Bạo Quân Sủng Hậu

Chương 44




Ba ngày qua đi, triều đình cũng không tranh luận ra kết quả.

Phái quan văn lấy Thái tử cầm đầu cho rằng nói miệng không bằng chứng, dù là Giám sát Ngự sử Sử Tiến Trung thông đồng với địch phản quốc, hay là tham ô quân lương, đều nên phái người đến điều tra lấy bằng chứng, rồi phán đoán suy luận; một bên giống An Tri Khác ở giữa giảng hoà vô nguyên tắc, luôn mồm chiến sự quan trọng chiến sự làm trọng lại không lấy ra một phương án giải quyết.

Chỉ còn lại mấy võ tướng lo cho an nguy Đại Nghiệp bước ra khỏi hàng, thỉnh An Khánh Đế mau chóng gom góp lương thảo chuyển đến Nhạn Châu.

Trụ quốc Đại tướng quân Thân Đồ Bột xưa nay là thân tín của An Khánh Đế, tới giờ khắc này cũng không nhịn được vì Nhạn Châu nói chuyện: "Bất luận muốn lấy được bằng chứng thế nào, hiện giờ Nhạn Châu nguy cấp là thật, không may Nhạn Châu có sai sót, vẫn nên mau chóng gom góp lương vận chuyển đến Nhạn Châu! Nếu không Nhạn Châu nguy rồi, Đại Nghiệp nguy theo!"

Thân Đồ Bột trấn thủ Túc Châu và Sâm Châu, vì tuổi tác đã cao, lại ốm đau quấn thân, hiện giờ ở Nghiệp Kinh dưỡng bệnh. Nhưng trưởng tử của ông Thân Đồ Tư thủ Túc Châu, nếu Nhạn Châu thành phá, nguy hiểm tiếp theo chính là Túc Châu; đệ tử một tay dạy ra Chu Khởi thủ Sâm Châu, cùng Nhạn Châu trông coi, môi hở răng lạnh.

Ông nhìn An Khánh Đế trên long tọa lộ vẻ không vui, cũng tiếp tục nói: "Bệ hạ thánh minh, thỉnh nhanh chóng chi viện Nhạn Châu!"

"Chi viện? Quốc khố trống rỗng! Trẫm lấy cái gì chi viện?"

Mấy ngày nay An Khánh Đế đều nghe triều thần cãi nhau, lúc này lại nghe Thân Đồ Bột cũng đứng ra bức bách ông, càng cảm thấy không vui.

Nhưng ông không cảm thấy Lão Nhị dám bịa đặt việc tham ô quân lương, nhưng cách nói của Thái tử lại cho ông một cái bậc thang, quốc khố trống không, cho dù chiến sự Nhạn Châu căng thẳng, không có chính là không có, có biện pháp gì?

Nhưng hôm nay Lão Nhị ở biên quan đánh giặc, ba châu Nghiệp Bắc đồng khí liên chi. Người trong thiên hạ đều thấy, ông cũng không thể nói không cho lương, tâm đám võ tướng kia rét lạnh như vậy, chỉ có thể tìm lý do kéo dài.

"Thôi, các khanh đều không cần nói nữa. Nếu tranh luận không ra kết quả, vậy điều hòa một chút. Thái phủ Tự khanh kiểm kê lương thảo, còn thừa bao nhiêu đều phái người đưa đi, Ngự sử Đại phu đi theo, điều tra việc kia rõ ràng cho trẫm rồi trở về."

Sắc mặt Thân Đồ Bột đau khổ, nhìn các triều thần đều có tính toán, thở dài một hơi thật sâu.

***

An Trường Khanh ở trong vương phủ đứng ngồi không yên ba ngày, đợi Thiết Hổ tìm hiểu tin tức về, nói quốc khố trống rỗng, lương chuyển đến Nhạn Châu không đến vạn thạch. Còn có Ngự sử Đại phu đi theo tra án, tâm liền lạnh nửa đoạn.

Quả nhiên sự tình vẫn phát triển khá giống như y dự liệu. Nếu dựa theo quỹ đạo đời trước, có lẽ lương thảo không đến vạn thạch này, chưa chắc có thể thuận lợi đưa đi.

Sắc mặt Thiết Hổ cũng khó coi, thô giọng hỏi: "Làm sao bây giờ?" Hắn ở biên quan nhiều năm, biết lương thảo không đủ còn phải tác chiến là kết quả gì.

"Gọi người chuẩn bị xe, ta phải vào cung!"

An Trường Khanh gấp rút cắn môi, nhìn thoáng qua phía bắc xa xa, biểu tình dứt khoát mà về phòng thay y phục.

Thay lễ phục bái yết, An Trường Khanh lên xe ngựa, hướng đến hoàng cung.

......

Khi An Khánh Đế nghe nói Bắc Chiến Vương phi cầu kiến, liền đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương: "Hắn tới xem náo nhiệt gì? Không gặp!"

Thái giám truyền lời sờ sờ tay áo nặng trĩu bạc, cân nhắc bỏ thêm một câu: "Bắc Chiến Vương phi nghe nói lương chuyển đến Nhạn Châu không đủ, nguyện ý hiến lương cho Nhạn Châu."

"Hử?" An Khánh Đế mở to mắt, đẩy mỹ nhân đấm chân ra, trầm ngâm một lát, nói: "Triệu."

An Trường Khanh được dẫn đến Cần Chính Điện, đưa ánh mắt sang thái giám truyền lời, sau đó tiến lên hành lễ.

An Khánh Đế đánh giá y, cũng không kêu y đứng dậy: "Vương phi muốn hiến lương thảo?"

"Vâng." An Trường Khanh quỳ rạp trên đất, không chút hoang mang mà nghĩ xong lý do: "Nghe nói chiến sự Nhạn Châu căng thẳng, lương lại thiếu.Đúng lúc nhi thần kinh doanh mấy cửa hàng gạo thóc, có thể nghĩ cách xoay sở ít lương thảo, cho nên cả gan tới cầu kiến phụ hoàng."

An Khánh Đế ý vị không rõ mà cười một tiếng: "Vương phi có vẻ rất rõ ràng chuyện trong triều."

"Chuyện này......" Mặt An Trường Khanh lộ vẻ do dự, ấp a ấp úng nói: "Nhi thần xác thật quan tâm chiến sự Nhạn Châu."

Sắc mặt An Khánh Đế lạnh lùng, lại thấy y rũ mắt, lộ ra vài phần thẹn thùng nói: "Nhi thần không hiểu hành quân tác chiến, chỉ thật sự lo lắng cho an nguy của Vương gia. Từ ngày thành hôn nhi thần và Vương gia chưa từng phân ly, trước mắt Vương gia chinh chiến bên ngoài, nói ra không sợ phụ hoàng chê cười, nhi thần luôn lo lắng không ngủ yên. Cho nên thường xuyên chú ý chuyện ở Nhạn Châu, nhưng khổ nỗi không giúp được gì. Hiện tại nghe nói thiếu lương đến Nhạn Châu, vừa lúc có thể tận chút lực, vội vàng tới cầu kiến phụ hoàng, chỉ cầu có thể vì phụ hoàng, vì Vương gia giải ưu."

Y nói hết lời, lại cúi đầu lần nữa. Nhìn đặc biệt ngoan ngoãn, một bộ lo lắng cho trượng phu.

Vẻ không vui trên mặt An Khánh Đế phai nhạt vài phần, kêu y đứng dậy: "Ngươi có lòng là tốt. Nhưng lương cần rất lớn, chưa chắc ngươi có thể xoay sở."

"Xin phụ hoàng để Trường Khanh thử một lần." An Trường Khanh lại cúi đầu chạm đất: "Nhi thần còn có một thỉnh cầu khác, muốn cầu phụ hoàng khai ân."

"Ồ? Ngươi muốn cầu trẫm cái gì?"

An Trường Khanh nói: "Nếu nhi thần có thể xoay sở đủ lương thảo, xin phụ hoàng ân chuẩn nhi thần theo quân đi Nhạn Châu."

"Nhạn Châu khổ hàn, lại có chiến sự. Ngươi đến đó làm cái gì?"

An Trường Khanh ngượng ngùng mà cười cười: "Một tháng không gặp, nhi thần muốn đi thăm Vương gia, phụ hoàng yên tâm, nhi thần tuyệt không chậm trễ chính sự."

Từ đầu tới đuôi, đều là một bộ nhớ nhung trượng phu.

Tuy rằng xưa nay có ý kiến gia quyến võ tướng không được rời kinh, nhưng Tiêu Chỉ Qua là hoàng tử, hơn nữa nếu An Trường Khanh có thể gom góp lương thảo...... để y đi cũng không sao, dù sao cũng chỉ là một thứ tử không có gì uy hiếp.

Suy tư chốc lát, An Khánh Đế liền quyết định: "Có thể, nếu ngươi có thể xoay sở lương thảo, trẫm cho phép ngươi cùng đến Nhạn Châu."

An Trường Khanh vui vẻ, trên mặt cũng lộ hoàn toàn vui mừng, làm đủ bộ dáng không kiến thức không khôn ngoan: "Tạ phụ hoàng ân điển!"

Ra cửa cung, An Trường Khanh lên xe ngựa, mới thả lỏng thân thể dựa vào xe, ngực hơi phập phồng.

Thanh âm của Thiết Hổ từ ngoài xe truyện vào: "Vương phi, có thể đến Nhạn Châu không?"

"Bệ hạ đáp ứng rồi." An Trường Khanh chậm rãi điều chỉnh trái tim đập kịch liệt, mới nói: "Trong ba ngày phải nghĩ biện pháp xoay sở được năm vạn thạch lương thảo, thời gian quá gấp, phỏng chừng ta không góp kịp mười vạn thạch."

"Năm vạn cũng có thể kéo dài một thời gian! Tướng quân tất sẽ nghĩ cách đến những nơi khác, không chỉ trông cậy vào Nghiệp Kinh." Thiết Hổ vui vẻ nói.

"Quay đầu đến cửa hàng, ta đi tìm mấy quản sự."

......

An Trường Khanh triệu tập tất cả quản sự, lấy ra tất cả số bạc hiện có, gom góp khắp nơi, rốt cuộc gom góp tới hai vạn thạch lương thảo. Nhưng khoảng cách này cách mục tiêu năm vạn thạch, còn chưa đến nửa. Trước mắt mới đầu xuân, không ít bá tánh trữ lương thực đã sớm bán rồi, còn sót lại cũng lấy ra làm giống, lương thực mới còn chưa trưởng thành. Nếu muốn trong thời gian ngắn mua được số lượng lương thảo lớn, nhất thời không tìm ra phương pháp.

Quản sự đều bái phỏng đại lương thương ở Nghiệp Kinh một lần, nhưng đều không có nhiều lương thực bán.

An Trường Khanh gấp đến độ miệng cũng hiện vết bỏng rộp, đang chuẩn bị đi hỏi chung quanh một chút, Lý Hải Vân lại mang theo tin tức không tưởng được tới cửa bái phỏng.

"Ta có vị bạn cũ ở Thường Dương, trong nhà kinh doanh lương thực. Ta đã cho người gấp rút đi hỏi, còn có thể nhường được hai vạn thạch. Chỉ là Thường Dương cách xa Nghiệp Kinh, số lượng lại nhiều, sợ phải mất năm sáu ngày."

"Đủ rồi." An Trường Khanh chắp tay vái thật sâu: "Làm phiền biểu ca, chậm chút không quan trọng, có thể cho người trực tiếp đưa đến Nhạn Châu sau. Ta đưa lương thảo đã gom góp xong đi trước."

Lý Hải Vân liên thanh nói không cần cảm tạ, thấy sắc mặt y tiều tụy, nhịn vẫn không nhịn xuống: "Vương phi bảo trọng thân thể, xưa nay Vương gia bách chiến bách thắng, nghĩ lần này cũng vậy."

An Trường Khanh mím môi cười cười: "Phải. Chỉ là ta không nhịn được lo lắng."

Lý Hải Vân nhìn biểu tình của y, lời khuyên bảo liền nuốt vào. Có lẽ trong mắt hắn là khổ, nhưng trong lòng An Trường Khanh lại là ngọt. Chỉ là hắn có nhiều không nỡ, cũng đành nhẫn tâm cắt đứt thôi.

"Một khi đã vậy, ta liền đi hồi âm cho bạn cũ của ta."

"Ta bảo Thiết Hổ theo huynh đi." An Trường Khanh nói: "Lương thảo gom đủ, ta muốn theo quân đi trước. Thiết Hổ và huynh đi tiếp ứng, đưa nhóm lương thảo thứ hai lên bắc."

Lý Hải Vân thu liễm thần sắc, chắp tay: "Chúc Vương phi một đường thuận lợi."

"Đa tạ." An Trường Khanh chắp tay đáp lễ, tự mình đưa hắn ra phủ.

Đợi Lý Hải Vân đi rồi, An Trường Khanh lại tiến cung diện thánh lần nữa, nói đã gom đủ bốn vạn thạch lương thảo, vì thời gian cấp bách, hai vạn lương thảo đi trước, còn lại theo sau.

Tuy rằng cách hơi xa mười vạn thạch, nhưng số này cũng đủ kéo một thời gian. Huống hồ cũng không phải quốc khố bỏ tiền, An Khánh Đế phá lệ sảng khoái: "Trẫm liền hạ chỉ, kêu Thân Đồ Bột phái người hộ tống lương thảo đến Nhạn Châu."

***

Thân Đồ Bột gần bảy mươi, ngày An Trường Khanh đưa lương thảo xuất phát, ông cũng khiêm tốn tự mình tới tiễn. Nhìn An Trường Khanh gầy nhỏ liền thở dài thật sâu, lắc đầu không nhiều lời, chỉ nói: "Lần này may nhờ Vương phi thâm minh đại nghĩa."

An Trường Khanh cười nhạt: "Vương gia ở Nhạn Châu, chỉ xuất phát từ tư tâm thôi."

"Nhưng cũng có thể cứu vô số tướng sĩ phía bắc." Thân Đồ Bột cao giọng cười: "Tư tâm đại nghĩa, cần gì phải phân rõ như vậy."

Nói xong thấy bốn phía không người, lại sát vào hơi hạ giọng nói: "Lần này đi đường thủy, đường tắt Túc Châu, nếu gặp nạn, có thể đi tìm con ta Thân Đồ Tư."

Nói xong chắp tay với y, nhìn đám người An Trường Khanh rời đi.

An Trường Khanh và Ngự sử Đại phu ngồi chung một thuyền, vì Thiết Hổ phải ở lại tiếp ứng nhóm lương thảo thứ hai, chuyến này An Trường Khanh chỉ dẫn theo Chu Hạc Lam và Triệu Thạch.

Con người Ngự sử Đại phu chính trực, nói không nhiều lắm, An Trường Khanh cũng không lôi kéo làm quen với ông, liền ở đuôi thuyền tính ngày mấy mới có thể đến Nhạn Châu.

Nghiệp Kinh đến Nhạn Châu, khoái mã ngày đêm không ngừng cũng năm sáu ngày, nếu mang theo nhiều lương thảo, ít nhất cũng phải nửa tháng. Tuy đi đường thủy lộ trình có thể ngắn lại, nhưng cũng phải tám chín ngày.

Cũng không biết tám chín ngày này, tình hình ở Nhạn Châu ra sao.

Nhạn Châu truyền cấp báo vào 28 tháng 3, trước mắt đã là mùng năm tháng tư. Cấp báo vốn trì hoãn trên đường mấy ngày, tính như vậy, chờ bọn họ đến, lương thảo ở Nhạn Châu đã hết sạch.

An Trường Khanh gắt gao cầm ngọc bội bên hông, cầu nguyện Nhạn Châu nhất định phải chống đỡ, kéo dài thêm một chút.

......

Đội tàu đi trên đường thủy sáu ngày, ra Túc Châu, lại đổi đường bộ đi ba ngày, cuối cùng mới mơ hồ thấy cửa thành Nhạn Châu.

Cửa thành nguy nga, cách thật xa cũng có thể ngửi thấy mùi máu tươi bay trong gió.

Tề Nguy được cấp dưới báo lại, đang bưng một chén cháo loãng như nước, nghe vậy có chút tỉnh thần: "Ngươi nói cái gì?"

Cấp dưới nói: "Nghiệp Kinh chi viện tới rồi! Đang ở hai mươi dặm ngoài thành! Lương thảo, lương thảo tới rồi!"

"Lương thảo?!" Tề Nguy đặt chén xuống, ngay cả miệng cũng không lâu, phấn chấn nói: "Theo ta ra thành nghênh đón!"

An Trường Khanh ngồi trên lưng ngựa, nhìn đại đội nhân mã và cờ chữ "Qua" tung bay cuốn bụi mù cuồn cuộn mà đến, chân mày nhíu chặt mấy ngày rốt cuộc buông ra.

Nhạn Châu, tới rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạ Nhạ: Bính boong, cơm của ngươi đến rồi đây.

Tề Nguy: Tới rồi tới rồi.

Nhạ Nhạ:?? Ngươi là ai?