Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày

Chương 72: Đừng Sợ




Tống Tụng sinh hoạt và nghỉ ngơi quy luật, mọi việc chỉ nghe không nói, ít nhất ở trước mặt người, y là như vậy.

Khởi cư lang tuy rằng phụ trách ghi chép toàn bộ lời nói việc làm của Lệ Tiêu, nhưng cũng không thể tùy ý ra vào hậu điện của Hoàng hậu. Dù cho đều là nam tử, mà chung quy cũng là người của bệ hạ, phải tránh hiềm nghi.

Tống Tụng ở bên ngoài chưa bao giờ thương nghị chính sự với Lệ Tiêu, nhưng lúc chỉ có hai người, khó tránh khỏi bị Lệ Tiêu dụ dỗ nói mấy câu gì đó.

Thân thể y càng ngày càng nặng, thời tiết cũng càng ngày càng nóng, Lệ Tiêu không cho người khác chạm vào y, hắn đích thân giúp y tắm rửa, còn làm nhiều chuyện không thể miêu tả.

Tống Tụng lại dựa vào việc Lệ Tiêu bận rộn mượn cớ cự tuyệt, vì vậy Lệ Tiêu thuận thế bảo y cùng mình xử lý quốc sự, làm Tống Tụng không còn lời nào để nói.

"Nghe nói không thấy Tống Ca nữa." Tống Tụng tắm xong, khoác khăn mỏng lên người để hút nước, mái tóc dài ướt nhẹp dính lên khăn. Lệ Tiêu bảo y ngồi yên, chậm rãi lấy khăn mặt lau, nói: "Hình như hắn đi đến phương Bắc, phỏng chừng đã đi được vài ngày."

Tống Tụng ừ một tiếng, Lệ Tiêu kề bên tai y, ôn nhu nói: "Nếu như ngươi không vui, trẫm phái người giết hắn."

"Không phù hợp với tác phong của bệ hạ."

"Sao?"

"Nếu ngươi thật sự muốn giúp ta xử lý hắn, căn bản sẽ không hỏi ý ta mà đã sớm xử lý người rồi. Ngươi giữ hắn lại, nhất định hắn còn có tác dụng."

Lệ Tiêu không trả lời. Tống Tụng nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, có chút lấy làm lạ, nhưng ngày trải qua thoải mái, y cũng không muốn đi để ý tới những chuyện đó nữa, cũng không hỏi nhiều.

Lệ Tiêu lau khô tóc tai cho y, khom lưng xoa bóp cẳng chân phù thũng cho y.

Tống Tụng kiếp trước mang thai chịu khổ không ít, mà kiếp này không biết có phải là liên quan đến tâm tình không, nôn nghén cũng không kéo dài đến khi sinh con ra, một tháng trước y đã ăn ngon.

Y nhìn mặt mày của hắn, lòng như nhũn ra: "Kỳ thực bệ hạ không cần như vậy."

"Tụng nhi muốn cung nữ đến hầu hạ?"

Tống Tụng bật cười: "Sao ai ngươi cũng ghen được thế?"

Lệ Tiêu cười cười, không nói thêm gì, thần sắc lại có vài phần không vui. Tống Tụng mím môi một cái, bỗng nhiên duỗi chân, cẳng chân từ tay hắn trượt ra một đoạn, bị hắn giữ mắt cá chân lại. Hắn nói: "Đừng nghịch."

"Ngươi bận rộn như vậy, mặc kệ ta đi."

"Trẫm thích."

Bàn tay của hắn dịu dàng lại mạnh mẽ, đôi chân Tống Tụng không chỉ giảm bớt sưng đau, trong lòng y cũng thoải mái một hồi. Đến khi xoa bóp xong, Lệ Tiêu ôm y lên giường, Tống Tụng bỗng nhiên gọi hắn: "Bệ hạ."

"Hả?"

Trong phòng có miếng băng, rất mát mẻ, hắn đắp chăn mỏng cho Tống Tụng, giương mắt nhìn qua, chợt bị y nâng mặt lên. Tống Tụng dùng sức hôn môi hắn một cái.

Thần sắc Lệ Tiêu dịu đi mắt thường cũng thấy được, Tống Tụng thì lại thu tay về, nói: "Ta đọc sách một lúc, lát nữa chờ ngươi cùng ngủ."

"Được."

Lệ Tiêu dứt lời, đột nhiên không kịp chuẩn bị hôn lại. Nụ hôn của hắn mãi mãi vẫn đầy xâm lược, Tống Tụng bị hôn thở không nổi, thật vất vả được thả ra, mặt lại đỏ.

Lệ Tiêu nhìn, bỗng nhiên lại muốn bắt nạt, Tống Tụng vội vàng đẩy hắn ra: "Đủ rồi."

Đùa tiếp với hắn, lại không dễ kết thúc.

Tống Tụng lần nào cũng cảm thấy ánh mắt hắn nhìn chằm chằm bụng mình đầy địch ý mơ hồ, tuy rằng không rõ, nhưng vẫn đủ khiến người phát giác. Trừ y ra, Lệ Tiêu đại khái là người hy vọng tiểu hoàng tử nhanh chóng sinh ra nhất.

Mắt thấy gần đến ngày sinh, Kỷ Doanh bắt đầu đúng giờ chẩn mạch cho y. Hắn tựa hồ rất có chấp niệm với chuyện tự mình đón người cha sắp sinh này.

Lần nào khám Lệ Tiêu cũng truyền hắn đến hỏi, nội dung đại khái giống nhau, đều hỏi hắn Tống Tụng có thể sinh thuận không, có thể xảy ra vấn đề gì hay không.

Dù có Kỷ Doanh đảm bảo mãi, còn có Tống Tụng lấy kinh nghiệm sinh dễ kiếp trước khuyên, thần sắc hắn vẫn bất an khó có thể tiêu tan, cũng càng ngày càng đậm theo ngày sinh dự tính tới gần.

Tống Tụng hiểu rõ hắn nhưng cũng không phải con giun trong bụng hắn, không thể hoàn toàn hiểu nổi hắn đang suy nghĩ gì.

Đã vào tháng Tám, mặt trời buổi trưa cực nóng, buổi chiều không gió cũng nóng, hiếm thấy có một trận mưa phùn tí tách kéo dài, Tống Tụng theo thói quen đi vài vòng trong sân.

Kết quả là ở trên cầu thang, bỗng nhiên y trượt chân một cái, được Tề công công tay mắt lanh lẹ đỡ vững, mà ngay sau đó, bụng y bất ngờ đau.

Có người hô to: "Nhanh truyền thái y! Gọi Kỷ thần y đến!"

Y được người vội vàng đặt lên giường không lâu, Lệ Tiêu đã nhanh chân vọt vào.

Không có ai dám to gan nỗ lực dùng danh nghĩa sinh nở ô uế để ngăn cản hắn. Tống Tụng thuận thế nắm lấy tay hắn, đau đến độ đầu đầy mồ hôi còn an ủi hắn: "Không sao, đừng lo."

Lệ Tiêu không nói gì, chỉ kìm nén nắm tay y.

Tống Tụng nhẹ nhàng lấy hơi, cái gọi là thánh dược không chỉ có thể thay đổi thể chất của y, thậm chí còn cải biến cấu tạo thân thể y. Lệ Tiêu nhìn y không chớp mắt, mồ hôi lạnh trên trán Tống Tụng chảy lã chã, cơ thể y hơi co giật, tay vẫn nắm chặt tay hắn.

Thời khắc này thời gian bỗng nhiên trôi rất chậm, Tống Tụng không rảnh phân tâm nhìn kỹ tình huống của Lệ Tiêu, toàn tâm y đặt hết lên người tiểu hoàng tử.

Nói là sinh dễ, lại mất ba canh giờ mới xong.

Cung nhân dồn dập quỳ xuống: "Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ, là tiểu hoàng tử!"

Tiếng trẻ sơ sinh nỉ non vang bên tai, Tống Tụng rốt cục lộ ra nụ cười vui vẻ như trút được gánh nặng, nhưng tóc dài đen nhánh dính chặt lên mặt làm sắc mặt y càng ngày càng tái nhợt. Y không thể chờ đợi được nữa vươn tay: "Cho ta, cho ta xem."

Cung nhân vội vàng ôm lấy đứa bé, ngón tay Tống Tụng run run ôm đứa bé vào trong ngực, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhiều nếp nhăn, trong lòng đột nhiên tuôn ra cảm xúc cực kỳ phức tạp, làm viền mắt y hơi đỏ lên. 

"Là nó, bệ hạ ngươi xem." Y mừng đến phát khóc, giương mắt nhìn người bên cạnh, lại phát hiện đôi mắt Lệ Tiêu đang nhìn chòng chọc vào y, tay hắn siết đệm giường, đệm giường kia đã bị xé tan.

Tống Tụng hồi hộp, nói: "Bệ hạ?"

Kỷ Doanh đang rửa tay giương mắt nhìn sang, nghiêng đầu nhìn Lệ Tiêu, cũng gọi: "Bệ hạ?"

Tống Tụng thấy không ổn, vội giao con cho cung nhân, nói: "Ôm nó đi ra ngoài."

Y chống người lên, chạm tay vào mặt Lệ Tiêu, hắn rốt cục dời mắt đi, nhìn về phía ngón tay Tống Tụng, đôi môi giật giật ——

Tống Tụng không nghe thấy được gì.

"Ta vẫn ổn." Tống Tụng lắc lắc tay trước mặt hắn, để hắn dời mắt đến, đôi môi tái nhợt cười: "Bệ hạ, người xem, ta thật sự rất khỏe."

Y thăm dò sờ tay Lệ Tiêu, cẩn thận từng li từng tí một kéo tay hắn khỏi đệm giường. Đôi mắt Lệ Tiêu vẫn nhìn y không dời, Tống Tụng chậm rãi ôm lấy hắn, lúc này mới phát hiện hắn đang run lên không cách nào khống chế, rất nhỏ, không chạm vào hắn cơ hồ không cảm thấy được.

Tống Tụng vỗ nhẹ lưng hắn, khẽ gọi vài tiếng, Lệ Tiêu bỗng nhiên chuyển động. Hắn lấy khăn mặt nhúng nước nóng ra, khom lưng lại lau vết máu trên người Tống Tụng. Tống Tụng ngoan ngoãn cho hắn lau. Lệ Tiêu nghiêng đầu nhìn vũng máu trên giường, Tống Tụng vội vàng đá đá chăn che lại, nhưng vẫn bị hắn bế lên.

Lệ Tiêu lấy chăn bọc lấy y, ôm y khỏi chiếc giường nhuốm máu, yên tĩnh ngồi một bên. Động tác của hắn cứng nhắc, nhưng cũng đúng mực, làm Tống Tụng không có cách nào đổi tư thế, như thể hắn đang ôm một cái phao cứu mạng.

Hắn nhìn chằm chằm vào giường một hồi lâu, ánh mắt thu hồi khỏi vũng máu kia, cúi đầu nhìn Tống Tụng. Tống Tụng mỉm cười với hắn, sau đó lại gần hôn đôi môi hắn, "Bệ hạ, ngươi nhìn ta xem, thật sự rất khỏe, tiểu hoàng tử ra đời rồi, ngươi không vui sao?"

Lệ Tiêu mím môi, đôi mắt bỗng nhiên lóe lóe, hắn há miệng, đôi môi nhúc nhích, mà Tống Tụng vẫn không nghe thấy gì.

Y bỗng nhiên ý thức được gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, dùng sức ôm lấy Lệ Tiêu.

Y đè nén nỗi sợ hãi trào ra trong lòng xuống, lẩm bẩm nói: "Không cần lo, chỉ là tạm thời thôi."

Tạm thời... Mất giọng.

Y nói: "Bệ hạ, ôm chặt ta."

Lệ Tiêu yên tĩnh ôm y, không có động tác khác, Tống Tụng nhịn không được muốn khóc.

Không chỉ là mất giọng, Lệ Tiêu hình như y nói chuyện cũng không nghe được.

Tống Tụng dùng sức hít một hơi, người lại không khống chế được run lên. Lệ Tiêu siết chặt cánh tay, vỗ vỗ lưng y, đôi môi mềm mại chạm vào tai y, như là đang an ủi.

Ở nơi Lệ Tiêu không nhìn thấy, Tống Tụng giơ tay lau sạch nước mắt mới trấn định lại, nhìn thẳng vào đôi mắt Lệ Tiêu, kề trán Lệ Tiêu, khóc thút thít một hồi, nói: "Không sao, không sao, đừng lo, ngươi thả lỏng một chút, ngồi ở đây, ta đi ra ngoài tìm Kỷ Doanh, bảo hắn đến xem ngươi."

Lệ Tiêu nhìn đôi môi y, Tống Tụng làm chậm, cũng khoa trương: "Ta, đi ra ngoài, tìm, Kỷ Doanh."

Y chuẩn bị từ trượt khỏi người Lệ Tiêu xuống dưới, lại bị hắn ôm lấy lần thứ hai, từ động tác môi của hắn, Tống Tụng giải thích được: "Gió."

Bên ngoài có gió, y vừa mới sinh xong, đi ra ngoài dễ bị cảm lạnh.

Tống Tụng mấp máy miệng, lần thứ hai ôm lấy hắn, gọi: "Kỷ tiên sinh!"

Cửa phòng nhanh chóng bị đẩy ra, Kỷ Doanh đi tới, Tống Tụng nói: "Ngươi tới, khám cho hắn."

"Hắn không đánh ta đấy chứ?"

"Hắn tỉnh táo."

Kỷ Doanh nghiêng đầu nhìn Lệ Tiêu đang yên tĩnh nhìn Tống Tụng, nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn chẳng hề tỉnh táo. Hắn thăm dò đến gần, Lệ Tiêu đột nhiên lần thứ hai ôm chặt Tống Tụng, ánh mắt âm u nhìn sang.

Kỷ Doanh lập tức giơ hai tay lên tỏ vẻ mình vô tội, vừa quan sát Lệ Tiêu, vừa hỏi Tống Tụng: "Ngươi chắc chắn hắn không sao chứ?" 

"Có chút." Tống Tụng khó kìm được nước mắt: "Hắn hình như, hình như không nghe được ta nói chuyện, hơn nữa cũng không nói ra lời."

Kỷ Doanh sửng sốt, nói: "Ngươi đưa tay hắn tới."

Tống Tụng nhẹ nhàng dùng hai má cọ cọ Lệ Tiêu, để hắn chuyển mắt qua người mình, sau đó cầm tay hắn, nói: "Cho hắn khám, bệ hạ, ngoan một chút, nhanh thôi."

Dưới nhiều lần dụ dỗ, Lệ Tiêu rốt cục đưa tay ra. Kỷ Doanh vừa nhìn sắc mặt của hắn, vừa đứng xa đặt tay của mình lên mạch đập của hắn, nói: "Mạch đập hơi hỗn loạn, có lẽ lo lắng quá độ dẫn đến mất giọng tạm thời, sắc chút thuốc thử xem đi."

"Có được không?"

Kỷ Doanh nhanh chóng rụt tay về, lui ra vài bước, cau mày nói: "Nếu bình thường thì được, nhưng trong cơ thể hắn có độc điên, đồ chơi này dễ nhiễu loạn thần kinh, nếu bởi vì lần kí/ch thích này cả đời vừa câm vừa điếc cũng không phải không thể."

Tống Tụng hoảng loạn nhìn Lệ Tiêu, hắn đang tiếp tục trầm mặc.

Tống Tụng vội vã nhìn Kỷ Doanh: "Ngươi là thần y, nhất định có thể chữa hết cho hắn."

"Cũng không chắc được." Kỷ Doanh lại nhìn Lệ Tiêu một cái, nhíu mày càng chặt, "Không phải ta nói chứ, ngươi sinh con có cần kíc/h thích hắn thành như vậy không hả? Đây không phải là chuyện tốt hay sao?"

Tống Tụng áy náy nhìn Lệ Tiêu, kề trán hắn, rơi lệ nói: "Ta không bao giờ muốn con nữa."

Đôi mắt Lệ Tiêu bỗng nhiên lại sáng lên, tai giật giật. Hắn há miệng, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, lại ngậm chặt lại.

Kỷ Doanh cũng hết cách rồi, nói: "Ta về lật sách xem vậy, viết hai đơn thuốc an thần trước đã. Ngươi chăm sóc cho hắn trước, đừng tiếp tục để hắn bị kí/ch thích."

Tống Tụng vội vàng gật đầu, con vừa ra đời cũng không để ý tới, nhẹ giọng dỗ Lệ Tiêu, cũng gián tiếp an ủi mình: "Đừng sợ, sẽ tốt thôi."

Tác giả có lời muốn nói:

Đế vương tâm cơ tranh giành với con.

Điên điên: Ổn đấy.

Bảo bảo:?

PS: Kí/ch thích quá lớn tạm thời mất giọng là thật.