Bạo Quân, Ta Đến Từ Cục Tình Báo Quân Tình Số 9!

Chương 46-2




Một tiếng “keng” vang dội vang lên trong không gian tĩnh mịch, trường đao trên tay Sở Ly bất ngờ rơi xuống mặt đất.

Thanh Hạ kinh hãi khi nhìn thấy rõ vật thể kia nguyên lai chính là một đầu cự mãng xà toàn thân đen tuyền dài khoảng hai thước.

Lúc này đuôi rắn đã bị chặt đứt vẫn như cũ không ngừng run rẩy vặn vẹo trên mặt đất trông thập phần ghê tởm, mà đoạn đầu thì mở to hai mắt lộ ra thần sắc oán độc hung ác hung hăng cắn đến cổ tay Sở Ly.

Thanh Hạ bỗng chốc hoảng hốt, thân hình nhất thời nhanh như thiểm điện lao lên phía trướć cầm trụ thân rắn ném xuống đất.

Chỉ thấy nơi cổ tay Sở Ly hiện tại có hai dấu răng sâu hoắm đang không ngừng rỉ ra máu đen.

Đây là một con độc xà, hơn nữa không phải là loại Thanh Hạ lần đầu tiên nhìn thấy qua, tên gọi của nó là độc huyết xà đứng đầu trong giới vương giả loài rắn, vô cùng hung ác hiếu chiến, tuy rằng độc tính cùng lực lượng ở trong xà tộc không phải mạnh nhất nhưng tỉ lệ khiến người tử vong vẫn đứng ở đầu bảng.

Loại độc này cực kì hung hiểm bởi vì nó có thể khiến người bị cắn trong vòng một canh giờ chắc chắn tử vong, mà huyết độc xà có hình thể to lớn như vậy thì độc tính ắt hẳn càng thêm mãnh liệt.

Thanh Hạ nhanh chóng xé trên y phục bản thân xuống hai mảnh vải cột chặt ở chỗ cổ tay cùng khuỷu tay của Sở Ly nhằm đề phòng không thể độc tính xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, tháo xuống huyền thiết mũ giáp trên đầu mình đựng nước lấy từ trong hồ, đối với miệng vết thương trên cổ tay tiến hành thanh tẩy.

Sau khi làm xong liền lập tức lấy ra đá lửa đánh lửa đem chủy thủ đốt nóng, tại trên vết thương rạch một đường hình chữ thập, cố gắng đè ép máu có độc đi ra ngoài.

Đợi cho máu chảy ra không còn màu đen mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, quyết đoán nói: “Điện hạ bị trúng xà độc, không nên vọng động, thời điểm hiện tại ngài hãy tìm một chỗ tịch mịch vắng vẻ lẫn trốn để tiểu nhân trở về hoàng thành tìm viện binh!”

Sở Ly đầu óc choáng váng khẽ cau mày, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì đột nhiên lại nghe được một trận tiếng bước chân dồn dập ở cách đó không xa truyền lại.

Thanh Hạ trong mắt hiện lên thần sắc cảnh giác, vội vàng nằm xuống đem tai dán sát mặt đất, một hồi ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Nhất định là vì lúc trước tiểu nhân nhóm lửa đã làm bại lộ hành tung của chúng ta, có ba đội nhân mã đang tiến đến đây, trong đó hai đội đi trước có nhân số hơn hai mươi người, một đội khác đi sau cùng thì tầm khoảng trăm người nên chắc chắn không thể địch lại được, chúng ta phải nhanh chóng đi thôi!”

Dùng chân cùng nước hồ còn lại trong mũ sắt dập tắt dập tắt đống lửa đang cháy, sau một phen linh hoạt thu thập hết thảy Thanh Hạ mới tiến đến bên cạnh Sở Ly nâng hắn dậy, thấp giọng hỏi: “Điện hạ còn có thể đi lại được không?!”

Sở Ly gật đầu nói: “Có thể!”

Nhưng chỉ vừa mới cử động thân hình đứng lên thì một trận cảm giác đầu óc choáng váng đã nhanh chóng đánh úp đến khiến sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch. Thanh Hạ đúng lúc đỡ lấy thân thể của hắn, tầm mắt nhìn thoáng qua bên ngoài đặng nhẩm tính nhẩm tốc độ tiến tới của toán quân địch, cắn răng trầm giọng nói: “Tiểu nhân cõng điện hạ đi thôi!”

Sở Ly vẻ mặt hơi kinh ngạc cao thấp đánh giá Thanh Hạ một phen, ý tứ nghi hoặc biểu lộ thực rõ ràng trên khuôn mặt rằng tên tiểu binh thoạt nhìn có chút mập mạp cùng thấp bé này khi cõng hắn còn có thể di chuyển thân hình được sao?

Thanh Hạ bị ánh mắt đánh giá của Sở Ly săm soi đến mất đi kiên nhẫn, buồn bực trầm giọng nói: “Xin điện hạ chớ nên xem thường tiểu nhân trưởng thành mang thân hình thấp bé, thực chất khí lực của ta rất lớn!”

”Ta làm sao sẽ coi thường ngươi! Nếu không có ngươi thì đêm nay ta có khả năng đã lìa đời không dưới mười lần đi!”

Thanh âm hữu khí vô lực của Sở Ly tuy nghe có vẻ đạm mạc không hề mang theo độ ấm nhưng Thanh Hạ biết rõ cách làm người của hắn lại biết tên này thực chất không phải loại người lạnh bạc như biểu tình mà hắn đã thể hiện ra bên ngoài, một người có khả năng khiến hắn nói như vậy đã là rất tài, nếu bản thân nàng thật sự chỉ là một gã vệ binh bình thường trong đội ngũ Hắc Y Vệ thì con đường làm quan về sau tất nhiên rộng mở.

Thanh Hạ đưa hai cánh tay vòng qua thắt lưng của Sở Ly nhầm vận sức đem hắn nâng lên lưng mình.

Tuy nhiên thân hình nhỏ bé mập mạp vừa mới cử động đứng lên liền đã lập tức lảo đảo ngã sấp xuống mặt đất khiến người nam nhân đang ngụ ở phía trên cảm thấy trời đất một trận quay cuồng, tứ chi bỗng chốc trở nên vô lực vì lượng độc huyết bên trong cơ thể tại thời điểm này đang mãnh liệt bạo động, cảm giác mệt mỏi nhất thời tập kích làm cho mí mắt của hắn gần như không thể mở ra.

Thanh Hạ thở mạnh cố gắng chống hai tay lên mặt đất lấy thế đứng dậy, sau khi cảnh giác đưa mắt quan sát bốn phía xung quanh liền nhanh chóng hướng về phía tây bắc chạy đi.

Trong khoảng thời gian này khi còn trên đường hành quân dã ngoại cùng với tổ đội Hắc Y Vệ, việc mỗi một vệ binh phụ trách mang theo trăm cân đồ vật quân dụng là chuyện thực bình thường, trải qua sự cực lực rèn luyện nên thân thể của Trang Thanh Hạ cũng không còn mảnh mai như trước.

Tuy rằng giờ phút hiện tại vẫn còn có chút quá sức nhưng Thanh Hạ dựa vào nghị lực siêu cường vẫn như cũ lấy tốc độ nhanh chóng nhất rời khỏi nơi thị phi này.

Những sự tình xảy ra trong đêm nay hiển nhiên đều là do kẻ khác thiết kế hãm hại, đối phương chẳng những cho quân mai phục ở bên ngoài đường núi bất ngờ tập kích mà phái một lượng binh mã lớn chặn đi đường lui của Sở Ly cùng quân tiếp viện Nam Sở, đám người Thanh Hạ trên đường trở về hoành thành đã bị tập kích, cửu tử nhất sinh mới giữ lại được mạng sống trong cõi chết chạy ra, thời điểm này nếu lại tiếp tục đi theo phương hướng cũ trở về hoàng thành thì chẳng khác nào một lần nữa tự chui đầu vào lưới.

Địch nhân của Sở Ly đối với hết thảy sự tình đều nắm rõ trong lòng bàn tay, tin tình báo gần như phối hợp thiên y vô phùng cùng mưu kế quyến rũ người khác mắc mưu cũng thập phần cao minh, Sở Ly tối nay liên tục gặp chuyện không may không sai biệt chỉ là chuyện thường tình, Thanh Hạ không khỏi đối với kẻ đầu não cầm đầu quân địch có đánh giá cao.

Cố gắng tìm kiếm một cây đại thụ lâu năm vận sức lên tận đỉnh cây, sau đó dùng dây thừng đem Sở Ly một thân cao to theo sát kéo lên, làm xong hết thảy sự tình cơ hồ đều muốn lấy đi cái mạng nhỏ của Thanh Hạ, mặc dù nàng thật cường hãn như thời điểm hiện tại cũng không ngoại lệ ôm cây thở hồng hộc.

Coi như là vì giải cứu con tin nên làm ra hành động tốt một lần, hắn vì chính nàng mới mạo hiểm dẫn quân ra khỏi thành cũng vì cứu nàng nên mới bị độc xà cắn, nói như thế nào đi nữa thì nàng cũng không thể bỏ mặc hắn không quan tâm.

Thanh Hạ cởi bỏ vải dệt cột nơi cổ tay cùng khuỷu tay của Sở Ly để cho máu lưu thông một hai phút rồi mới cột lại một lần nữa.

Trong bóng tối tĩnh mịch chỉ thấy sắc mặt Sở Ly tái nhợt một mảnh, bờ môi thậm chí có chút phiếm xanh trong đêm đen gió lạnh.

Trên cành cây u tối sum xuê, Thanh Hạ ôm Sở Ly lẳng lặng ngồi đó giống như một cái nam châm không sợ ngã xuống.