Thế nhân nói thục nữ quân tử mê hoặc người nhìn không gì khác hơn chính là khung cảnh ngay trước mắt.
Nữ nhân thì thanh lệ thoát tục, nam nhân thì nhu hoà dịu dàng, bóng dáng
cả hai người chìm đắm trong cảnh sắc trắng hồng của vườn mai tạo nên
cảnh sắc thập phần tú nhã.
Hương trà nhàn nhạt hoà lẫn vào trong không gian đem lại cảm giác tươi mát, bất quá Thanh Hạ không biết phẩm
trà vì ở xã hội hiện đại nàng có rất ít cơ hội được tiếp xúc với loại
nghệ thuật tinh tế này nên chỉ đành im lặng ngồi nhìn.
Đã từng có lúc nàng vì thực thi nhiệm vụ mà buộc phải học qua trà đạo nhật bản nên đối với quá trình pha chế cũng coi như có hiểu biết, tuy nhiên thời
điểm đó vì không có tâm trạng liền thành ra cũng chẳng màng quan tâm
đến, hiện tại ngồi trong một vườn mai trắng thưởng trà thế nhưng hiển
nhiên lại cảm nhận được nội tâm thư thái phi phàm.
Nhận ly trà
trong tay nam nhân đưa lên chóp mũi tinh tế đánh giá thì chỉ cảm thấy
một luồng hương thơm thoang thoảng không ngừng quanh quẩn không tan,
không khỏi cất lời tán thưởng: “Thật thơm!”
Nam nhân thanh y
mang nét mặt ôn nhu thanh tuần khó diễn tả thành lời khẽ cười dịu
dàng,Thanh Hạ nhìn thấy trên bàn đá ngoài có một thanh huyền cầm cùng
trường tiêu thì còn có một lô đỉnh toả khói thơm màu tím dịu nhẹ trông
vô cùng huyễn hoặc, trong quá trình quan sát cũng âm thầm lưu tâm vài
điểm nhưng trên mặt vẫn không lộ một chút thanh sắc mà an nhàn thưởng
trà.
“Nhìn phục sức của cô nương không giống với cung nữ trong
cung, có phải hay không cô nương chính là ca cơ mới tiến nhập Vũ Ca
quán?!”
Thanh Hạ khẽ lắc đầu.
Vũ cơ của Vũ Ca quán?! Vẫn
là thôi đi! Lão Hoàng Đế đã già tới mức gần như sắp bước vào trong quan
tài rồi thì còn quan tâm cái gì mà tuyển phi tần với chả mỹ nữ.
Thanh Hạ nhẹ thổi vào miệng ly trà, nhàn nhạt cười nói: “Ta vốn chỉ là một vị khách qua đường nên ở chắc chắn sẽ ở lại chốn hoàng cung này không lâu, tiên sinh sau này có thể sẽ không còn gặp lại ta nữa!”
“Thì ra là vậy!” Nam nhân cũng không truy hỏi gì thêm mà chỉ đưa tay phải cầm lấy bình trà, tay trái đều đặn đánh nhịp trên đùi.
Đây là một loại động tác vô thức mà nhiều khi chính người làm động tác cũng không phát hiện được, giống như cảnh sát ở hiện đại thường hay sờ vào
eo hoặc hông bởi vì đó là địa phường thường đeo súng.
Thanh Hạ
chỉ cần nhìn thoáng qua liền có thể suy đoán rằng ở chỗ này của hắn bình thường hay đeo một vật gì đó rất quan trọng, có thể là bội kiếm tuỳ
thân cũng có thể là chủy thủ hoặc độc châm dùng để ám sát.
Vị
công tử ôn văn nho nhã trước mắt thế nhưng có thể lại là một con dã lang hung mãnh khiến Thanh Hạ càng có lòng cảnh giác, chỉ là phần cảnh giác
này không được nàng biểu lộ ra ngoài.
“Cô nương như thế nào vào
được nơi đây trông khi Mai Uyển vốn là nơi cấm địa trong hoàng cung, lẽ
nào không có người ngăn trở cô nương sao?!” Tiếng nói dễ nghe của nam
nhân vang lên mang theo một cảm giác an thần mê hoặc.
Thanh Hạ ngẩng đầu cười kèm theo một loại biểu tình kỳ quái: “Không! Trên đường ta đến đây không thấy một tên thị vệ nào!”
Đang nói thì lại thấy nữ nhân hồng y từ trong rừng mai bước ra, nàng ta
không hề tránh mặt nàng mà liền đối diện nam nhân thanh y báo cáo, tuy
cổ họng không phát ra âm thanh nhưng khoé môi lại có khẩu hình, nam nhân nghe xong thì gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Thanh Hạ vừa nhìn thì biết
họ dùng môi ngữ, bản thân nàng lúc trước cũng từng học qua nhưng không
quá tinh thông, trước mắt không thể quá chăm chú nhìn nên cũng không
hiểu ta nàng nói cái gì, chỉ là ngầm hiểu tám chín phần là do Gia Vân
công chúa tính kế nàng đã điều đi thị vệ canh giữ mai lâm mới có thể
khiến nàng dễ dàng tới được nơi này.
“Thì ra là nha đầu Gia Vân
đang gây hồ náo!” Nam nhân nhu hoà nói: “Cô nương đi vào thì dễ nhưng
đợi lúc sau đi ra có thể sẽ bị người làm khó, như vậy đi, lát nữa cô
nương đi theo ta ra ngoài từ hậu viện để tránh vướng phải phiền phức!”
Thanh Hạ cũng không nói lời cảm tạ mà chỉ quan sát thật kĩ vị nam tử như thần tiên trước mắt.
Gió mát thoảng qua mang theo mùi hương của hoa mai, nàng khẽ nhắm mắt, môi
từ từ hé mở nói: “Địa phương này thật đẹp nên cấm túc người ngoài tới
cũng không sai, nếu không một đám người tới đây sẽ phá hoại sự u nhã của nó!”
Nam tử lắc đầu cười nhẹ nói: “Nơi đây ngăn cách với thế
ngoại, nói là thanh u nhưng cũng là lãnh tĩnh. Đến một hai lần thì được
chứ thường đến thì rất trầm mặc, người trong Sở cung đều bận rộn nên có
mấy ai sẽ lãng phí thời gian tới Mai Uyển dạo chơi!”
“Cũng đúng!” Thanh Hạ khẽ gật đầu đồng ý: “Muốn hưởng thụ cũng cần có tâm thanh tịnh, mỹ cảnh là do người mà khác biệt!”
Nam tử cơ hồ có hứng thú với lời nói của Thanh Hạ, ánh mắt nhu hòa nhìn
nàng nói: “Tại hạ thường ở nơi này ngắm cảnh, cô nương nếu có thời gian
rảnh rỗi có thể tới đây cùng ta thưởng trà!”
“Ta thích khung cảnh náo nhiệt!” Nàng lắc đầu: “Miệng ta tuy nói thì hay nhưng thực sự thì
cũng chỉ là một đại tục nhân, thường đến sẽ làm nơi đây nhiễm tục khí!”
Nói đoạn ngửa cổ uống hết ly trà rồi đứng dậy nói: “Trà tuy ngon song uống
rồi cũng là nước lạnh giải khát, ta không làm phiền tiên sinh thêm nên
xin cáo từ tại đây, tạm biệt!”
“Cô nương gấp gáp như vậy có phải
hay không là có chuyện khẩn cấp?!” Nam nhân khẽ nhướng mày đưa ánh mắt
bình tĩnh nhìn Thanh Hạ.
Thanh Hạ cười nhẹ nói: “Chuyện gấp thì
không có nhưng chỉ sợ có người tìm không được ta sẽ làm náo loạn cả lên, đến lúc đó gà bay chó chạy thì đối với ai cũng đều không tốt! Mặc dù
tâm của ta không ở trong cung thì vẫn cần phải theo quy tắc, đó là bi ai của tục nhân nên tiên sinh người sẽ không hiểu đâu!”
“À?” Nam tử nhíu mày, ý vị thâm trường nhìn Thanh Hạ, nhàn nhạt nói: “Nếu đã như
vậy cô nương xin cứ tự nhiên, tuy nhiên trên đường ra ngoài cần phải cẩn thận vì lòng người trong cung vô cùng hiểm ác, cô nương là một nữ nhân
thông tuệ hiếm có, ta vẫn mong rằng ngày sau sẽ còn có cơ hội được thấy
nụ cười của cô nương!”
Một luồng gió thu thổi qua, Thanh Hạ dường như cảm được đằng sau lưng vẫn còn ánh mắt nhu hòa nhưng lại sắc bén
như dao đang dõi theo mình, một giọt mồ hôi lạnh không khỏi từ trên đỉnh đầu rơi xuống, chân tay có chút run rẩy.
Nếu không phải nàng cơ linh thì hôm nay có khả năng đã táng mệnh trong Mai Uyển!
Bản thân nàng bình sinh gặp nguy hiểm cũng không phải là ít, chỉ là lại hiếm gặp luồng sát khí mạnh và nguy hiểm như lúc nãy!
Nghĩ đến đây Thanh Hạ không khỏi bước đi nhanh hơn.
Một cái Mai Uyển bình thường thế nhưng lại hiện hữu cơ quan cao minh, thứ
mà ở hiện đại thường bị các nhà tâm lý học cho rằng chỉ có tác dụng gây
ảo giác.
Hơn nữa Thanh Hạ còn biết nơi này ẩn tàng một lực lượng cực lớn.
Đã từng trong một lần hành động nàng gặp qua một người Hoa tự xưng là hậu
nhân nhà Tần, đó là một trong những lần ít ỏi nàng bị thất thủ mà nguyên nhân chính là do bị loại cơ quan cổ đại này vây khốn.
Không ngờ lại có thể gặp lại cách mấy ngàn năm dị thế thời không.
Bề ngoài thì chỉ nhìn thấy duy nhất nam nhân thanh y nhưng trên thực tế
trong mai uyển ẩn tàng đến hơn hai trăm người, người người hô hấp bình
ổn không để lộ ra một chút ấn tích, nếu là người bình thường sẽ không
thể phát hiện được tuy nhiên Thanh Hạ là dạng người nào?!
lúc đầu không quá lưu ý song sau đó lại ngửi thấy trong không khí lưu chuyển mùi mồ hôi của đàn ông mới phát giác ra.
Tiếng tiêu tiếng cầm là ám hiệu để chỉ huy hồng y nữ nhân, còn cơ quan mộc
thuật trong rừng mai không phải ai cũng đi vào được nên người nam nhân
kia mới buông tha cho nàng.
Hắn rốt cuộc đang có mật mưu gì tại đây không muốn để người khác phát hiện?!
Nếu không phải do nàng biểu lộ ngoài ý muốn lạc vào và ám thị bản thân thất tung sẽ gây ra rối loạn thì tám phần sẽ bị giết diệt khẩu.
Trong hoàng cung sắp có đại sự phát sinh!
Thanh Hạ trầm mặc tìm phương hướng rời khỏi mai uyển.