Bạo Quân Sủng Hậu

Chương 20




Lăn lộn một đêm đến quá muộn, hôm sau An Trường Khanh tỉnh lại, mặt trời đã xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng. Ban đêm mới rơi tuyết, bên ngoài trắng xoá một mảnh, ánh nắng vào đông nhạt nhẽo phản xạ trên tuyết, ánh vào mắt người.

An Trường Khanh mơ mơ màng màng ngáp một cái mở mắt, An Phúc hầu hạ bên ngoài nghe thấy động tĩnh đẩy cửa tiến vào, hỏi y dậy nổi không.

"Giờ nào rồi?" An Trường Khanh nhìn sắc trời, hỏi.

"Giờ ngọ một khắc."

"Đã muộn như vậy?" An Trường Khanh hơi kinh ngạc, thăm dò nhìn bên ngoài, xác thật mặt trời chiếu cao: "Sao không gọi ta dậy sớm?"

"Trước khi ra ngoài Vương gia đã phân phó." An Phúc làm mặt quỷ nói: "Nói hôm qua công tử mệt, để ngài ngủ nhiều chút."

An Trường Khanh: "......"

An Trường Khanh trừng hắn ta một cái, nói: "Chuẩn bị nước, ta muốn rửa mặt."

An Phúc hắc hắc cười hai tiếng, vội vàng đi chuẩn bị. An Trường Khanh xốc chăn xuống giường, đau đớn ở đầu gối đã tiêu. Nhấc ống quần lên nhìn, ứ xanh bớt đáng sợ hơn hôm qua một chút. Tối qua Tiêu Chỉ Qua dùng rượu thuốc xoa nhẹ cho y hồi lâu, sau đó ứ xanh tản ra, trướng đau cũng tiêu rất nhiều. Chỉ dùng tay ấn mới có thể cảm thấy đau.

Y đang nhìn, không đề phòng An Phúc bưng đồ rửa mặt tiến vào, thấy đầu gối y bị thương, tựa như con ngỗng đột nhiên bị người bóp chặt cổ, cả kinh nói: "Công công công công tử......sao ngài thương thành như vậy......"

Hỏi xong lại vỗ đầu một cái, thầm nghĩ sao mình lại hỏi vấn đề ngu xuẩn như vậy.

Còn có thể là vì sao? Khẳng định là do tối qua gây nên......

Hắn ta đau lòng lại lo lắng nhìn An Trường Khanh, thật cẩn thận nói: "Cần gọi đại phu đến xem không?"

Vương gia này làm cũng quá độc ác, lúc trước hắn còn cảm thấy những đồn đãi kia không tin được, bây giờ xem ra, cũng không hoàn toàn là không có lửa làm sao có khói. Công tử nhà mình da thịt non mịn, sao có thể lăn lộn như thế?

Nếu để Dư di nương biết, nhất định đau lòng muốn chết.

"......" An Trường Khanh thấy vẻ mặt của hắn liền biết hắn suy nghĩ cái gì, sừng sộ nói: "Câm miệng! Không đáng ngại, ngươi cũng không được nói với mẹ."

An Phúc không tình nguyện "vâng" một tiếng, hầu hạ y rửa mặt.

Rửa mặt xong, đổi xiêm y, Vương Phú Quý liền tìm tới, tìm y hồi bẩm hai việc giao phó lúc trước.

Một là mang đến tất cả khoản mục thôn trang cửa hàng trong phủ đã kiểm kê, hỏi y đặt ở đâu.

Hai là thôn trang ở núi Thanh Vân đã tu sửa xong, trang đầu còn đưa mười nha hoàn dạy dỗ tốt đến, hỏi y muốn an trí thế nào.

"Sổ sách đưa đến thư phòng của Vương gia đi, đặt ở nhĩ phòng đang trống không; dạy đám nha hoàn quy củ trước, chờ học xong lại đưa đến Thanh Vu Viện."

—— Thanh Vu Viện là viện tử Dư thị cùng An Nhàn Ngọc đang ở.

Vương Phú Quý liên thanh đồng ý.

An Trường Khanh lại hỏi: "Mẹ con Chu Hạc Lam có khỏe không?"

Vương Phú Quý trả lời: "Hồ đại phu đã kê thuốc, nhìn sắc mặt Chu phu nhân tốt không ít; Chu công tử tới tìm hai lần, nhưng ngài đều không ở trong phủ. Hắn còn từng xin việc làm với lão nô, nhưng nghĩ là khách nhân của ngài, lão nô không dám tùy tiện an bài."

Sau khi đưa người về từ núi Thanh Vân, An Trường Khanh an trí mẹ con Chu Hạc Lam ở khách viện, lại mời Hồ Thị Phi hỗ trợ chẩn trị. Nhưng sau đó y lại bận bịu chuyện thôn trang, rồi bỗng nhiên bị triệu tiến cung, chỉ đi thăm hai mẹ con họ một lần, còn lại đều do Vương quản gia chăm sóc.

Y nghĩ nghĩ, liền nói: "Ta đến xem xem."

***

An Trường Khanh đến khách viện, không ngờ ở khách viện gặp được người không nghĩ đến.

"Mẹ? Ngọc Nhi?Sao hai người lại ở đây?"

An Trường Khanh bước vào viện tử, liền thấy ba người Dư thị, An Nhàn Ngọc còn có Chu mẫu đang ngồi ở hành lang, ba nữ nhân ngồi một chỗ, đang cùng thêu hoa. Nhưng động tác Chu mẫu cầm kim không được tự nhiên.

Ba người đứng dậy nghênh đón y, Dư thị nói trước: "Ta nhàn rỗi không có việc gì liền tới đây. Trái lại sao lúc này con lại tới?"

"Con đến tìm Hạc Lam." An Trường Khanh nhìn về phía Chu mẫu: "Thân thể bá mẫu có khá hơn không?"

Chu mẫu liên tục xua tay, dùng tiếng Đại Nghiệp không quá thuần thục nói: "Ta tên Mộ Lạp, thiếu gia kêu tên ta là được."

Người Tây Khương là dân tộc du mục, không có họ, chỉ có tên.

An Trường Khanh lại cười lắc đầu, tuy nói y giúp mẹ con Chu Hạc Lam, cũng có lòng thu nhận Chu Hạc Lam, nhưng không tính toán để mẹ con bọn họ đến vương phủ làm hạ nhân. Chu Hạc Lam không phải vật trong ao, có thể thành phụ tá đắc lực là tốt nhất. Có thể để Chu Hạc Lam đi giúp Tiêu Chỉ Qua, cũng coi như nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Bởi vậy ngay từ đầu y lấy lễ đối đãi với hai mẹ con họ.

Chu mẫu thấy y không muốn, cũng không nói nhiều, chỉ nói: "Hạc Lam đọc sách ở đằng sau, ta đi kêu nó tới."

"Ta đi tìm hắn được rồi." An Trường Khanh cũng không muốn quấy rầy hứng thú của các nàng, tự mình nhấc chân đi ra sau tìm Chu Hạc Lam.

Quả nhiên Chu Hạc Lam đang xem sách, An Trường Khanh tới cửa gã mới phản ứng lại, vội vàng buông sách hành lễ bái kiến.

"Về sau không cần nhiều nghi thức xã giao như vậy." An Trường Khanh bất đắc dĩ nói: "Nghe Vương quản gia nói trước đó ngươi tới tìm ta?"

Chu Hạc Lam theo lời đứng dậy, nói: "Phải, thiếu gia mời đại phu cho gia mẫu, lại cho chúng ta chỗ an thân, Hạc Lam cứ cả ngày ăn không ngồi rồi, thật sự trong lòng khó an."

An Trường Khanh cười nói: "Vậy thì có việc muốn ngươi làm."

Chu Hạc Lam lộ vẻ vui mừng: "Thiếu gia chỉ cần phân phó!"

An Trường Khanh nói: "Biết tính sổ sách không?"

Chu Hạc Lam gật đầu: "Biết."

"Vậy tốt." An Trường Khanh vốn cho rằng gã không biết, còn chuẩn bị mời tiên sinh phòng thu chi tới dạy gã, giờ nghe gã nói biết, trái lại giảm bớt chuyện, liền nói: "Vậy sáng sớm ngày mai ngươi tới chính viện tìm ta, cùng ta xem sổ sách."

......

Nói xong chính sự, hai người cùng đi ra ngoài. Tới trước viện, liền thấy Dư thị đang nghiêng thân, ôn tồn chỉ điểm Chu mẫu kỹ năng thêu hoa. Tuy nhìn Chu mẫu còn có chút ốm yếu, nhưng tinh thần lại rất tốt, cười cười xâu kim phối màu theo chỉ điểm của Dư thị. Mà An Nhàn Ngọc thì ở một bên cười nhìn, không khí thập phần hoà thuận vui vẻ.

Chu Hạc Lam ngừng bước chân, nhìn một hồi lâu, mới thấp giọng nói: "Đã lâu ta không thấy mẹ vui vẻ như thế."

Từ lúc gã mười tuổi, phụ thân bỗng nhiên mất tích, mẫu thân đưa gã tới Đại Nghiệp tìm phụ thân, liền không còn nét mặt tươi cười nữa. Mấy năm nay vô ích tìm cha, có lẽ trong lòng biết hy vọng xa vời, lại bệnh nặng quấn thân không muốn liên lụy gã, bà quyết tâm muốn chết, ngay cả lời cũng ít nói.

Tuy An Trường Khanh không biết gã đã từng trải qua cái gì, nhưng loại tâm tình này ít nhiều có thể lĩnh hội một chút, vỗ vỗ bờ vai gã nói: "Ngày sau sẽ tốt hơn."

Chu Hạc Lam cười cười với y, bước chân ra, kêu một tiếng mẹ.

......

An Trường Khanh ngồi trong sân chốc lát, mới theo Dư thị trở về Thanh Vu Viện. Trên đường hơn phân nửa là Dư thị nói chuyện, An Trường Khanh cùng An Nhàn Ngọc nghe.

Trở về Thanh Vu Viện, An Nhàn Ngọc đi đến khung thêu thêu hoa. Dư thị đuổi hạ nhân bên ngoài, mới lôi kéo An Trường Khanh thấp giọng nói: "Con và Vương gia......vẫn tốt chứ?"

An Trường Khanh nhất thời không lý giải ý tứ trong đó, tự nhiên nói: "Tốt ạ, có thể có gì không tốt?"

Dư thị vỗ y một cái, vội la lên: "Mẹ hỏi con phương diện kia......"

Rốt cuộc là chuyện phòng của con trai, vốn dĩ việc này bà không nên hỏi, nhưng trong lòng bà còn có chuyện, không hỏi rõ ràng thật sự không yên tâm.

An Trường Khanh da mặt mỏng, mặt lập tức đỏ lên, cũng ngượng ngùng nói bọn họ vẫn chưa viên phòng, liền lầm bầm mà oán giận: "Mẹ đột nhiên hỏi cái này làm gì?"

Dư thị sốt ruột: "Khi các con cùng phòng...... Không có gì dị thường?"

"Dị thường?" An Trường Khanh ngây ngốc, "Có thể có gì dị thường?"

Dư thị đánh giá vẻ mặt của y, thấy y đầy mặt nghi hoặc, mới yên tâm, nói: "Không có gì...... nhưng mẹ nghe bên ngoài đồn đại dọa người, sợ con bị ủy khuất không nói với mẹ."

"Đó đều là người khác bày đặt." Giờ An Trường Khanh vừa nghe đồn đãi liền tức, không vui nói: "Mẹ đừng nghe bên ngoài nói bừa, Vương gia tốt lắm, đối xử với con cũng tốt."

Dư thị cười cười: "Phải, về sau không nghe."

Hai người đang nói, An Nhàn Ngọc liền đến. Đề tài này không thích hợp với cô bé chưa lấy chồng, bèn dừng lại.

An Trường Khanh nói: "Vừa rồi còn có chuyện quên nói, thôn trang đưa tới mười nha hoàn, mẹ và muội muội chọn mấy người thuận mắt lưu lại bên cạnh hầu hạ, còn lại sẽ lưu làm nha đầu thô sử. Chờ hết năm, con đưa hai người đến thôn trang."

"Năm sau?" Dư thị do dự nói: "Chúng ta ở vương phủ mấy ngày nay đã đủ người đàm tiếu, không bằng nên đến thôn trang sớm chút."

Kỳ thật An Trường Khanh cũng nghĩ tới vấn đề này, nhưng bảo y để mẫu thân và muội muội ăn tết ở thôn trang, y lại không đành lòng, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nói một tiếng với Tiêu Chỉ Qua, chờ hết năm sẽ đưa người đến thôn trang.

"Vương gia còn chưa nói gì, những người khác ai dám nói xấu?" An Trường Khanh thân thiết nói: "Mẹ cứ yên tâm ở đi, sẽ không sao."

"Trái lại Ngọc Nhi, cả ngày trong phủ cũng nhàm chán đúng không? Qua hai ngày ta mời nữ tiên sinh cho muội, muội theo tiên sinh đọc sách, chờ đến thôn trang, để tiên sinh cũng đi theo muội."

An Nhàn Ngọc vẫn luôn an an tĩnh tĩnh lúc này mới hoạt bát lên, tiếng nói trong trẻo mà nói được.

Dư thị một bên trêu ghẹo: "Muội muội con nghe đến đọc sách có thể vui vẻ một ít, nếu ngày sau gả đến nhà người khác phải làm sao bây giờ?"

An Nhàn Ngọc đỏ mặt, rũ đầu vặn khăn tay không nói.

An Trường Khanh nhớ tới tin tức An Phúc thu được, suy nghĩ một lát nói: "Nói đến hôn sự...... bên phủ Trung Dũng Hầu đã có tin tức."

Không khí vui sướng tức khắc trầm ngưng, Dư thị ngưng mi nói: "Tra được gì rồi?"

An Nhàn Ngọc cũng trầm mặc xuống, mắt trông mong mà nhìn y.

"Phải ngày mai mới biết được." An Trường Khanh lắc đầu: "Yên tâm đi, hôn sự này không thành được, phải ủy khuất Ngọc Nhi gặp ô ngôn toái ngữ mấy ngày."

Dư thị thở dài, đau lòng mà xoa đầu nữ nhi. Ngược lại An Nhàn Ngọc thái độ khác thường, nàng vặn khăn tay do dự chốc lát, lấy hết can đảm nói: "Muội không sợ những đồn đãi đó...... muội, muội không muốn gả cho hắn ta."

Từ lần trước hồi môn nghe An Trường Khanh nói có thể Ngô Tuyển Thư nuôi ngoại thất, An Nhàn Ngọc liền phai nhạt tâm tư. Tuy nàng quen nhẫn nhục chịu đựng trầm mặc ít lời, nhưng có lẽ do mẫu thân cùng huynh trưởng vững vàng che chở làm nàng có dũng khí. Lần đầu tiên nàng thẳng thắn biểu lộ suy nghĩ thật lòng.

Nàng không muốn gả.

Sắc mặt An Trường Khanh phức tạp, thật lâu sau, dưới ánh mắt thấp thỏm của nàng xoa xoa đầu nàng, gật đầu đáp ứng: "Được, muội không muốn gả, chúng ta liền không gả. Cũng không để muội chịu ủy khuất nữa."

Tác giả có lời muốn nói:

An Phúc: Vương gia thật sự không thương hương tiếc ngọc, Vương phi bị ủy khuất cũng không nói, ta phải đi nói cho di nương.

Túng Túng:????