Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày

Chương 55: Ngươi giả vờ




Lòng Tống Tụng lo lắng, y cau mày, nhiều lần suy nghĩ điểm mấu chốt trong đây.

Đông vệ làm thủ vệ phòng thành doanh, từ Vương phủ qua phải đi qua phố Vĩnh Xuân náo nhiệt. Nơi đó buổi tối và ban ngày náo nhiệt như nhau, là nơi người có chút tiền nhàn rỗi đều nguyện ý đi mua vui, ngoại trừ kỹ viện còn có Bất Dạ lâu, buổi tối ai không ngủ được sẽ đi tới đó.

Nói cách khác, nơi đó không chỉ có bách tính, còn có một vài quan to quý nhân.

Nếu như y là Lệ Tiêu, thời điểm cứu hỏa Đông Vệ doanh đột nhiên nhìn thấy Vương phủ bén lửa, mà Lệ Tiêu đang mang thai tay trói gà không chặt lưu lại trong Vương phủ sẽ như thế nào?3

Y nhất định sẽ chạy như bay trở về xác định Lệ Tiêu không bị thương.

Vậy, nếu như phải đi qua một phố Vĩnh Xuân náo nhiệt thì sao? Nếu có nhi tử của quan lại nào quyền cao chức trọng vừa lúc bị giết trên đường Lệ Tiêu về thì sao? Giết Tống Tụng kỳ thực rất dễ, mà giết Lệ Tiêu thì không dễ. Nếu như hắn muốn giết Lệ Tiêu, nhất định sẽ phái tử sĩ ngụy trang thành bách tính, dẫn Lệ Tiêu vốn đang gấp rút về đại khai sát giới ở trên đường.

Tống Tụng quyết định thật nhanh quay người, nói: "Ra ngoài phủ, phái một người đi dắt một con ngựa đến đây."

"Ngươi bây giờ muốn đi ra ngoài? Phòng thành doanh cháy, ngươi biết bên ngoài hiện tại loạn thế nào không?"

Tề quản gia cũng ngạc nhiên nhìn lại.

Tống Tụng không nói gì. Bạch Nham không nói một lời đuổi theo, trên đường nhiều lần thích khách có kiếm cơ hồ đâm trúng y, Bạch Nham kéo y né qua, lại nhìn Tống Tụng, y bước chân không ngừng đi về trước, ánh mắt kiên định, không thấy nửa điểm hoảng loạn.

Bạch Nham đứng sát che chở bên người y, tới một người giết một người, kiếm của hắn rất nhanh, hiển nhiên là cao thủ hàng đầu bên người Lệ Tiêu, mục đích cũng rất rõ ràng, chính là một tấc cũng không rời bảo vệ Tống Tụng.

Một đường ra Vương phủ, trên đường phố không thấy bóng dáng lính tuần tra, Tống Tụng tiếp tục đi về trước. Kỷ Doanh như một tờ giấy kề sát ở bên cạnh y, không biết xấu hổ cọ Bạch Nham bảo vệ.

Bên tai truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc, là Tề quản gia. Lão nhảy xuống ngựa, nói: "Ngài biết cưỡi không?" 

"Có thể thử xem."

Kiếp trước kiếp này y đều không cưỡi ngựa, víu lưng ngựa trèo lên không cẩn thận tuột xuống. Kỷ Doanh thấy thế đỡ y nói, nói: "Tự ngươi đi?"

"Bạch Nham cùng ta đi."

Tống Tụng đương nhiên không thể tự mình đi ra ngoài nộp mạng. Tuy rằng thích khách Vương phủ lúc này đang giao đấu với thủ vệ, ai biết bên ngoài có thể còn có hay không. Huống chi kĩ thuật cưỡi ngựa của y không tinh, vạn nhất bị quăng xuống dưới thì coi như thảm.

Bạch Nham nhận được mệnh lệnh gọn gàng nhanh chóng lên ngựa, nói: "Đắc tội."

Một tay hắn duỗi ra từ sau Tống Tụng, nắm chặt cương ngựa, thúc vào bụng ngựa xông ra ngoài.

Con ngựa vừa mới lao ra không xa, một người bịt mặt bỗng nhiên từ nóc nhà rút kiếm đến. Bạch Nham trở tay chặn, thân kiếm đụng nhau, hổ khẩu bị chấn động đến mức hơi ngứa ngáy, thần sắc hắn ngạc nhiên, nói: "Là cao thủ."

Hắn vỗ mông ngựa, mượn lực nhảy lên, không thể không đấu với đối phương.

Tống Tụng vội vàng nắm chặt cương ngựa, ngốc nghếch nhấc chân nhiều lần, miễn cưỡng ôm lấy chân đạp, bên người một khi ít đi hộ vệ, lòng không tự chủ được khẩn trương lên. Ngay lúc này, y chú ý tới một bóng người rơi vào phía sau mình, vừa nghiêng đầu, chính là Kỷ Doanh. Hắn nói: "Bạch thị vệ đấu cùng người kia, xem ra chỉ có ta miễn cưỡng có thể che chở ngươi đoạn đường."

Tống Tụng nói cảm ơn.

Con ngựa vọt vào phố Vĩnh Xuân, Tống Tụng vội vàng kéo căng cương ngựa dừng lại. Phố Vĩnh Xuân đèn đuốc sáng choang, rất náo nhiệt ——náo nhiệt không giống bình thường.

Cửa sổ trên Bất Dạ lâu mở ra, có người từ bên trong thò đầu ra nhìn về phía đông, dưới lầu cũng có bách tính đang dừng chân quan sát. Mà nếu như tỉ mỉ quan sát, sẽ phát hiện có một nhóm người, vừa hoà vào náo nhiệt, vừa liên tiếp nhìn về đuôi kiếm, dường như đang nhất tâm nhị dụng cùng đợi cái gì.

Kỷ Doanh phỏng chừng cũng cảm thấy mình đứng ở trên lưng ngựa quá kiêu ngạo, vì vậy ngồi xuống, nói: "Nhìn qua ngươi không cần lo lắng."

Tống Tụng lại đẩy hắn xuống, Kỷ Doanh vừa mới muốn nói gì, chỉ thấy chính y cũng xuống ngựa. Tống Tụng đội mũ lên, nói: "Chúng ta đi qua, tìm được điện hạ trước rồi nói."

Kỷ Doanh cân nhắc một chút, Bạch thị vệ cùng cao thủ kia so chiêu trước mắt còn không biết thắng thua, thích khách trong Vương phủ cũng không biết đã dọn dẹp sạch sẽ chưa. Đối với Tống Tụng mà nói, quả thật là phải tìm được tướng công trước mới coi như có người để yên tâm.

Hắn không thể làm gì khác hơn nói: "Được thôi."

Tống Tụng bỏ tuấn mã quá phận bắt mắt đi, cất bước dung nhập vào đường náo nhiệt, một bên lặng lẽ quan sát người chung quanh, một bên tận lực cấp tốc xuyên qua.

Kỷ Doanh đi theo bên cạnh y, cũng lưu ý người, thấp giọng nói: "Ngươi cảm thấy nơi này có dị thường?"

Tống Tụng nói: "Chỉ là suy đoán."

Mà rất kỳ quái, lửa ở Vương phủ bây giờ còn đang đốt, nhưng Lệ Tiêu vẫn còn không thấy tăm hơi. Tống Tụng chỉ có thể suy đoán, hắn bị người nào giữ lại.

Đã rời xa đám người náo nhiệt, Tống Tụng lập tức chạy về phía Đông Vệ doanh. Kỷ Doanh nhíu nhíu mày, tiếp tục run cầm cập đi theo bên cạnh y, nói: "Ngươi chạy chậm một chút, phải cẩn thận hài tử."

Nói như vậy, bước chân Tống Tụng không tự chủ được chậm nháy mắt, mà ngay sau đó, lo lắng cho Lệ Tiêu lại lần nữa làm cho y bước nhanh hơn, ra khỏi phố Vĩnh Xuân náo nhiệt, càng đi về phía trước, chuyển hướng là có thể nhìn thấy Đông Vệ doanh. Nhưng vào lúc này, đột nhiên có mấy hắc y nhân xông tới. Kỷ Doanh giật nảy cả mình, vừa kéo y trốn, vừa nhẹ nhàng chuyển bước, hắn bay như liễu rủ, dùng khinh công, mà trình độ võ công hiển nhiên không sâu.

Hai người rất nhanh bị bức ép lùi về sau, mắt thấy sắp không thể lui được nữa, một trận tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới.

Một bóng người cầm một trường đao dính máu, đầy sát khí lạnh lẽo như gió bão, ánh mắt nhìn chằm chằm lửa ở Vương phủ, một đường đi tới.

"Điện hạ!!"

Dù màn đêm thăm thẳm, y còn chưa thấy rõ mặt của đối phương, mà từ tư thế cưỡi ngựa đó, Tống Tụng đã nhận ra được.

Y đứng ở đầu đường Vĩnh Xuân, nhìn thấy người kia bay người lên, như hổ như sói đánh tới y.

Tống Tụng đứng không nhúc nhích, lòng bởi vì khoảng cách với Lệ Tiêu dần dần rút ngắn mà an ổn lại. Y thở phào nhẹ nhõm, cánh tay lại bị Kỷ Doanh lôi một cái, mà trường đao lướt qua bên tai vẫn làm cho cổ y mát lạnh. Y thuận thế nghiêng người, dư quang khóe mắt nhìn thấy thân ảnh Lệ Tiêu gia tốc, trường đao vung lên, máu tươi đỏ sẫm bắn lên áo choàng trắng như tuyết như vẩy mực.

Tim y đập nhanh như nổi trống, đại não khó chịu từng trận, theo bản năng giơ tay che cổ mình, có chút ướt nhẹp. Y có chút ngẩn ngơ, nghĩ thầm hẳn là sắp chết.

"Tụng nhi!" Một tay đè xuống cổ của y, Lệ Tiêu sắp rách cả mí mắt: "Tụng nhi, ngươi sao rồi?"

"Ta..." Tống Tụng vừa muốn nói chuyện, Kỷ Doanh chen ngang: "Trầy da, không quá đáng lo. Ngươi đừng che, dùng sức nữa động mạch của hắn thật sự bị ngươi ấn đứt mất."

Lệ Tiêu lập tức buông tay, Tống Tụng cũng có chút lúng túng. Lệ Tiêu lấy khăn lụa ra đặt trên cổ y, xác nhận nhiều lần: "Thế nào, có đau hay không?"

Tống Tụng lắc đầu, Kỷ Doanh ở một bên trợn trắng mắt, nói: "Chảy cả máu, làm sao có khả năng không đau."

Lệ Tiêu không để ý tới hắn, hắn sờ đầu Tống Tụng, thấp giọng nói: "Sao ngươi ra ngoài?"

"Ta lo lắng cho ngươi."

Lệ Tiêu ở trạng thái kia nếu như không phải vừa vặn thấy Tống Tụng, một khi vào Vĩnh Xuân, chỉ sợ sẽ mở một đường máu.

"Ngươi thì sao?" Tống Tụng đánh giá trên dưới hắn, lo lắng nói: "Ngươi có bị thương không?"

"Không."

Tống Tụng triệt để yên tâm, thả lỏng nở nụ cười, sau đó thân thể mềm nhũn, mất đi ý thức.

Lúc tỉnh lại lần thứ hai, người đã về tới Vương phủ, vết thương trên cổ cũng có xử lý tỉ mỉ, chỉ là bụng có chút mơ hồ không thoải mái. 

Trong phòng không có ai, Lệ Tiêu cũng không ở đây, y nhắm mắt lại nghỉ ngơi một phút chốc, bàn tay đặt trên bụng, khẽ vuốt.

Mành bỗng nhiên bị người nhấc lên. Lệ Tiêu đi vào, Tống Tụng mở mắt, hắn nói: "Tỉnh rồi? Thân thể thế nào?"

Tống Tụng muốn nói rất tốt, mà bụng lạnh lẽo đau lại làm nụ cười của y không được tự nhiên, tất cả chuyện đêm qua lại xông lên đầu, vành mắt y hơi đỏ lên: "Ta... Đau bụng."

Lệ Tiêu lập tức đi ra ngoài gọi Kỷ Doanh, qua một lát, lại có thái y, chẩn cho Tống Tụng, nói: "Là có chút động thai khí, hạ quan kê mấy đơn thuốc, sau này phải an dưỡng mới được."

Tống Tụng có chút không biết làm sao: "Động, động thai khí... Sẽ như thế nào?"

"Chỉ cần Vương phi an dưỡng tốt, không sợ." Lão thái y cực kì hiền lành, trấn an Tống Tụng xong kê đơn thuốc. Lệ Tiêu sai người tiễn hắn rời đi, sau đó cầm đơn thuốc đưa cho Tề quản gia: "Ngươi tự mình sắc thuốc."

Tề quản gia vội đi làm. Lệ Tiêu ngồi ở bên cạnh y, bàn tay ấm áp thò vào chăn sờ bụng của y, nói: "Như vậy vừa vặn chưa?"

Bụng ấm áp thư thích, Tống Tụng gật gật đầu, hỏi: "Bạch Nham thế nào?"

"Hắn bị thương nhẹ, tối hôm qua Kỷ Doanh xem qua, không quá đáng lo."

"Kỷ Doanh làm sao?"

"Hắn bị sốt." Lệ Tiêu nói: "Hắn có hàn độc, cực kỳ sợ lạnh, hôm qua đột nhiên bén lửa, chạy vội, bị lạnh."

Tống Tụng yên tâm, tay đặt lên mu bàn tay Lệ Tiêu, hỏi: "Ngày hôm qua đến cùng có chuyện gì xảy ra, điện hạ có manh mối không?"

"Rất kỳ quái." Lệ Tiêu nói: "Hôm qua Đông Vệ doanh đại hỏa, phố Vĩnh Xuân náo nhiệt như trước, đèn đuốc sáng choang, rất kỳ lạ."

Bình dân bách tính ngày thường gặp chuyện là như rùa rụt cổ, ngày hôm qua phố Vĩnh Xuân nhiều quan binh qua lại như vậy, vẫn còn cực kì an nhàn, xác thực rất kỳ quái.

Tống Tụng lập tức nói suy đoán của mình cho hắn: "Có thể là Hoàng hậu không? Lần trước Thiên tử tháp nàng đã muốn ngươi giết người, lần này nhìn qua cũng là có ý đồ này."

"Phụ hoàng theo dõi nàng, nàng hiện tại không có thời gian lên kế hoạch. Huống hồ, hôm qua ta không thể đúng lúc chạy về Vương phủ, là bởi vì Đông Vệ doanh đi lấy nước, có người thừa dịp giết Phó Chiêu. Lúc đó Đông Vệ doanh đại loạn, có người hoài nghi là ta giết, ta nhất thời không thể thoát thân."

Lúc đó Phó Chiêu lén Hoàng hậu đổi lệnh bài của Tần Chi Hà, hại Tần Ninh mất chức quan, cũng làm cho Hoàng hậu cưỡi hổ khó xuống, cho nên lần này người giết Phó Chiêu là Hoàng hậu.

Mà nếu như Hoàng hậu thật sự hao tổn tâm cơ muốn cho Lệ Tiêu tại đại khai sát giới phố Vĩnh Xuân, sẽ không thừa dịp loạn lấy mệnh Phó Chiêu, bởi vì nàng phải bảo đảm Lệ Tiêu thông thuận đi vào phố Vĩnh Xuân.

"Cho nên, ngày hôm qua Đông Vệ doanh cháy, Vương phủ bén lửa, còn có ta bị đâm giết... Có người khác? Mà Hoàng hậu khả năng chỉ là sau khi Đông Vệ doanh đi lấy nước, mới lâm thời phái người ra tay giết Phó Chiêu?"

"Đúng vậy."

"Vậy nói như thế, Hoàng hậu lần này còn ma xui quỷ khiến giúp điện hạ." Nếu như Hoàng hậu không phái người giết Phó Chiêu, sẽ không có người hoài nghi là Lệ Tiêu ra tay. Nếu như không phải bởi vì chuyện này trì hoãn thời gian, khả năng chờ Tống Tụng từ Vương phủ chạy tới, Lệ Tiêu đã giết bách tính đã sớm được xếp sẵn ở phố Vĩnh Xuân.

Đầu óc Tống Tụng có chút loạn: "Có người tiếp tục sử dụng phương pháp của Hoàng hậu, muốn đưa ngươi vào chỗ chết, hơn nữa... Phố Vĩnh Xuân tối hôm qua nhiều bách tính như vậy, người này thực sự là thật là bạo gan, kinh đô còn có thể là ai có thể làm được như vậy?"

"Người ngày hôm qua giao thủ với Bạch Nham, tuy rằng dùng kiếm, mà chiêu thức lại khá nặng, như là dùng quen đao, nước ta chiếm đa số là bội kiếm, người Kim thì lại thiện đao."

Tống Tụng sợ ngây người: "Ý điện hạ là... Người Kim quốc làm?"

Nếu như là một quốc gia, tràng hành động ám sát ngày hôm qua nói rõ. Hoàng hậu có ngốc, một lần mưu kế không thể dùng hai lần, mà người khác có thể. Hơn nữa chuyện ngày hôm qua, thành công giết Tống Tụng, sát thần Lệ Tiêu này bị sẽ phế bỏ, thành công giết Lệ Tiêu, dùng sức khỏe hiện tại của Hoành Nhân Hoàng đế, rất có thể bi thống quá độ. Dù cho không thành công, kết hợp Thiên tử tháp kích thích Lệ Tiêu thất bại, Hoàng hậu cũng có thể giúp một tay.

Người kia nhất định biết rõ đấu võ giữa Lệ Tiêu cùng Hoàng hậu, biết không quản ai thất bại, cũng có thể trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Tống Tụng phồng hai má, đảo mắt nghĩ lại chuyện hôm qua một lần, chậm rãi phun ra một hơi, có chút mờ mịt nhìn nóc giường, nói:

"Làm sao bây giờ nha, tướng công, ta thật sợ hãi."

Lệ Tiêu; "..."

Tay đặt ở bụng Tống Tụng khẽ run lên, mặt dán lại gần y: "Lặp lại lần nữa."

Tống Tụng nói: "Ta có chút sợ sệt."

"Không phải cái này."

Tống Tụng nói: "Sao, làm sao bây giờ?"

"..." Lệ Tiêu híp mắt nhìn y, Tống Tụng dời mắt đi chỗ khác, bụng bị hắn nhẹ nhàng ấn ấn, y nói: "Giả bộ, ta đùa ngươi thôi."1

Tác giả có lời muốn nói:

Tụng Túng: Ngươi tới đùa coi.