Bạo Quân Sủng Hậu

Chương 137: Ngoại truyện 2




Lời của editor: 1. Ở chương 1, có nhiều bạn bình luận nên để Túng Túng xưng “trẫm” thay vì xưng “cô”, và mình cũng đã đổi. Nhưng trong ngoại truyện này giải thích vì sao Túng Túng lại xưng là “cô”, nên mình đã quay lại chương 1 để đổi lại xưng hô.

(may mà chỉ có mỗi chương 1. ༎ຶ‿༎ຶ)

2. Ngoại truyện lấy bối cảnh kiếp trước, sau khi An Trường Khanh chết.

****

Trong Tê Ngô Cung, ánh nến lay động. Bóng cung nhân tiến vào bị kéo dài, chiếu trên mặt đất hơi đong đưa.

Tiêu Chỉ Qua phát hiện động tĩnh, bỗng nhiên mở mắt, vuốt ve ngọc bội bên hông, nói: “Nói đi.”

Thái giám tiến vào bẩm báo run rẩy nói: “Tề tướng quân truyền tin lại, phế Thái tử cùng hai vị Trụ quốc Đại tướng quân ở Nguyễn Châu tập kết hơn 10 vạn lưu dân, chuẩn bị vây công Nghiệp Kinh.”

“Không biết tự lượng sức mình.” Tiêu Chỉ Qua giễu cợt, từ trên giường đứng dậy, cũng lười sửa sang long bào xộc xệch trên người, dạo bước đi đến bên cửa sổ.

“Truyền lệnh cho Tiếu thống lĩnh, bảo hắn điều binh bố phòng từ ngoài thành.”

“Vâng.”

Thái giám lên tiếng, nơm nớp lo sợ mà lui xuống.

“Ba năm rồi……”

Tiêu Chỉ Qua thấp giọng than một tiếng, vuốt ve ngọc bội Song Ngư bên hông, ánh mắt nhìn mảnh cảnh sắc hoang vắng ngoài cửa sổ, không tìm được chỗ dừng. Tê Ngô Cung này vốn là nơi mẫu phi hắn ở, sau này mẫu thân tự sát liền hoang phế. Sau khi hắn đăng cơ, lập An Trường Khanh làm hậu, An Trường Khanh lại ở đây. Nhưng mà giờ, An Trường Khanh cũng bỏ hắn đi rồi.

An Trường Khanh đã rời thế ba năm.

Tình cảnh ấm áp trong Tê Ngô Cung khi còn bé đã không còn nữa, người hắn để ý cũng từng người rời bỏ hắn. Hiện giờ trong thâm cung to lớn, chỉ còn mình hắn côi cút.

Có lẽ qua trận này, hắn cũng không còn ở đây nữa.

Tiêu Chỉ Qua nhắm mắt, buông ngọc bội trong tay, xoay người chuẩn bị ra ngoài, lại thình lình nghe thấy trong trướng truyền đến động tĩnh rất nhỏ, ánh mắt hắn như đao, bước đến xốc màn trướng, lạnh lùng nói: “Người nào ở đây?!”

Người trong trướng và hắn hai mặt nhìn nhau, hô hấp của Tiêu Chỉ Qua cứng lại, ngón tay nắm màn trướng co rút.

An Trường Khanh mới tỉnh ngủ, hơi mơ hồ, lẩm bẩm nửa làm nũng nửa oán giận: “Sao ngài lại hung dữ như vậy? Nơi này trừ ta ra còn có thể là ai?”

Tiêu Chỉ Qua dừng ánh mắt trên mặt y, muốn tìm được chút sơ hở, nhưng không có.

Gương mặt này quá giống, ngũ quan không có khác biệt. Nhưng màu da thêm hồng nhuận, con ngươi trong trẻo, biểu tình thân cận ỷ lại, giống thực vật hút no hơi nước, thanh thúy lại đĩnh bạt. Tiêu Chỉ Qua hơi cười lạnh, vì đối phó hắn, những người đó thật là dụng tâm lương khổ. Hắn cúi người nắm chặt cằm y, ánh mắt luyến tiếc rời mặt y, ngữ khí lại vô cùng trào phúng nói: “Đúng là ngươi rất giống y, chỉ tiếc tính tình khác quá nhiều. Người phái ngươi tới muốn ngươi làm gì? Câu dẫn ta? Ám sát ta? Không bằng chết tâm đi. Cô chưa bao giờ làm việc lừa mình dối người, sự tồn tại của ngươi, chính là khinh nhờn y. Nếu không muốn chết thì cút đi.”

Nói xong hắn buông tay, trên cao nhìn y sửng sốt ngã vào chăn đệm mềm mại.

An Trường Khanh vẫn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Y mờ mịt mà nhìn Tiêu Chỉ Qua, biểu tình nam nhân lạnh lẽo, đáy mắt tựa đầm băng. Gương mặt quen thuộc, biểu tình lại xa lạ. Y quay đầu nhìn bốn phía, mới hoảng hốt hiểu ra, há miệng thở dốc, nhìn gương mặt lạnh nhạt của Tiêu Chỉ Qua, nhịn không được thấp giọng gọi một tiếng: “Bệ hạ.”

Y và Tiêu Chỉ Qua cực ít xưng tên họ, nhưng lại thích kéo dài giọng điệu gọi bệ hạ, thanh âm lưu luyến mềm mại, mang chút ý vị làm nũng. Không phải y cố ý, mà là ở chung với Tiêu Chỉ Qua nhiều năm, đã thành thói quen, một chốc một lát không sửa được.

Tiêu Chỉ Qua nghe một tiếng này, đầu quả tim run rẩy. Lúc trước An Trường Khanh cũng gọi hắn là bệ hạ, nhưng là sợ hãi, xa cách, lạnh nhạt. Y chưa bao giờ dùng giọng điệu mềm mại như vậy gọi hắn.

Nhắm mắt, Tiêu Chỉ Qua áp xuống tham luyến trong lòng, ngạo nghễ xoay người nói: “Một cơ hội cuối cùng, trước khi cô trở về, không muốn gặp lại ngươi, nếu không……” Nếu không thì sao, hắn cũng không biết.

Thanh niên bỗng xuất hiện trong trướng, có gương mặt giống hệt An Trường Khanh, tính tình nhẹ nhàng, tựa như rất thân cận rất ỷ lại hắn. Y nói rất dễ nghe, lòng hắn cũng đã mềm. Hắn có thể làm, chỉ có tránh đi.

Trên phố bảo hắn “Thái Tuế hung thần, thiên sát cô tinh”, hắn đều biết, hắn không thân không thích, người duy nhất muốn bảo vệ cũng chết trong khi hắn lơ là. Những người đó nói không sai, hắn chú định cô độc một mình không được chết tử tế. Bởi vậy hắn chưa bao giờ xưng “Trẫm”, chỉ xưng “Cô”.

Cô giả, chính là người cô đơn.

Tiêu Chỉ Qua rời đi nhanh, không dám quay đầu nhìn một cái.

An Trường Khanh nhìn bóng dáng hắn, biểu tình rất phức tạp, có lẽ y đã hiểu đang xảy ra chuyện gì. Y túm tẩm y trên người, chân trần xuống đất. Trong phòng đốt địa long, trên đất bày thảm nhung, rất mềm mại. Y dạo nội điện một vòng, bài trí vẫn giống như trước khi y trọng sinh. Lại đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, cảnh trí ngoài cửa sổ hoang phế, hoa cỏ khô héo, không thấy gieo trồng lại, trụi lủi khó coi.

An Trường Khanh lại triệu tiểu thái giám hầu hạ tới, rõ ràng chỉ mặc tẩm y trắng thuần, tóc rối tung, nhưng khí thế của y không có nửa điểm yếu. Tiểu thái giám nhìn thấy gương mặt y cũng quên kinh ngạc, vâng vâng dạ dạ quỳ trên đất trả lời câu hỏi của y.

Năm nay là Nguyên Hi đầu đông năm 6, cách lúc y chết, vừa lúc ba năm. Tối qua mới là ngày giỗ của y.

—— không sai, đây là “Kiếp trước” sau khi y chết ba năm, y đã trở lại. Đột ngột xuất hiện trên giường của đế vương.

Nhớ lại lời của Tiêu Chỉ Qua, An Trường Khanh thở dài một hơi, nghĩ thầm nhất định Tiêu Chỉ Qua xem mình thành gian tế của đối thủ nào đó phái tới. Sau đó lại nghĩ đến “Trảm Long Chi Dịch” đầu năm, càng cảm thấy đau đầu. Hai mươi vạn lưu dân vây thành, Tiêu Chỉ Qua tự sát ở Tê Ngô Cung, là chuyện y không muốn nhớ lại nhất. Không ngờ rằng y sống lại một đời vất vả xoay chuyển kết cục, hiện giờ lại trở về quá khứ, về ngay thời khắc nguy cấp.

An Trường Khanh sầu đến ăn hết một đĩa điểm tâm, lại uống hai ngụm trà, vẫn không nghĩ ra biện pháp tốt. Liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng hành lễ. Sau đó thấy Tiêu Chỉ Qua bước vào. Nhìn thấy y liền dừng lại, thanh âm lạnh lẽo nói: “Ngươi còn chưa đi?”

Nói xong lại nhìn cái đĩa không trước mặt y, ánh mắt thâm trầm, biểu tình lộ chút trào phúng: “Vì hoàn thành nhiệm vụ, ngay cả mạng ngươi cũng không màng. Vậy cô thành toàn cho ngươi.”

Khi nói chuyện người đã tới trước mặt y, bàn tay khớp xương rõ ràng chậm rãi đặt lên cổ y.

Trước khi hắn dùng lực, An Trường Khanh bỗng vươn tay nắm lấy vạt áo hắn, đột nhiên hôn lên khóe miệng hắn, mở to hai mắt nói: “Là ta, ta đã về.”

Tay Tiêu Chỉ Qua dừng lại, mặt vô biểu tình rũ mắt nhìn y.

Lệ khí trên người hắn rất nặng, khi rũ mắt lãnh đạm nhìn người, liền khiến người ta sợ hãi. An Trường Khanh có chút không quen hắn như vậy, nhưng cũng không tính sợ hãi, tính toán trong lòng một phen, nói với hắn: “Ba năm trước đây ta bỏ lại ngài, hiện tại ta về rồi, thật sự là ta.”

Tiêu Chỉ Qua nâng tay nhẹ nhàng xoa gương mặt y, ánh mắt hơi chớp động: “Các ngươi rất giống, nhưng các ngươi không phải một.”

An Trường Khanh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không có biện pháp hoàn toàn thuyết phục hắn. Lúc này Tiêu Chỉ Qua không chỉ có lệ khí nặng, nghi ngờ cũng nặng, cũng không dễ lừa. Nói dối bị chọc thủng sẽ mất đi tín nhiệm của hắn. Vì thế y nói thẳng ra việc trọng sinh.

Nói xong lại dùng đôi mắt đen nhánh chờ mong nhìn hắn: “Ta không lừa ngài.”

Tâm Tiêu Chỉ Qua thắt lại, nghĩ đến chuyện y vừa nói, lại có chút bất bình, hắn kéo môi cười nhạo: “Vậy thì đúng là cùng người không cùng mệnh.”

Rõ ràng là cùng một người, hắn đau đớn mất người yêu, cô độc tự sát. Một hắn khác lại được ở bên người thương, hạnh phúc mỹ mãn.

An Trường Khanh duỗi tay chạm mi mắt hắn: “Cho nên ông trời lại đưa ta về bên ngài.”

Cũng không biết Tiêu Chỉ Qua có tin không, nhưng thần sắc khó hiểu nhìn y nói: “Ngươi nguyện ý bên ta?”

An Trường Khanh ra vẻ tự hỏi, nói: “Nếu ngài không xem ta là gian tế hay yêu quái.”

Tiêu Chỉ Qua cười rộ lên, ngón tay chạm qua gương mặt non mịn của y, thanh âm trầm thấp: “Đương nhiên không, ngươi là của một mình ta.”

An Trường Khanh nói với hắn một lát, phát hiện mình không mặc áo ngoài, chà xát cánh tay, nói: “Áo ngoài trước kia của ta còn không? Ta hơi lạnh. Địa long này hình như không ấm.”

“Những cái đó không may mắn. Ngươi mặc của ta trước.” Tiêu Chỉ Qua cởi long bào trên người khoác lên cho y, nhìn thấy đôi chân trắng nõn của y đặt trên thảm nhung, ngón chân lạnh tới cuộn vào, do dự một chút, vẫn nâng chân y đặt lên đùi, nhấc áo trên, để đôi chân lạnh của y dán vào bụng mình sưởi ấm.

An Trường Khanh giật ngón chân, cười nhìn hắn: “Trước đây ngài nhìn thấy ta đều trốn đi, còn rất hung dữ.”

Có lẽ biểu hiện của y quá mức quen thuộc cùng thân cận, thần sắc lạnh lẽo của Tiêu Chỉ Qua cũng nhu hòa: “Thật sao? Ta tưởng ngươi sợ ta. Không muốn thấy ta.”

“Là hơi sợ ngài. Ngài không thích nói chuyện, cũng không cười.” An Trường Khanh biết đây là nút thắt trong lòng hai người, trước kia là hai người bọn họ, hiện giờ là Tiêu Chỉ Qua, “Bọn họ đều nói ngài giết người không chớp mắt.”

Tiêu Chỉ Qua không chút biểu tình nói: “Bọn họ nói không sai.”

An Trường Khanh lại lắc đầu: “Bọn họ nói sai rồi, trước kia là ta quá nhát gan sợ hãi. Ngài tốt hơn bất luận kẻ nào.”

Tiêu Chỉ Qua bỗng nói: “So với một ta khác thì sao?”

An Trường Khanh lập tức nghẹn họng, y nhíu mày tự hỏi lúc lâu, đang muốn mở miệng, lại nghe Tiêu Chỉ Qua nói: “Thôi, vấn đề này ngươi không cần trả lời.”

Hắn không muốn nghe, An Trường Khanh một hai phải nói. Tiêu Chỉ Qua của hiện giờ, lệ khí đầy người, rồi lại yếu ớt sợ hãi. Sợ người thương đang trước mắt, không dám nghe câu trả lời.

An Trường Khanh giữ mặt hắn, nghiêm túc nói: “Các ngài là một người, ở lòng ta, không có phân biệt tốt xấu. Giống như ta của quá khứ và ta của hiện tại, ở trong lòng ngài có phân tốt xấu không?”

Ai ngờ Tiêu Chỉ Qua thật sự nghiêm túc suy nghĩ, nhìn y nói: “Có, hiện tại ngươi rất tốt.”

Không giống những người khác dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hắn, không trốn tránh hắn. Cứ như tự nhiên mà ỷ lại hắn, loại cảm giác này quá tốt đẹp, khiến hắn không buông được, “Cho nên ngươi cảm thấy một ta khác tốt hơn, cũng không sao.”

Hắn nói: “Chỉ cần ngươi nói, ta coi như không biết.”

An Trường Khanh cảm thấy hắn giống đứa trẻ đáng thương, nắm chiếc kẹo còn lại, tội nghiệp lừa gạt chính mình. Lòng y liền mềm, không nhịn được thu chân đứng dậy, con ngươi đen nhánh nghiêm túc nhìn hắn nói: “Ta sẽ làm ngài tin, ngài chính là ngài, bất luận là bộ dáng gì, ta đều thích.”

Tiêu Chỉ Qua không có ý kiến, chỉ bế ngang y đặt lên giường, thấy y còn muốn nói, đè lại môi y: “Nơi này không có xiêm y của ngươi, ta gọi người tới đo kích cỡ, mấy ngày này ngươi cứ mặc đồ của ta.”

An Trường Khanh “ừm” một tiếng, đôi môi ướt át mềm mại cọ qua ngón tay Tiêu Chỉ Qua, Tiêu Chỉ Qua mất tự nhiên mà rút về, rũ mắt tiếp tục nói: “Cũng đừng chạy loạn, trong cung không an toàn.”

An Trường Khanh lại “ừm” một cái, tròng mắt đảo tới đảo lui, chỉ vào những bài trí nhìn không thuận mắt bảo Tiêu Chỉ Qua đổi lại theo sở thích của mình, lại chỉ ngoài cửa sổ nói: “Tuy rằng vào đông, nhưng bên ngoài trụi lủi cũng khó coi lắm, kêu thợ hoa đến trồng chút cỏ cây.”

Tiêu Chỉ Qua đồng ý.

Chỉ nửa ngày, trong cung ngoài cung đều biết hoàng đế có tân sủng, người ở Tê Ngô Cung không nói, hoàng đế còn vì y mà thay đổi bốn phía Tê Ngô Cung. Lại có người nói tân sủng này giống hệt nguyên hậu đã chết, sợ là bệ hạ nhớ nguyên hậu đến phát cuồng rồi.

Nhớ trước đây nguyên hậu mới qua đời, trong cung máu chảy thành sông. Tê Ngô Cung càng không có ai dám đặt chân. Hiện giờ ba năm qua đi, người xưa qua đời, trong cung quạnh quẽ này có một tân nhân.