Sáng sớm vừa tỉnh
giấc liền cảm nhận được toàn thân vô cùng đau nhức, Sở Ly vẻ mặt âm trầm nhìn về thiếu nừ đang cười tà giúp hắn cởi dây trói mà lồng ngực không
khỏi muốn nổ tung.
Hắn một người vốn chỉ cần hạ lệnh một tiếng là có thể khiến vô số người đầu rơi xuống đất đến bây giờ mới biết thì ra
bị cột tay chân lúc ngủ sẽ có cảm giác khó chịu như thế này.
Hai
vai dường như không thể cử động được ngay khiến Sở Ly cảm thấy vô cùng
thống khổ, hắn cố gắng di chuyển cánh tay lên xuống một lúc để lấy lại
sự linh hoạt rồi mới nắm lấy cổ tay Thanh Hạ gầm lên: “Nàng to gan lắm!”
Cả đêm ức chế nuốt một bụng lửa giận hiện tại mới có thể phát
tiết ra ngoài, Thanh Hạ tiếu tựa phi tiếu nhìn người nam nhân đang nổi
giận, dửng dưng nhún vai nói: “Chàng đến hôm nay mới biết ta to gan
sao?!”
“Phải!” Sở Ly nghiếng răng tăng thêm âm lượng đáp: “Trước đây ta đã đánh giá sai lệch về nàng!”
Từ khi Thanh Hạ xuyên đến Sở Cung thật sự không biết đã nghe hắn nói câu
này bao hiêu lần nên cũng chẳng màng để tâm trong lòng, nàng nhẹ nhàng
gỡ ra tay hắn rồi tùy ý đi đến ngồi vào ghế quý phi ở giữa phòng ngủ,
đoạn ngẩng đầu hưởng thụ ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào với vẻ mặt
thỏa mãn.
Hiện tại nàng cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không
phải là không có điểm tốt, tối thiểu sẽ không có đặc công của cục thủy
quân sử dụng C4 đến nổ tung xe nàng hay tình báo quân đội Mỹ FBI truy
tìm 003 khắp thế giới, mà những gã cấp trên chỉ lợi dụng nàng với những
nhiệm vụ nguy hiểm cũng không còn tồn tại.
Không biết Đường Vũ bây giờ như thế nào, tìm không thấy nàng có phải chăng đã muốn hoảng loạn đến phát điên?!
“Ta hiện tại cảm thấy đói bụng, chàng có muốn hay không ở chỗ ta dùng bữa sáng?!”
Sở Ly đang phát hỏa vì bị trói cả đêm thì nghe thấy Thanh Hạ lên tiếng
hỏi, chưa kịp đáp trả thì đã nghe tự thanh tự ngôn liên tục nói: “Mà
thôi, ta biết chàng công vụ bề bộn nên không giữ chàng nữa, cáo biệt!”
“Ai nói ta rất bận?!” Vội vã phát ra câu nói trong vô thức thì liền nhìn
thấy vẻ mặt kinh ngạc của Thanh Hạ nhìn qua, Sở Ly lập tức đỏ mặt hung
hăng nói: “Nàng dám tự ý thay ta quyết định, có phải hay không cảm thấy
bản thân mình đã sống đủ?!”
Thanh Hạ đảo đuôi mắt phượng tuyệt
mỹ lườm về phía Sở Ly, nội tâm bất chợt nhận ra thì ra người nam nhân
này cũng có bộ mặt khả ái như vậy, khẽ cười đứng dậy mở cửa phòng trước
khi hắn thẹn quá hoá giận, nàng nhẹ giọng phân phó Hương Quất đang đứng
chờ trước cửa: “Điện Hạ muốn ở đây dùng bữa sáng, dặn dò phòng bếp chuẩn bị vài món ăn thanh đạm trực tiếp đưa vào phòng ngủ là được!”
Sở Ly có chút đắc ý đưa mắt quan sát khắp phòng, không gian xung quanh
tràn ngập mùi hương nhàn nhạt khiến hắn cảm thấy rất dễ chịu, khẽ nhìn
qua đồng hồ cát rồi thầm nghĩ bản thân dù sao cũng phải dùng bữa sáng
nên đành để cho vài vị tướng quân của quân cơ đại doanh ngồi chờ đi.
Ngự thiện phòng quả nhiên làm việc vô cùng có hiệu xuất, bữa nhanh chóng
chu toàn và được hai tiểu thái giám cùng phía sau ba mươi mấy cung nữ
cẩn thận bưng vào.
Thanh Hạ vốn nghĩ cho rằng lệnh ăn ở trong
phòng ngủ để có thể tùy tiện một chút, nhưng nhìn khung cảnh trước mắt
thì biết nàng đã phí công, quan sát bàn lớn trưng bày hơn ba mươi mấy
món đều là cực phẩm mà không khỏi sững sờ không thôi.
Trước đây
khi nàng còn ở cục tình báo thì cũng đã quen với việc phải tham gia các
buổi tiệc của giới quý tộc, chỉ không ngờ một bữa ăn sáng đơn giản của
Sở Ly lại thịnh soạn cũng không kém bao nhiêu, xem ra những bữa ăn trước nàng thật sự đã vì hắn tiết kiệm không ít tiền đi.
Tuy nhiên
ngay sau đó nàng cũng không màng quản nhiều mà liền cúi xuống bắt đầu
dùng bữa, đang ăn được vài đũa thì đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt
lăng lệ quan sát mình chòng chọc, Thanh Hạ ngẩng đầu lên nhìn liền thấy
Sở Ly đăm đăm hướng nàng gườm tới, đương nhiên hiểu chuyện gì nên không
khỏi lầm bầm mắng nhỏ: “Đúng là đồ kiều sinh quan dưỡng!” [Được nuông
chiều từ nhỏ]
“Nàng vừa nói gì?!” Sở Ly trầm giọng hỏi.
“Nói ngài Kiều sinh quan dưỡng, không nghe thấy sao?!”
Không biết tại sao Sở Ly trước nay vẫn luôn trầm ổn lạnh lùng sau khi gặp
được Thanh Hạ thế nhưng lại không thể khống chế được nổi tính tình của
bản thân mình. Nghĩ đến từ trước tới giờ chưa từng có nữ nhân nào dám
phản nghịch hắn, riêng Thanh Hạ được chiều mà vẫn ngang bướng khiến hắn
trong lòng không khỏi toát ra oán khí.
Thị nữ đặt xong món ăn
cuối cùng lên bàn rồi lui ra ngoài toàn bộ, Sở Ly giống như đột nhiên
nghĩ ra cái gì nên sắc mặt hơi tối lại, ánh mắt chăm chú nhìn Thanh Hạ
đang cắm đầu dùng cơm, thanh âm nhàn nhạt nói: “Lão tình nhân của nàng
đã trốn khỏi thiên lao, nàng không biết sao?!”
Thời gian như dừng lại tại giây phút này.
Động tác của gắp thức ăn của Thanh Hạ bỗng chốc dừng lại, đôi đũa đang cầm
trên tay rơi xuống mặt bàn tạo nên một tiếng “cạch” vang dội.
Thân hình nàng bắt đầu phát run giống như chấn kinh tới mức không thể kiềm
chế, một lúc sau nàng mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn Sở Ly với ánh mắt mờ
sương, thanh âm run rẩy hỏi: “Chàng đang gạt ta đúng không?!”
Sở Ly nhìn thấy biểu tình của nàng hiện tại thì liền tiêu thất hết mọi
hoài nghi trong lòng, nội tân hắn lúc này chỉ còn lại sự đố kỵ cùng giận dữ, ánh mắt thâm trầm nhìn Thanh Hạ như hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng vào bụng.
Nước mắt Thanh Hạ từng giọt lại từng giọt rơi
xuống bàn gỗ, đôi bàn tay không ngừng run rẩy túm lấy tay áo của Sở Ly
hỏi: “Chàng nói thật phải không, huynh ấy thật sự chạy trốn thoát?!”
“Ầm!”
Sở Ly mạnh bạo vung tay đem toàn bộ thức ăn và rượu trên bàn hất xuống
đất, hắn sải bước đến bên giường cầm lấy bội kiếm tuỳ thân rồi đi về
hướng cửa lớn.
“Cầu xin chàng!” Thanh Hạ đột nhiên giống như phát khùng xông lên phía trước ôm lấy eo Sở Ly, thống khổ van xin: “Cầu xin
chàng thả ta đi!”
“Cút!!!” Sở Ly hai mắt tràn ngập lửa giận bạo
nộ gầm lên, đưa tay hất mạnh Thanh Hạ khiến nàng ngã nhào trên mặt đất,
thanh âm của hắn tuy trầm thấp lạnh lẽo nhưng lại không thể kiềm chế nổi sự thống khổ: “Rốt cuộc Tề An đã hạ cho nàng loại cổ gì mà lại có thể
khiến nàng nói với ta những lời như vậy?! Hắn giỏi tới mức nào mà lại
đáng cho nàng trả giá như thế?! nàng nói đi?!!”
Một tay nắm lấy
chiếc cằm nhỏ gầy của Thanh Hạ, Sở Ly nghiến răng nói: “Ta nhất định sẽ
bắt được hắn! Ta nhất định làm hắn sống không bằng chết! Ta nhất định sẽ để chính nàng tận mắt nhìn thấy tên nam nhân đó vạn kiếp bất phục mà
chết trước mặt nàng! Nàng chờ xem!”
Người nam nhân xoay người mang theo khí thế lăng lệ tuyệt tình đi ra cửa chính Lan Đình viện.
Kẻ hầu người hạ ở viện Lan Đình vốn đang vui mừng nay lại bỗng chốc trở
nên lo sợ kinh hãi, không rõ nguyên nhân vì sao Thái Tử điên hạ đang
cùng vui vẻ ăn sáng với nương nương lại đột nhiên biến thành nổi giận
rời đi?!
Thanh Hạ ngồi bệch tại tấm thảm dày trên mặt đất, mắt
lệ nhạt nhoà nhìn bóng dáng Sở Ly đi xa dần, không lâu sau nàng đứng lên đóng cửa phòng ngăn cách bản thân mình với đám người hầu đang lo lắng
trùng trùng cùng bọn nữ nhân hậu cung vui vẻ khi người khác gặp họa ở
bên ngoài.
Lúc này nàng biết nguy cơ do Tề An đào thoát đã được
hoàn toàn tiêu trừ, Thanh Hạ lau khô nước mắt nhìn về hướng sâu nhất
trong Sở Cung, lạnh nhạt thở ra một hơi thì thào nói: “Trang Thanh Hạ,
tất cả những gì phải làm ta đều đã làm, người yêu của nàng, gia đình của nàng, từ nay về sau xem như ta không còn thiếu nàng bất kì điều gì!”
Mỗi một đặc công đều là một diễn viên xuất sắc, mọi thứ rõ ràng đã được
định sẵn nhưng sao Thanh Hạ lại cảm thấy có thứ gì đó nặng nề đè ép lên
trái tim mình.
Phương Bắc có gió từ từ thổi tới.