Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày

Chương 27: Tính sổ




Mọi người đứng chung một chỗ chờ Hoàng phó quan tự mình đưa chi binh đến, trong thần sắc của vị Đô úy đã mơ hồ có mấy phần ngờ vực.

Tai vừa bắt đầu truyền đến từng tiếng bước chân, thanh âm kia chỉnh tề bước đi như thể mang theo lực lượng lôi đình vạn quân, tuy rằng chưa thấy người, mà Lưu Đô úy đã thoáng yên lòng một chút. Từ tiếng bước chân xem ra, những người này cũng không tính là quá kém, mạnh mẽ như vậy, ít nhất cũng là trọng binh, chỉ là không biết Lệ Tiêu sao lại cam lòng đem binh như vậy cho hắn.

Phong Vương chợt xoay mặt lại, nói: "Đây là một nhánh binh mà bản vương yêu nhất, các ngươi chiếm lợi rồi."

Lệ Tiêu đem binh quý cho hắn? Chẳng lẽ muốn nhân cơ hội đánh vào trong nội bộ, nhưng cũng không đáng kể, chi binh này chờ đến phòng thành doanh, có thể đánh loạn thì đánh, đánh không loạn thì thuần hóa, thuần hóa không được còn có thể tìm chút nguyên cớ cho chúng đi chịu chết. Hắn lại cười nói: "Vương gia phó thác, Đông vệ ta tự nhiên dùng hết khả năng."

Người bên cạnh bỗng nhiên đẩy hắn một cái: "Đô úy, ngươi, ngươi xem..."

Chuyển hướng đến trước, một nam nhân mặt mày sắc bén dẫn theo một đội người chậm rãi quay lại, trên dưới một trăm kẻ tai to mặt lớn, tráng sĩ bước chân mạnh mẽ chỉnh tề đi tới, chấn động đến mức mặt Đô úy nhất thời tê rần.

Hắn trợn mắt ngoác mồm nhìn chi binh này, đây này có thể gọi binh sao? Hắn còn chưa từng thấy binh nào lực lưỡng thành như vậy! Bụng kia lắc lư, đây không phải là cơ bắp, đó là mỡ mập!!! Đây là binh? Đây rõ ràng là một đám mổ lợn!!

Người bên cạnh Lệ Tiêu đều mặt căng thẳng, Tống Tụng cũng thần sắc nhàn nhạt, chỉ có trong mắt mơ hồ tiết lộ mấy phần ý cười, mà Lệ Tiêu thủy chung thần dung lãnh túc. Vị Hoàng phó quan nhanh chân đi tới, hành lễ với Lệ Tiêu: "Bẩm báo Vương gia, Thao Thiết tổng cộng chín mươi sáu người tới."

Đại hán đứng ở trên thao trường cùng nhau nhìn về phía Lệ Tiêu. Hắn cất bước tiến lên, giọng cũng không lớn bao nhiêu, lại truyền khắp toàn bộ thao trường: "Các huynh đệ, bây giờ đại doanh Kim Vũ bị cháy, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là cho huynh đệ tá túc chỗ khác, mà không cần lo! Phó thống lĩnh Phòng thành doanh Đông Vệ Phó Chiêu là người nói chuyện giữ lời, hắn đã đồng ý cho các ngươi đến, một sợi tóc cũng không rụng lại giao về! Bằng không sẽ giao đấu sinh tử với bản vương ở đại nội, dùng làm bàn giao!"

Lưu Đô úy tiến hai bước lên: "Không phải..."

Phó quan bên người Lệ Tiêu đè lại lồng ngực của hắn đẩy về. Lưu Đô úy bị bản lĩnh mở mắt nói láo của Lệ Tiêu làm kinh sợ. Ngươi đây là giao binh, ngươi nghĩ giao một đám miệng còn hôi sữa hay sao?! Còn muốn Đông Vệ doanh chúng ta cho ngươi một sợi tóc cũng không thiếu??! Còn có, lúc nào Phó thống lĩnh chúng ta muốn quyết đấu với ngươi! Ai chẳng biết ngươi điên lên lục thân không nhận, làm sao có khả năng đáp ứng chuyện như vậy!!

Nhưng hắn không nói ra được, nếu như phản bác Lệ Tiêu, đã nói lên bọn họ có ý đồ riêng, một khi cố giải thích, vụ đại doanh Kim Vũ bị cháy sẽ tràn lên mặt nước.

Lệ Tiêu dường như hoàn toàn không chú ý tới động tĩnh phía sau, lại nói xong, một ít đại hán xì xào bàn tán. Lệ Tiêu cho bọn họ một ít thời gian, lại nói: "Các huynh đệ!"

Xung quanh yên tĩnh lại, giọng hắn vang ở bên tai: "Ta cùng với Phó thống lĩnh trong ngày thường giao tình không tệ, các ngươi đi thì coi nơi ấy như nhà mình! Yên tâm lớn mật ăn, yên tâm lớn mật uống! Dưỡng sức cho tốt, luyện khỏe thể năng! Chờ khi về, để huynh đệ đội khác nhìn với cặp mắt khác xưa, có được không?!"

Giọng hắn hiển hách mạnh mẽ, mang theo một luồng tín phục cùng động viên làm cho không người nào có thể chống cự. Nhóm Thao Thiết từ lúc vào doanh Kim Vũ đã bị xem như heo, mỗi người đều muốn xây nên một mảnh trời, ngày hôm nay bị nói phải đưa đến doanh khác, vốn đang có chút oán hận, giờ khắc này đột nhiên nghe lời hắn, một ít người đầu óc thông minh đã hiểu gì đó. Lúc này có người giơ nắm đấm lên: "Được! Nhất định không phụ sự phó thác của Vương gia!"

"Không phụ sự phó thác của Vương gia!!"

Lưu Đô úy sắc mặt trắng bệch nhìn đám người kia, uỷ thác cái gì mà uỷ thác! Các ngươi đám người kia nhìn là biết chỉ ăn không làm! Lệ Tiêu đến cùng nghĩ thế nào, bọn họ muốn cho đám người kia đi ăn nghèo Đông Vệ sao?!

Hắn bước ra, khẽ cười nói: "Vương gia..."

Lời còn chưa ra khỏi miệng, Lệ Tiêu lạnh lùng nghiêm nghị nhìn lại, ngữ khí âm trầm: "Ngươi đối với binh của bản vương, có thành kiến gì?"

Hắn vừa nói xong, nghe vào tai Thao Thiết là đang bao che khuyết điểm. Vì chỗ dựa của họ, trên thao trường nhất thời dồn dập nhìn chằm chằm tập trung Lưu Đô úy, làm hắn nuốt lời xuống, "Không, ta thấy dưới tay Vương gia lại có... binh kinh người như vậy, không hổ là mắt sáng."

Trước kia Lệ Tiêu đã tranh chấp với Đông Vệ trên cung điện, Hoàng đế cũng đã phê chuẩn, chi binh này, bây giờ bọn họ không muốn cũng phải muốn, còn không thể kén cá chọn canh. Dù sao bọn họ vốn muốn binh của Lệ Tiêu, lúc này nếu yêu cầu đổi binh, thì coi như xé rách da mặt.

Lệ Tiêu cười nhạt, lại nói: "Hoàng Tĩnh nhận lệnh!"

Hoàng phó quan tiến hai bước lên: "Vương gia xin sai bảo."

"Lần cùng ngươi đến Đông Vệ doanh, Thao Thiết vẫn như cũ giao cho ngươi huấn luyện. Dĩ nhiên, chung quy là sân bãi của người khác, các ngươi dạy bảo khẳng định có nhiều bất tiện, chủ yếu nhất vẫn là phải ăn ngon uống ngọt, ghi nhớ kỹ bảo vệ tốt quy củ! Chờ bản vương tự mình đi đón các ngươi."

Hoàng phó quan nhất thời hiểu rõ, Thao Thiết này khả năng không chỉ bị xa lánh, sân huấn luyện cũng có thể sẽ bị tước đoạt, bảo vệ tốt quy củ là không được cho người Đông Vệ doanh túm tóc mượn cơ hội gây chuyện. Chờ bản vương đi đón các ngươi là trước khi hắn đến không thể tự ý về. Hắn theo Lệ Tiêu nhiều năm như vậy, cấp tốc thăm dò rõ ràng ý trong lời của hắn, nói: "Tuân lệnh!"

Đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi ra ngoài, khuôn mặt dễ nhìn của Lưu Đô úy đã biến thành muôn tía nghìn hồng. Mọi người nhìn theo bọn họ rời đi, người chung quanh lập tức đưa ánh mắt đặt ở trên người Tống Tụng, dồn dập hành lễ. Tống Tụng khẽ mỉm cười, Lệ Tiêu đã đi lại đây: "Không được hù dọa Vương phi, đi đi, nên làm gì thì đi làm đi."

Tại Kim Vũ doanh, lời Lệ Tiêu nói là thánh chỉ, mọi người dồn dập nghe lệnh rời đi.

Tống Tụng bị hắn lôi kéo đi một đường, nhìn thấy nam nhi uy phong lẫm lẫm chỉnh tề cầm thương huấn luyện, lòng mơ hồ cảm thấy kiêu ngạo quốc gia cường thịnh.

Trong Phó phủ, Phó Chiêu mới chơi chim xong, quay lại uống một hớp nước, hỏi hạ nhân: "Minh nhi đâu?"

"Công tử hôm nay uống rượu với đồng môn, vẫn chưa về."

Phó Chiêu chỉ tiếc mài sắt không thành kim mắng một tiếng: "Đồ vô dụng, Đông Vệ doanh bên kia có tin tức không?"

"Vẫn chưa có..." Bên này hạ nhân vừa nói xong, bên kia đã có người chạy tới thông báo: "Phó thống lĩnh, không xong, Lưu Đô úy từ tay Phong Vương nhận một đám mổ lợn!"

"Cái gì?" Phó Chiêu cau mày nói: "Cái gì mổ lợn, nói rõ hơn một chút."

"Đây, ngài, ngài xem xem là biết..."

Trên dưới một trăm hán tử mổ lợn chiều cao chín thước, bất kể là Kim Vũ doanh hay là Đông Vệ doanh, đều phi thường... độc thụ nhất xí(*).

(độc đáo)

Phó Chiêu đuổi đến đại doanh vừa thấy được cái này thì chấn động, thần sắc vặn vẹo nói: "Lệ Tiêu, hắn chơi ta?!"

Đám này cũng tính là binh?!

Hoàng Tĩnh nhanh chân đi tới, hành lễ với hắn, nói: "Phó thống lĩnh, chúng ta đã đói, xin hỏi chúng ta ở đây lúc nào ăn cơm?"

Xung quanh trong nháy mắt vang lên tiếng bụng kêu liên tiếp, Phó Chiêu nhìn đám đại hán trước mặt xoa bụng nhìn mình, cũng hoài nghi họ có phải cũng muốn ăn mình hay không.

Bên này, Tống Tụng cùng Lệ Tiêu ngồi xe ngựa Vương phủ, không nhịn được nói: "Bọn họ thật sự ăn rất nhiều?"

"Nam nhân trong quân doanh đều ăn rất nhiều, bình quân một người lính một tháng đại khái hai thạch, đây là tình cờ cung cấp có thịt có mỡ, nếu trên đường hành quân điều kiện gian khổ, một người một tháng cần thêm ba thạch ba đấu. Mà Thao Thiết dưới tình huống có thịt, bình quân một người một tháng cần khoảng năm thạch, cũng là một người một ngày phải ăn một đấu sáu thăng trở lên."(*)

(thạch, đấu, thăng: đơn vị đo lường cổ đại)

Lệ Tiêu hiểu rõ trại lính như thế, trong đôi mắt Tống Tụng có mấy phần ánh sáng sùng bái, "Vậy lần này đi Đông Vệ doanh, chúng ta một tháng có thể tiết kiệm 480 thạch lương thực."

"Quân địch thì lại thiệt thòi 480 thạch." Lệ Tiêu nói: "Tụng nhi tính toán nhanh như vậy?"

"Đầu óc ta tốt." Tống Tụng có chút đắc ý. Y khoảng thời gian này được Lệ Tiêu nuôi không chỉ sức khỏe tốt, tính cách cũng dần dần có mấy phần kiêu ngạo. Lệ Tiêu nhìn mặt y, chợt bỗng nhiên cũng không biết tinh thần trôi dạt đến chỗ nào. Tống Tụng hậu tri hậu giác bỏ tay ra, nói: "Chúng ta tối về ăn gì?"

"Bản vương không kén chọn."

Bầu không khí bên trong xe ngựa tựa hồ vi diệu, Tống Tụng vén màn xe ngựa lên nhìn ra ngoài, nhìn thấy một công tử say rượu lảo đảo từ bên trong Phúc Hương Lâu đi ra, đang muốn nói có muốn đi ra ngoài ăn một bữa cơm hay không, nam nhân phía sau bỗng nhiên nghiêng người, một tay chống ở bệ cửa sổ, khí tức nam tính cường liệt từ phía sau lưng bao vây y. Lông mi Tống Tụng chớp chớp, theo bản năng giảm bớt cảm giác sự tồn tại của mình.

Xe ngựa chậm rãi chạy qua, Tống Tụng chậm rãi giương mắt nhìn Lệ Tiêu, bốn mắt nhìn nhau. Lệ Tiêu lại hỏi: "Muốn hôn?"

"..." Tống Tụng đẩy hắn trở lại, nói: "Không muốn."

"Kiêu căng." Lệ Tiêu cười y, Tống Tụng nhíu mày lại, có chút muốn phản bác, mà trên mặt lại đột nhiên có cảm giác mềm mại từ bên tai. Y không nhịn được xoay mặt đi, không muốn để ý đến hắn.

"Tiểu công tử say rượu vừa rồi là nhi tử của Phó Chiêu, bằng tuổi Tống Thời."

"Hắn hình như thường xuyên đến Phúc Hương Lâu uống rượu, chúng ta trước đây đến ăn cơm, ta cũng chú ý."

"Đâu chỉ uống rượu, hắn còn đã từng tranh cô nương với Tống Thời."

Tống Tụng bật cười, xoay mặt nhìn Lệ Tiêu, nói: "Cái này ngươi cũng biết?"

"Biết người biết ta, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng." Lệ Tiêu nói: "Vị cô nương kia là nhi nữ nông gia, bán củ cải trên đường bị bọn họ coi trọng, hai người đuổi tới nhà cô nương kia lấy lòng."

Tống Tụng tiếp lời: "Tần thị tất nhiên là nhìn không lọt nông gia nghèo rớt mồng tơi, Phó Chiêu thân là thống lĩnh Đông Vệ doanh, nếu có mưu đồ với quân doanh chúng ta, nói rõ người này không phải là không màng danh lợi. Bởi vậy suy luận, hắn cũng sẽ không cho Phó Minh lấy một nữ nhi nông gia không có quyền thế."

"Nói rất đúng."

"Nếu Tống Thời không được đến tay, vận mệnh chỉ có thể bị Phó Minh chưởng khống. Nếu như Phó Minh từ bỏ, nàng có thể được phép tìm được một phu quân tốt. Nếu như Phó Minh không buông tay, chờ đợi nàng hoặc là đi vào phủ thành thiếp, hoặc là...."

Tống Tụng nhìn về phía Lệ Tiêu, nói: "Phó thống lĩnh nếu hi vọng Phó Minh có thông gia, tuyệt đối sẽ không để cho hắn cưới thiếp. Mà tình yêu thiếu niên không thể nói cắt là cắt. Nếu như ta là Phó thống lĩnh, ta sẽ..."

Y làm thủ thế, Lệ Tiêu gật đầu, nói: "Không sai, nữ nhi nông gia kia bị ném vào thung lũng, bị sói hoang gặm chết."

"Tống Thời sớm dừng tay, kết quả ma xui quỷ khiến nữ hài kia lại bị Phí Minh dây dưa chết, nhất định hận thấu xương Phó Minh. Lần này ta đánh Tống Trân, lại chọc giận hắn, hắn tất nhiên sẽ nhằm vào Phúc Hương Lâu ra tay, như vậy có thể một hòn đá hạ hai con chim."

"Cần phái người theo dõi?"

Tống Tụng nở nụ cười trả lời, lại nói: "Chỉ là nếu muốn hoàn mỹ thúc đẩy việc này, tất nhiên còn cần một ít trợ lực."

Lệ Tiêu đàng hoàng trịnh trọng chắp tay: "Làm phiền Vương phi."

Tống Tụng cũng giả vờ giả vịt: "Nhất định không phụ sự phó thác của Vương gia."

Tác giả có lời muốn nói:

Ngốc ngốc: Điên điên buộc ta làm chuyện xấu nha!