Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày

Chương 65: Thần binh




Tình huống tinh thần hiện tại của Tần Chi Hà hiển nhiên không phải thứ nàng có thể khống chế. Tống Tụng biết rất rõ, cũng như khi Lệ Tiêu ở tháp Thiên Tử, dù cho hắn biết Tần Chi Hà lúc đó đang cố ý chọc giận hắn, mà hắn vẫn bạo phát.

Vậy, nếu như y nói cho Tần Chi Hà, Hoàng hậu lấy đi trượng phu của nàng, dưới tình huống nhớ rõ Hoàng hậu hạ độc nàng, nàng sẽ làm ra phản ứng gì?+

Đầu óc hiện tại của nàng, có thể biết đây là âm mưu sao?

Coi như biết, nàng có thể nghĩ ra là ai làm sao? Nàng có thể khống chế mình không phát điên sao?

Chuyện quá rõ.

Tần Chi Hà ngồi xe ngựa, một đường đi về hoàng cung. Không quản Hoàng hậu có mang trượng phu của nàng đi hay không, nàng đều muốn tìm Hoàng hậu đòi một lời giải thích. Nàng ở trong xe ngựa nhiều lần kìm chế mình, cuối cùng lại mất khống chế ở cửa cung.

Nàng chửi ầm lên.

Tống Tụng đưa người đến cửa cung, vừa vặn nghe thấy giọng điên cuồng của nàng: "Các ngươi biết là ai hại chết tiên Hoàng hậu không? Ta nói cho các ngươi, là Tần Thanh Hà... Nàng mai phục hai năm, đầu độc Lệ Tiêu, ha ha ha... Sau đó Lệ Tiêu điên luôn!! Vì để cho con nàng thượng vị, nàng sai người giết chết tiên Hoàng hậu, sau đó giá họa cho Lệ Tiêu, ép Lệ Tiêu gánh tội giết mẫu thân không thể không nhường vị trí Thái tử ra! Đó là Tần Hoàng hậu của các ngươi đấy, ha ha ha... Đây chính là Tần Hoàng hậu của Đại Càn đấy!!"

Lưu ma ma kinh hoảng che miệng nàng lại, nhưng sao có thể là đối thủ của một người điên được. Thủ vệ thị vệ bối rối, trơ mắt nhìn Tần Chi Hà đẩy Lưu ma ma ra, nàng điên cuồng cười: "Còn có Phó Quốc Thương nữa! Cũng là nàng giết, nàng sai người đốt toàn bộ Phó phủ, cướp đi khế đất và châu báu, tất cả cho..." Nàng suy nghĩ hai giây, nói: "Cho Tần gia hết! Đây đều là công lao của ta! Nếu như không phải ta, Tần gia sao có thể có nhiều tiền như vậy chứ?!"

Nàng có lúc như biết mình nói cái gì, mặt vụt một tia khoái ý, mà có lúc, giống như không biết mình đang nói gì, thần sắc có vài phần kiêu ngạo. Nhưng nàng rất nhanh ý thức được mình đang làm gì, nàng lại rít gào lên: "Tần Thanh Hà! Ngươi trả tướng công cho ta! Ngươi dám to gan cướp tướng công của ta, ta nhất định sẽ giết ngươi! Cũng như giết chết Phó Hương vậy... Tướng công chỉ thích ta, hắn là của ta!! Tần Thanh Hà —— "

Tề quản gia bị tình cảnh này làm cho hoàn toàn sợ ngây người, không chỉ là lão, còn có một đội thủ vệ vừa vặn đi ngang qua. Tần Chi Hà còn đang tức giận mắng, mắng Hoàng hậu vô tình, mắng nàng không lương tâm, mình rõ ràng mang đến nhiều chỗ tốt như vậy cho Tần gia, nàng vậy mà không chút do dự ngay cả mình cũng buông tha.

Tống Tụng vén rèm xe xuống, "Vào thôi."

Y đúng giờ tiến vào tẩm cung Thái hậu, thỉnh an bà, bên ngoài có người nhanh chóng chạy vào, nói cái gì đó bên tai bà. Thái hậu lúc này biến sắc, ánh mắt rơi vào người Tống Tụng, thần sắc có chút nghi ngờ không thôi: "Tần Chi Hà gây sự trước cửa cung?"

"Đúng vậy."

"Nàng điên lâu như vậy, làm sao trong chớp mắt... đã chạy đến đây kể tội Hoàng hậu?"

Tống Tụng một mặt vô hại, Thái hậu nhìn y một hồi, cau mày nói: "Việc này không ổn."

Sự tình xác thực không ổn, Tần Chi Hà bị nhốt ngay, nhưng nàng ồn ào ở cửa cung như vậy, lại cấp tốc truyền ra ngoài. Bầu không khí Tần gia như đàn bị kéo căng, căng thẳng đến cực điểm. Tần Ninh đi tới đi lui: "Phụ thân, chúng ta nhất định phải nhanh chóng quyết định."

"Lệ Tiêu dẫn theo Kim Vũ doanh rời đi, mà kinh đô còn có Triệu Dần."

"Triệu Dần đã không đáng để lo!" Tần Ninh nói: "Đóng giữ Phó trang là bằng hữu thân thiết của ta, ta đã hỏi hắn, chỉ cần bên này có dị động, hắn sẽ phái binh tới viện trợ. Phụ thân, chúng ta đã không còn thời gian, tỷ tỷ lúc này chỉ sợ đã bị giam lỏng rồi. Những chuyện này, bệ hạ chỉ cần tra, nhất định sẽ bị phơi bày!" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác chỉ là ăn cắp)

Tần Tương khép đôi mắt lại, "Tam muội gần đây gặp ai?"

"Tống Tụng."

"Vô luận thành bại, nhất định phải giết nó."

Hoành Nhân Hoàng đế ra tay rất nhanh, mà cấm vệ quân được phái đến Tần gia lại biến mất tìm không được tung tích người Tần gia, bọn họ dường như trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi. Cùng lúc đó, Tống Tụng bị gọi vào Dưỡng Tâm điện, y cung kính hành lễ: "Nhi thần tham kiến phụ hoàng."

Hoành Nhân Hoàng đế nói: "Ngồi đi."

"Chuyện Phó gia, ngươi biết khi nào?"

Hoành Nhân Hoàng đế đi thẳng vào vấn đề, Tống Tụng cũng không do dự: "Trước đây không lâu."

"Việc này có một phần của ngươi?"

Tống Tụng cụp mắt, một lát sau, y quỳ xuống, cúi người: "Thỉnh phụ hoàng giáng tội."

Hoành Nhân Hoàng đế nói: "Nếu động đến ngươi, đời này Tiêu nhi sẽ phế bỏ."

Tống Tụng nói: "Chuyện đã không cứu vãn nổi, nhi thần cũng không ngờ tới... Tần Hoàng hậu gan to bằng trời như vậy, nhi thần vốn chỉ muốn giải oan cho ngoại tổ phụ."

Hoành Nhân Hoàng đế không nói gì.

Tống Tụng nói láo, mà không có ai có thể chứng thực y đang nói láo. Y vừa mới biết được chân tướng ngoại tổ phụ bỏ mình, hận đến muốn xé nát Tần gia cũng là có thể thông cảm được. Y chỉ là Vương phi của Lệ Tiêu, y không biết Hoàng hậu làm chuyện ác, cũng là trong dự liệu.

Hoành Nhân Hoàng đế cười khẽ.

"Đứng lên đi."

Đậu công công vội vàng đến dìu y dậy, Tống Tụng vịn người ngồi trở lại ghế. Hoành Nhân Hoàng đế nói cho y: "Chuyện của Phó viên ngoại, vốn để dành cho Thái tử tân nhậm."

Tống Tụng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. Hoành Nhân chậm rãi nói: "Trẫm vốn chuẩn bị, năm Tiêu nhi mười lăm tuổi sẽ thoái vị. Nó tuổi còn nhỏ, mới đăng cơ dù sao cũng nên làm ít chuyện thật mới có thể làm cho quần thần tín phục."

Tống Tụng nhìn hắn, nhất thời không nói gì.

Y đương nhiên biết, ngoại tổ phụ là thủ phủ ở kinh đô, dù là hoàng thượng, chỉ cần có người truy cứu, người hành hung nhất định phải trả giá thật lớn. Y cũng biết, Hoành Nhân Hoàng đế lúc thanh tra vụ án này, chuyện đã qua một quãng thời gian. Hắn không lập tức đâm thủng, muốn để vụ án này cho thiếu niên Lệ Tiêu cũng không có gì đáng trách.

Quan mới tiền nhiệm ba thanh hỏa, Lệ Tiêu mười lăm tuổi đăng cơ, lập tức đạp Tần gia xuống, dùng quyết đoán của hắn, tuyệt đối không lo ngồi không vững ngôi vị Hoàng đế.

Y cũng biết rõ, chuyện kéo dài lâu như vậy, là bởi vì Lệ Tiêu điên không có chừng mực. Hoành Nhân Hoàng đế trăm phương ngàn kế muốn chữa cho hắn, lại không nghĩ tới một khi lỡ dở lại là nhiều năm như vậy, vì thế hắn không thể thoái vị vào năm con mình mười lăm tuổi. Ngôi vị Hoàng đế này, hắn ngồi một lần là gần mười năm.

"Nếu như không phải Bình vương điện hạ..."

"Thì chính là Thái tử."

Thái tử này, tất nhiên là chỉ Lệ Dương.

Chỉ sợ không phải Lệ Tiêu đăng cơ, vụ án Phó gia này cũng sẽ để cho Lệ Dương. Hắn tuy rằng nhân từ, mà cũng chính bởi vì nhân từ, tuyệt đối không tiếp thu được mẫu thân sẽ làm chuyện ác như vậy. Cho nên, hắn cũng có thể lấy Tần gia lập uy, Hoành Nhân Hoàng đế đã thu thập xong chứng cứ từ lâu, chỉ cần đổi Thái tử, Tần gia sẽ phải chết.

Tống Tụng trong khoảng thời gian ngắn không biết nên lộ ra biểu tình gì, y nói lắp: "Nhi thần... Làm hỏng đại kế của phụ hoàng."

"Ngươi và Tiêu nhi, ngược lại là một đôi trời định."

Tống Tụng cũng bật cười. Y rũ lông mi, lòng bàn tay bốc lên mồ hôi lạnh, không biết Hoành Nhân Hoàng đế đến tột cùng là có ý gì.

Ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên vang lên âm thanh, có một thái giám kinh hoảng nói: "Bệ hạ, Tần tướng quân đang điều binh một mình, phòng thành doanh hoàn toàn bị khống chế rồi!"

Đậu công công thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn Hoành Nhân, hắn lại thần sắc nhàn nhạt.

"Đêm nay hoàng cung nhất định sẽ rất nguy hiểm, Triệu Dần không nhất định có thể đỡ được Tần Ninh."

Tống Tụng không nhận sai nữa. Y bình tĩnh nói: "Nhi thần phải về Vương phủ."

"Ngươi sợ chết?"

"Cũng không phải là như vậy." Tống Tụng nói: "Nhi thần và phụ hoàng đều là mục tiêu của Tần Ninh. Nếu như nhi thần ở cùng phụ hoàng, hắn chỉ cần công phá hoàng thành. Nhưng nếu nhi thần hồi phủ, hắn phải phân tán một phần binh lực đến tấn công Vương phủ, có thể kéo dài thời gian."

"Ngươi chắc chắn hắn sẽ giết ngươi?"

"Ta bé nhỏ không đáng kể gì, nhưng hắn nhất định sẽ bằng bất kỳ mọi giá phá huỷ Vương gia."

Lệ Tiêu bây giờ không ở kinh đô, nhưng hắn sớm muộn cũng sẽ về. Một mình hắn có thể đánh ngàn quân, dù cho Tần gia thành công đánh hạ hoàng thành, chỉ cần Lệ Tiêu vẫn còn, bọn họ không ngồi vững ngôi vị Hoàng đế này được. Ngược lại, một khi Lệ Tiêu bị phế, bọn họ không còn nỗi lo về sau.

"Bình Vương phủ dẫn đi bao nhiêu binh?"

Tống Tụng mím môi, nói: "Nhi thần chỉ biết là, Tần Ninh có khả năng lớn sẽ đích thân tới giết ta."

Chỉ cần dẫn Tần Ninh đi, như vậy Triệu Dần có thể chống lại một quãng thời gian, chờ đợi viện binh.

Hoành Nhân nhìn y một hồi, cười nói: "Thừa dịp hắn chưa vây hoàng cung, ngươi mau rời khỏi đi."

Tống Tụng hành lễ, quay người sải bước đi ra ngoài. Tề quản gia vừa thấy y là đổ mồ hôi cả người: "Vương phi, lão nô mạo muội, ngài vẫn là ở lại trong cung an toàn hơn, chuyện hôm nay, Tần Ninh sẽ không bỏ qua ngài."

"Ta ở hiền sẽ gặp lành." Tống Tụng nói: "Hồi phủ."

"Vương phi!"

Tống Tụng không nói một lời đạp chân lên, Tề quản gia không thể làm gì khác hơn là đưa y xuất cung. Xe ngựa loạng chà loạng choạng, mà Tần Ninh lúc này đang điều binh, cung thành còn chưa hoàn toàn giới nghiêm. Tống Tụng lấy ra lệnh bài của Thái hậu, đi thẳng ra khỏi cửa cung. Khi trở lại Vương phủ, y nghe tiếng vó ngựa lộc cộc, cùng tiếng khôi giáp.(Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác chỉ là ăn cắp)

Tống Tụng cũng không quay đầu lại vào cửa Vương phủ: "Cài cửa, tập hợp hết phủ binh." Y nói: "Hết thảy sẽ khá hơn."

Y đoán quả nhiên không sai, sự tình đã mức này, Tần Ninh vội vã điều binh, quả nhiên hận y thấu xương, không tự mình đâm y thì khó tiêu mối hận trong lòng.

Tà dương vừa mới chìm xuống, hắn tự mình mang người bao vây Vương phủ. Có người tiến lên gọi: "Bình vương phi điện hạ, hạ quan Lý Ngọc Tây vệ doanh, phụng danh bệ hạ mời Vương phi vào cung."

Tống Tụng mới từ trong cung đi ra, làm sao có khả năng lần thứ hai vào cung. Y bảo người dời ghế tựa, yên tĩnh ngồi vững vàng ở hành lang, phía trước là một đội phủ binh Lệ Tiêu lưu lại, thần sắc nghiêm túc nhìn đại môn Vương phủ.

Vương phủ cửa cao, tường cao, đồng thời cửa cũng vừa cao lại dày, nếu như bọn họ muốn lấy lễ để tiếp đón, tất nhiên là không vào được.

Mà từ khi hắn lừa dối Tống Tụng không nghe, bọn họ hiển nhiên không chuẩn bị lấy lễ để tiếp đón.

Có người lặng lẽ leo lên tường, mà trong nháy mắt bị phủ binh mai phục ở chân tường chém.

Song phương giằng co một khắc, Tần Ninh liếc mắt nhìn thời gian, mặt âm trầm nói: "Phá cửa."

Cửa phủ đến cùng không thể so với tường thành, mấy lần, đột nhiên mở ra. Bạch Nham roẹt một tiếng rút kiếm, phủ binh lập tức dựng thẳng khiên lên, mũi tên ngoài cửa trong nháy mắt bắn nhanh vào đều bị khiên chắn. Kết thúc một hiệp, phủ binh thả khiên xuống, mấy mũi tên phía sau cùng bắn, ngoài cửa lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Tần Ninh cất giọng nói: "Hóa ra Bình vương phi điện hạ cũng hiểu binh pháp."

Hắn vừa nói, vừa chậm rãi rút kiếm, len qua đám người hỗn loạn. Tống Tụng liếc mắt nhìn về phía Bạch Nham, hắn lập tức phi thân lên. Tần Ninh lập tức tránh ra để thủ hạ cuốn lấy Bạch Nham, đồng thời phất tay cho binh sĩ bù vào, mình thì đi đường vòng thuận hành lang mò tới. Nhưng hắn vừa mới vào, đột nhiên chân trượt đi, bay người lên, bên tai lại đột nhiên vang lên tiếng gió, một hòn đá lớn bằng đầu người đập tới hắn. Tần Ninh chật vật phi thân tránh sang một bên, nói: "Xem ra Vương phi chuẩn bị đầy đủ."

Tống Tụng nở nụ cười, lúc này đứng lên khỏi ghế, nhanh chóng chạy sang một bên khác, Tần Ninh ngắn ngủi dừng lại vài giây, lập tức sai người đuổi theo.

Tống Tụng không ngừng chân, Tần Ninh không còn dám lên hành lang, chỉ ở phía dưới chậm rãi theo y, bên tai lại vang lên tiếng gió, Tề quản gia cũng có võ, không nói một tiếng đánh hắn, hai người giao đấu.

Tống Tụng một đường chạy ước chừng mấy trăm bước, phía sau bỗng nhiên có người mắng một tiếng, một tên lính ném trường đao qua, mắt thấy sắp đâm thủng ngực y. Kỷ Doanh miễn cưỡng kéo Tống Tụng ra, nói: "Tần Ninh điên rồi hả, mang nhiều lính như vậy tới giết ngươi?"

Trong sân đã hoàn toàn rối loạn, phủ binh Lệ Tiêu lưu lại đối mặt mấy trăm người lập tức xông tới căn bản hoàn toàn không phải là đối thủ. Tống Tụng thở hổn hển trốn sau hắn, nói: "Hắn mang đến càng nhiều binh, chứng minh bệ hạ càng an toàn."

"Ngươi không muốn sống nữa?"

Lông mi Tống Tụng chớp chớp, một tay đè bụng lại, nói: "Ta không biết ta đoán có đúng hay không."

Kỷ Doanh vừa kéo y lùi về sau dưới ánh mắt của mười mấy binh sĩ, vừa nói: "Ngươi đoán đúng cái gì?"

"Ta vốn cảm thấy, đây là chiêu điện hạ cho Hoàng hậu."

"Bây giờ thế nào?"

Tống Tụng nhìn càng ngày càng nhiều người xông tới, do dự nói: "Giờ ta không chắc."

Vốn y cho là, Lệ Tiêu mang binh trợ giúp là giả, làm kinh đô trống rỗng cho Hoàng hậu cơ hội mưu phản là thật. Nhưng bây giờ trong phủ đã biến thành như vậy, y vừa nãy cũng suýt bị cây đao kia giết chết, Lệ Tiêu còn chưa trở lại...

Kỷ Doanh mắng một tiếng: "Hắn làm thế nào là chuyện của hắn, ngươi dính líu làm gì. Lần này xong rồi, đáng thương cha còn chưa ra đời của ta, ngày hôm nay bỏ mạng ở nơi này."

"Ngươi không thể đánh họ sao?"

"Ta chỉ biết khinh công, không biết võ công."

Tống Tụng nghiêng đầu nhìn về phía chuôi đao trên đất kia, khom lưng nhặt nó lên, kéo Kỷ Doanh nói: "Ngươi đi đi, không cần lo ta."

"Cha ta làm sao bây giờ?"

"Cha ngươi... Không thể làm gì khác hơn là cùng gia gia ngươi một xác hai mạng."

Kỷ Doanh liếc mắt nhìn bộ dáng cầm đao của y, nói: "Ngươi đừng nói với ta ngươi muốn cầm cái này đánh nhau, ngươi biết dùng kiếm hả?"

"Đã lúc này, biết hay không khác nhau ở chỗ nào?"

"Đúng là không khác nhau gì cả." thân ảnh Tần Ninh bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau y. Tống Tụng bỗng nhiên quay đầu, đôi môi giật giật.

Tần Ninh nói: "Ngươi muốn hỏi lão thái giám kia? Hắn bị ta giết rồi."

Thần sắc Tống Tụng không đổi.

Tần Ninh cười lắc lắc trường kiếm trong tay, nói: "Giết ngươi, chẳng khác nào giết Lệ Tiêu. Chỉ cần hắn chết, thiên hạ chính là của Tần gia."

"Ngươi sợ hắn?" Tống Tụng cong khóe miệng lên, nói: "Tần gia các ngươi còn biết sợ một người điên cơ đấy."

Tần Ninh đúng là kiêng kỵ Lệ Tiêu, hắn cũng không bị phép khích tướng của Tống Tụng chọc giận, cười lạnh: "Chờ hắn triệt để biến thành người điên, ta lấy da ngươi ép hắn trở thành thần binh trong tay ta."

Có lẽ là lo đêm dài lắm mộng, có lẽ là bởi vì còn vội vàng muốn đến hoàng cung, hắn không phí lời với Tống Tụng nữa, vung kiếm chĩa về phía y. Trường kiếm trong tay Tống Tụng còn chưa kịp vung lên đã bị hắn một kiếm hất rơi, hổ khẩu đau đớn, thanh kiếm kia cũng thẳng tắp đâm về cổ y. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác chỉ là ăn cắp)

Y quá gấp, kiếm cũng quá nhanh, Kỷ Doanh căn bản không kịp kéo Tống Tụng tránh thoát đòn đánh này, mà còn có thứ so với kiếm còn nhanh hơn.

"Vút —— "

Tiếng xé gió truyền đến, Tần Ninh đột nhiên thấy sau lưng mát lạnh, kiếm đâm ra không thể không nửa đường chuyển hướng, lập tức đánh rơi mũi tên đâm về lưng mình. Hắn giương mắt nhìn lại, Lệ Tiêu đang đứng trên nóc nhà ——

Màn đêm đã buông xuống, xung quanh tối tăm mờ mịt, mà đôi mắt Lệ Tiêu cực kì sáng, động tác của hắn cũng nhanh vô cùng.

Mũi tên vừa mới bị đánh rơi, ánh mắt Tần Ninh vừa vặn chạm vào mắt hắn, bóng người hắn đã từ phía trên bay xuống. Tống Tụng thấy hoa mắt, bên tai vang lên tiếng lưỡi kiếm chạm vào nhau, Tần Ninh đã bị kiếm đoạt mệnh của hắn ép lui đến mười bước.

Lệ Tiêu cầm trường kiếm trong tay che trước người Tống Tụng: "Thanh thần binh bản vương này, chỉ có Tụng nhi xứng."2

"Ngươi tính là cái thá gì?"

Tác giả có lời muốn nói:

Thần binh tiểu tướng! Be be ~

Bận dữ luôn mà tui vẫn cố ngoi lên đăng chap TvT