Bạo Quân Sủng Hậu

Chương 134




Dư Tam dẫn đường phía trước, bốn người An Trường Khanh, 40 tinh nhuệ giỏi bơi lội đi theo sau hắn, chậm rãi đến Thiên Cung.

Tuy Thiên Cung tên là Thiên Cung, nhưng thực tế lại xây ở đáy vực. Vách đá dốc đứng, bọn họ được Dư Tam dẫn dắt, lấy dây đằng to chắc trên vách núi chế thành mười mấy giỏ lớn đủ để mười người ngồi, sau đó chậm rãi đưa người đến bờ sông gần đáy vực.

Mười mấy giỏ lớn đi tới đi lui mấy lần, mọi người tới đáy vực. Đáy vách đá như sông lớn chảy băng băng, thác nước trút xuống chảy vào đó, khiến cho dòng nước chảy xiết vô cùng. Dư Tam dẫn bọn họ đi xuống một đoạn, tới chỗ nước sông nhẹ nhàng, mới bảo mọi người chuẩn bị xuống nước.

An Trường Khanh hiếu kỳ nói: “Chẳng lẽ Thiên Cung ở đáy sông?”

Hai bên đều là vách núi chót vót, ở giữa là sông lớn. Liếc mắt một cái có thể thấy được toàn cảnh, căn bản không chứa nổi một tòa Thiên Cung.

“Thiên Cung ở trong ngọn núi này.”

Dư Tam chỉ ngọn núi bên bờ, đối diện là núi cao chênh vênh. Vì giữa hè, khe hở trong núi mọc đầy cỏ dại cứng, ở đối diện nhìn lại, là một mảnh xanh biếc phồn vinh.

“Trước đây Hoài Thuật An cho người đào rỗng ngọn núi này, xây Thiên Cung. Ban đầu đã có vách đá này, nhưng sông lớn ở đáy vực do con người đào, thông đạo vào núi giấu ở đáy sông. Vì phòng bị người ngoài tiến vào. Đáy sông rất sâu, chỉ có tộc Giao Nhân am hiểu nín thở bơi lội mới có thể tiến vào.”

An Trường Khanh nhìn thác nước, lại nhìn con sông rộng lớn trước mắt, vô pháp tưởng tượng đây do con người làm ra. Một con sông lớn như vậy, không chỉ liên thông thôn của tộc Giao Nhân, còn thông với đáy vực Thiên Cung.

Dư Tam nói một tiếng, bảo mọi người chuẩn bị xuống nước. Túi hơi chuẩn bị lúc trước đã có công dụng, mọi người đeo xong, liền lần lượt xuống nước. Người thường không thiện nước giống tộc Giao Nhân, vì phòng có người tụt lại phía sau hoặc xuất hiện bất trắc, chín người làm một tổ, chia làm năm đội, lấy dây thừng nối liền bên hông, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liền có thể động dây thừng kêu cứu.

Người đi đều là cao thủ bơi lội, sau khi mọi người xuống nước, liền theo Dư Tam cẩn thận bơi tới đáy sông. An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua chia ra một đội, hai đội cách không xa không gần, y phất phất tay với Tiêu Chỉ Qua, đuổi theo Dư Tam.

Khi mới xuống nước, nước sông còn trong vắt sáng sủa, chờ đoàn người càng ngày càng đi xuống, ánh sáng giữa sông liền trở nên tối tăm mông muội, cá cũng trở nên ít.

Ở dưới sông hơn hai khắc, An Trường Khanh cũng cảm thấy không nín được, mới lấy túi hơi bên hông. Túi hơi của những người khác sắp hết, nhưng Dư Tam vẫn cứ đi xuống. An Trường Khanh đuổi theo, hỏi hắn còn bao lâu mới đến. Dư Tam nhìn người phía sau, thủ thế sắp đến.

An Trường Khanh nhẹ nhõm, quay lại bảo những người khác tiết kiệm chút khí, lại đổi túi hơi của mình cho một binh lính có túi hơi sắp xẹp, mới tiếp tục bơi về trước.

Bơi lên trước một hồi, đáy sông tối tăm hiện ra một ánh sáng nhu hòa. Mọi người đến gần, mới phát hiện đó là thông đạo, mọi người thông qua thông đạo, phát hiện thủy vực cực kỳ nông, ánh mặt trời chiếu vào nước, chiếu sáng khắp mặt sông.

Mọi người nín thở hồi lâu, nổi lên mặt nước há miệng hô hấp, sau đó liền ngạc nhiên mở to mắt —— Thiên Cung rộng lớn, cấm cung Nghiệp Kinh tráng lệ huy hoàng nhất cũng không có thể so. Chỉ thấy trung tâm mặt sông, một tòa cung điện sừng sững lấy thủy tinh cùng ngọc thạch xây dựng, trước cung điện là hai tượng ly lưu li, ly lưu li hơi nghiêng, nước trong ly nghiêng nghiêng chảy xuống, theo vỏ sò dưới pho tượng giao nhân chảy ra hồ, tụ vào chỗ nước bọn họ đang đứng.

Nước sông tương thông với đường sông bên ngoài, giống hồ nước để chơi đùa, bên cạnh lấy đủ loại báu vật trang trí, vờn quanh cả tòa Thiên Cung.

Xa hoa đường hoàng như vậy, trên đời hiếm thấy.

“Các ngươi nhìn đỉnh đầu.” Hoài Như Thiện cảm thán mang theo vài phần chua xót: “Tiền của tiên vương, sợ là lấy hết đi xây Thiên Cung này?”

Mọi người nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên trên, thấy trên đỉnh vốn nên đen nhánh, được mở vô số lỗ thủng, lỗ thủng xếp theo 28 tinh tú, ánh sáng bên ngoài xuyên qua lỗ thủng chiếu vào, giống như một mảnh sao trời lộng lẫy.

Hoài Như Dục cũng nheo mắt nói: “Nhìn bên cạnh những lỗ thủng, còn được khảm rất nhiều hạt châu lớn nhỏ khác nhau, nếu không nhìn lầm, hẳn đều là dạ minh châu.”

Khi ánh mặt trời tốt, những lỗ thủng được chiếu sáng, nếu sắc trời không tốt hoặc là ban đêm, những dạ minh châu này sẽ là một cảnh đẹp khác.

An Trường Khanh nói: “Có phải Hoài Thuật An thích Dư Kiều không?”

Bằng không chỉ là áy náy muốn bồi thường cho bằng hữu tốt, sẽ không đến mức làm thế này. Hiển nhiên những người khác cũng tán đồng cách nói này, nhìn tòa cung điện vô cùng thổn thức.

“Trước hết nghĩ biện pháp vào thôi.” Dư Tam đã sớm tới Thiên Cung, với nơi xa hoa tráng lệ này cũng không kinh ngạc cảm thán.

Mọi người mới lấy lại tinh thần, tụ tập trước đại môn.

Đại môn Thiên Cung đóng chặt, theo như lời của Dư Tam, cơ quan bên trong khởi động, đóng đại môn cung điện.

“Cửa này phải mở thế nào?” An Trường Khanh tiến lên, thử dùng tay đẩy, ai ngờ lời y chưa dứt, liền thấy cửa cung bị y nhẹ nhàng đẩy, vậy mà đẩy ra một khe hở. An Trường Khanh cứng đờ, kinh ngạc quay đầu lại nhìn Dư Tam: “Không phải nói không mở được sao?”

“Lúc trước xác thật không mở được.” Dư Tam nhíu mày, tiến lên một bước đẩy toàn bộ đại môn, tình hình bên trong Thiên Cung lộ trước mặt mọi người. Trước điện Thiên Cung đặt nguyên bộ bàn ghế chuyên dùng đãi khách, trên bàn còn đặt trà cụ, tất nhiên bàn ghế cùng trà cụ đều là trân phẩm; trên vách tường đối diện bọn họ treo mấy bức thư pháp, chữ viết buông thả, rồng bay phượng múa. An Trường Khanh đi sát vào xem, phía dưới ghi lại tên Dư Kiều—— vậy mà đều là bút tích của Dư Kiều.

Bọn họ xem xong, lại theo Dư Tam đến thiên điện bên cạnh, vừa đi vừa giải thích: “Mỗi lần chúng ta tới lấy thuốc giải, đều đặt ở đây.”

Khi nói chuyện mọi người đã tới, thiên điện chỉ đặt mấy cái giá, trên giá đặt rất nhiều chậu hoa ngọc thạch, trừ đó ra, không có gì khác.

Dư Tam tiến lên tinh tế xem xét một phen nhíu mày nói: “Tất cả đều đã chết.”

“Đã chết là có ý gì? Thuốc giải là vật sống?” Hoài Như Dục hỏi.

“Những chậu hoa này vốn mọc một loại thực vật giống như long giác, chúng được trồng trong ngọc thạch, không cần xử lý chăm sóc, mỗi mười năm chúng ta tới lấy một lần. Nhưng hiện tại các ngươi cũng thấy, những thực vật này không còn.”

Thực vật trồng trong ngọc thạch không còn, đại diện chẳng có thuốc giải.

Hoài Như Thiện trừng lớn mắt: “Vậy quá trùng hợp rồi, vừa lúc chúng ta tìm tới, đại môn Thiên Cung tự mở, thuốc giải cũng không còn.”

Dư Tam như không nghe thấy ý tứ khác trong lời gã, nói với An Trường Khanh: “Nếu muốn tiếp tục tìm, chỉ có thể đi vào trong.”

An Trường Khanh nhìn mấy người, nói: “Tiếp tục vào trong xem không?”

Đến cũng đến rồi, tất nhiên phải đi xem, nếu không mất công đi một chuyến rất không cam lòng. Vì thế mọi người lại đi vào bên trong. Lúc đi vào, Dư Tam lặp lại cơ quan bên trong nguy hiểm, bảo mọi người theo sát hắn: “Ta cũng chỉ đi vào bên trong một đoạn, đồ vật bên trong không thể chạm loạn, một đồ dịch chuyển, đều có khả năng động phải cơ quan. Những cơ quan đó có ám khí tẩm độc, lại nhỏ đến tinh xảo, khó lòng phòng bị.”

Mọi người nghe hắn cảnh cáo, đều ngưng thần nín thở đi theo vào trong.

Nhưng mà bọn họ đi qua một hành lang gấp khúc, một nguyệt lượng môn, không hề có động tĩnh gì. Chỉ có mặt đất như ẩm ướt, bắt đầu tích nước.

“Nơi này không thích hợp.” Dư Tam bỗng dừng bước nói.

Tiêu Chỉ Qua cũng nói: “Chúng ta đi một đường cũng không có cơ quan.”

Không phải hắn hoài nghi Dư Tam nói dối, trước không nói quan hệ giữa Dư Tam cùng An Trường Khanh, chỉ nhìn thần thái đề phòng của hắn, liền biết hắn rất am hiểu cơ quan trong này. Nhưng mà bọn họ đi một đường, đừng nói cơ quan, muỗi cũng không thấy một con.

Hoài Như Dục nói: “Là chúng ta không kích hoạt cơ quan, hay là thời gian lâu, những cơ quan đó đã hỏng rồi?”

“Không có khả năng không kích hoạt.” Dư Tam chỉ vào ngọc thạch hình thoi dưới chân mọi người nói: “Khi cơ quan Thiên Cung mới khởi động, ta từng đến nơi này tra xét, mỗi viên gạch nơi này đều có thể kích hoạt cơ quan, chỉ cần dẫm lên, nhất định sẽ kích hoạt độc tiễn. Độc tiễn bắn từ đỉnh đầu cùng hai bên hành lang, tránh cũng không thể tránh.”

“Thật hay giả?” Hoài Như Thiện cúi đầu, dùng chân dẫm mặt đất. Gã dẫm lung tung, thình lình nghe Hoài Như Dục nói một tiếng “cẩn thận” rồi đột nhiên đẩy gã sang một bên. Mà nơi Hoài Như Thiện mới đứng, thình lình đâm một đoản tiễn. Đoản tiễn cắm đất ba phân, đủ thấy lực đạo.

Tiêu Chỉ Qua rút đoản tiễn nhìn, nói: “Có độc.”

An Trường Khanh nhìn hai đầu hành lang gấp khúc, nhìn lại đỉnh đầu, nếu giống lời Dư Tam, ba mặt phóng độc tiễn, sợ là thật sự vô pháp tránh.

Hoài Như Thiện lấy thân làm mẫu, chứng thực lời của Dư Tam. Nơi này có cơ quan, mà cơ quan vẫn chưa hỏng.

“Cơ quan không hỏng, nhưng không bị kích hoạt, chẳng lẽ có người đã tới?” Hoài Như Dục suy đoán.

Dư Tam chắc chắn nói: “Không thể, người tộc Giao Nhân đều biết cơ quan Thiên Cung trùng trùng, không thể phạm hiểm. Huống chi ngay cả có tộc nhân xâm nhập, cũng không thể biết đóng những cơ quan này thế nào.”

“Mặt đất nhiều nước rồi.” Tiêu Chỉ Qua rũ mắt trầm tư bỗng nhiên nói.

Mọi người được hắn nhắc nhở, mới kinh giác tầng nước mỏng trước đó đang nhiều lên, che phủ ngọc thạch.

Dư Tam ngồi xuống, ngón tay nhúng nước bỏ vào miệng, trầm giọng nói: “Đây không phải do ẩm ướt tạo thành giọt nước, là nước biển. Nước biển bên ngoài rót vào.”

“Thiên Cung hợp với biển?” Hoài Như Thiện cả kinh nói.

Dư Tam: “Không biết, ta không đi qua.”

Tiêu Chỉ Qua nói: “Đi xem liền biết. Nếu thật là nước biển, sợ là nơi này sớm muộn sẽ bị bao phủ.”

Mọi người vội vàng đi về trước, Dư Tam vốn chỉ chuẩn bị đưa bọn họ đến đây liền rời đi, nhưng suy nghĩ, cuối cùng vẫn đi theo. Mọi người một đường chạy nhanh đến trung tâm Thiên Cung, quả nhiên không gặp được bất luận cơ quan gì, nhưng khi tới trung tâm Thiên Cung, ngoài dự đoán chỉ có một thang lầu xoay quanh hướng về trước.

Mọi người đi lên bậc thang, càng lên cao càng sáng, đợi đến đỉnh, liền thấy ánh mặt trời trút xuống, vậy mà đã tới ngoài núi. Chỗ của bọn họ là một lầu các bát giác. Bốn phía trống trải, đưa mắt nhìn lại, bốn phía toàn là nước biển xanh thẳm.

Hoài Như Thiện nói: “Các ngươi xem, quả nhiên nơi đó hợp với biển.”

Cách lầu bát giác không xa có một thác nước, dưới thác nước mơ hồ có thể thấy được một hẻm núi, mà hẻm núi kia, lại thông với biển khơi. Hiện giờ bọn họ nhìn lại, liền thấy nước trong hẻm núi không hề dẫn ra ngoài, trái lại là nước biển thong thả chảy ngược vào đó.

Dư Tam nói: “Thời gian này vẫn chưa có thủy triều.” Nếu là thủy triều, sợ là nước biển sẽ chảy càng nhanh, đến lúc đó cả tòa Thiên Cung sẽ rót đầy nước biển.

Mấy người nhìn nhau, đều biết cấp bách. Nếu không thừa dịp Thiên Cung chưa bị ngập nước tìm được thuốc giải, xem chừng bọn họ đi uổng chuyến này. Mấy người không dám trì hoãn thời gian, chuẩn bị đến Thiên Cung tìm kiếm.

An Trường Khanh nhìn thoáng qua mặt biển xanh thẳm, mơ hồ cảm thấy cung điện xa biển rộng như vậy, Dư Kiều sẽ không thích.

Có lẽ sau khi xuống nước, y cũng có được thiên tính nào đó của tộc Giao Nhân, có hảo cảm khó miêu tả với biển rộng. Bởi vậy dù Thiên Cung xây dựng tráng lệ xa hoa, trong mắt y, còn kém xa hải dương bát ngát. Y còn không thích, Dư Kiều sinh ra trên biển, có lẽ càng không thích?

Trong lòng y bỗng hiện lên một suy nghĩ hơi vớ vẩn, lên tiếng gọi mọi người, cân nhắc nói: “Các ngươi nói…… cơ quan ở Thiên Cung, có thể là Dư Kiều phá giải không?”

Cả tòa Thiên Cung đều xây vì Dư Kiều, Dư Tam cũng từng nói, trước đây Hoài Thuật An sai người xây dựng tạo cơ quan, chỉ có Dư Kiều mới biết phá giải. Nếu không phải những người khác, vậy chỉ có Dư Kiều.

“Ta cảm thấy không phải không có khả năng” Hoài Như Dục trầm tư một phen tán đồng nói.

Tiêu Chỉ Qua cũng nói: “Nếu không suy xét tuổi tác của hắn, mọi việc sau khi chúng ta tới Thiên Cung đều có thể giải thích.”

Dư Tam cũng nói: “Quả thật trước đây không thể xác định Đại Tư Tế có bỏ mình hay không, tất cả đều chỉ là tộc nhân phỏng đoán.”

An Trường Khanh suy đoán tuy nghe hơi vớ vẩn, nhưng nếu nghiên cứu tỉ mỉ, lại là suy đoán có khả năng nhất. Dù sao người bình thường vô pháp tới đảo này, càng đừng nói tìm được đáy vực Thiên Cung. Mà tộc Giao Nhân tự cấp tự túc, không tranh với đời. Nếu không phải Hoài Thuật An yêu cầu, bọn họ sẽ không đặt chân đến Thiên Cung.

Người duy nhất có khả năng quay lại Thiên Cung, lại có năng lực phá giải cơ quan Thiên Cung, chỉ có Dư Kiều —— nếu y xác thật còn sống.

“Nhưng nếu hắn còn sống, đã bao nhiêu tuổi rồi chứ?” Hoài Như Thiện chớp mắt, thanh âm run rẩy hỏi.

Những người khác liếc gã một cái, đều không trả lời câu hỏi của gã. Nếu Dư Kiều còn sống, tuổi tác của y…… Thật sự không muốn tính, tính toán đã cảm thấy kinh người.

Hoài Như Dục vỗ đầu gã, hiếm khi hòa ái nói: “Bao nhiêu tuổi cũng không liên quan tới chúng ta, mau đi tìm thuốc giải trước.”

Mọi người vội vàng xuống lầu, đến các thiên điện Thiên Cung tìm thuốc giải. Vòng qua cầu thang ở trung tâm, trong mấy thiên điện phía sau đều đặt vàng bạc ngọc thạch, rực rỡ muôn màu, đẩy cửa đi vào, ánh kim ngọc lộng lẫy cơ hồ lóe mắt.

Nhưng mà lúc này không ai có tâm tư đi quản mấy bảo bối này, cái mạng sắp không giữ nổi rồi, muốn bảo bối cũng vô dụng. Hơn nữa có lấy lại cái mạng, cũng thật sự khó đưa đồ ra ngoài.

Mọi người đang lo lắng tìm kiếm, liền nghe tiếng Hoài Như Thiện thảm thiết kêu “á” từ một gian thiên điện khác, chạy muốn tè ra quần, gã ôm lấy Hoài Như Dục hoảng sợ nói: “Trong đó có quỷ!”

“Nói rõ ràng.” Hoài Như Dục nhíu mày.

Hoài Như Thiện run rẩy: “Đệ vào trong tìm thuốc giải, đang mở cái rương, liền thấy một bóng người lướt qua bên người.” Sau đó gã đã sợ tới mức chạy trối chết, nào kịp nhìn kỹ?

Mấy người thấy gã nói cũng không rõ, chỉ có thể vào trong điện xem xét. Tiêu Chỉ Qua đi phía trước, An Trường Khanh đi theo phía sau, sau đó là huynh đệ Hoài Như Dục, Dư Tam đi sau cùng. Năm người cẩn thận đi vào, không phát hiện quỷ, trái lại phát hiện không ít dấu vết có người từng sống.

Thiên điện này khác hẳn mấy thiên điện chứa báu vật, bên trong đặt đồ dùng hàng ngày, tựa như từng có người sống bên trong.

Tiêu Chỉ Qua cầm lấy nghiên mực cùng bút lông trên bàn, nói: “Nghiên mực bút lông đều có dấu vết sử dụng.”

Bên cạnh còn có không ít sách, hắn lấy một quyển mở ra, thấy bên trên viết: “Ta giao du khắp nơi nhiều năm, đều vì tìm một đường sống cho tộc Giao Nhân. Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín. Thiên đạo thiếu một, để lại một đường sống. Số mệnh tộc Giao Nhân kéo dài trăm ngàn năm, dừng lại ở ta.”

Hắn đang xem, liền nghe những người khác nói: “Trong rương đều là bút ký của Dư Kiều.”

Tiêu Chỉ Qua tạm thời buông sách trong tay, đi nhìn quyển khác, liền thấy những bút ký được phân loại sắp xếp, hiển nhiên là chủ nhân đã sớm đoán được sẽ có người tìm tới, cố ý chỉnh lý.

Vì phòng nước biển tiếp tục dâng lên làm ướt bút ký, Tiêu Chỉ Qua sai người dọn toàn bộ rương hòm lên lầu bát giác, năm người lên lầu, không ngừng xem hết bút ký, mới rõ ràng ngọn nguồn.

Theo như lời trong bút ký, cùng bút ký Hoài Thuật An ghi lại, cùng với tộc Giao Nhân giảng lại, câu chuyện hoàn toàn khác.

Năm đó Dư Kiều quen biết Hoài Thuật An trên biển, đến Ung Châu với hắn, trở thành hảo hữu chi giao. Sau này Nghiệp Thái Tổ Tiêu Lệ gửi thư mời Hoài Thuật An đến Nghiệp Kinh cùng mưu đại sự. Lúc ấy Dư Kiều đã tìm được tộc nhân của mình, vì cải thiện tình cảnh tộc Giao Nhân, y cùng đi Nghiệp Kinh với Hoài Thuật An, cho nên quen biết đám người Tiêu Lệ Tiết Thường.

Tuy rằng Dư Kiều giỏi về biển đảo, nhưng y sinh ra đã hiểu biết, trời sinh thông tuệ, có rất nhiều kỳ tư diệu tưởng. Rất nhanh dung nhập với bằng hữu của Hoài Thuật An, tham dự “Bát Trụ Quốc Chi Loạn”. Mà tám vị đại trụ quốc, trừ sớm quen biết Hoài Thuật An, thân cận nhất với y là Tiêu Lệ cùng Tiết Thường.

Tiêu Lệ làm người quả quyết, có dũng có mưu, là đế tài trời sinh. Mà Dư Kiều đa mưu túc trí, trong mấy cuộc chiến lật đổ tiền triều, hai người đồng mưu đại sự, sóng vai mà chiến, rất nhanh liền cảm mến nhau, bắt đầu sinh tình yêu. Dư Kiều đặc thù, cảm thấy nam nhân và nam nhân ở bên nhau là đương nhiên, mà Tiêu Lệ cũng không để ý cái nhìn của người khác, sau khi hai người yêu nhau, cũng không có gạt mấy bằng hữu.

Lại không ngờ tình yêu của hai người, lại liên lụy rất nhiều chuyện sau này.

Trong bút ký, Dư Kiều viết: Sau này y mới biết, Hoài Thuật An mà y coi là chí hữu, vậy mà sớm đã lưu luyến si mê y nhiều năm. Nhưng Hoài Thuật An ngại lễ pháp thế tục, e sợ làm y chán ghét, gắt gao ép tâm ý của mình xuống mấy năm, nhưng không ngờ đột nhiên biết được người mình lưu luyến si mê ở bên hảo huynh đệ của mình. Từ đây chịu đả kích lớn, đi vào đường sai.

Nhưng lúc ấy Hoài Thuật An vẫn chưa biểu hiện một tia dị thường, Tiêu Lệ cùng Dư Kiều cũng không phát hiện ra. Sau khi chiến tranh kết thúc, bọn họ cùng nhau đề cử Tiêu Lệ đăng cơ làm đế, mà đêm trước đăng cơ, Tiêu Lệ từng uống rượu chúc mừng với bọn họ, nói sau đăng cơ liền tính sóng vai xưng đế cùng Dư Kiều, đến lúc đó lại tổ chức điển lễ đại hôn của hai người.

Bề ngoài Hoài Thuật An tán đồng, nhưng âm thầm bắt đầu liên hệ cựu thần tiền triều, vừa kích động bọn họ tạo áp lực cho Tiêu Lệ, vừa âm thầm châm ngòi giữa quan hệ của Tiêu Lệ cùng Dư Kiều. Tiêu Lệ đăng cơ, triều đình nhiều việc, mà Dư Kiều theo trù tính của Tiêu Lệ, tạm chưa phong tước, còn ở trong phủ của Hoài Thuật An. Khi Tiêu Lệ giả đồng ý nghênh thú công chúa tiền triều chuẩn bị mượn cơ hội nhất cử diệt trừ cựu thần tiền triều, Hoài Thuật An cố ý truyền sai tin tức, làm Dư Kiều hiểu lầm Tiêu Lệ ruồng bỏ hứa hẹn bạc tình bạc nghĩa. Sau đó lại trù tính Tiết Thường không biết chuyện, rượu vào ngoài ý muốn tiết lộ việc tộc Giao Nhân.

Bọn họ và Dư Kiều tương giao nhiều năm, ít nhiều đều biết tộc Giao Nhân. Hoài Thuật An càng biết địa vị tộc Giao Nhân trong lòng Dư Kiều. Hắn nhờ miệng Tiết Thường tiết lộ tin tức ra ngoài, âm thầm thao túng cựu thần tiền triều, lấy đó tạo áp lực cho Tiêu Lệ, bức bách hắn không thể không vội vàng giả nghênh thú công chúa tiền triều diệt trừ cựu thần.

Mà Dư Kiều bị Hoài Thuật An cố ý lừa gạt, tất nhiên không cảm kích tiến cung chất vấn Tiêu Lệ, Tiêu Lệ cực lực giải thích. Tâm Dư Kiều vốn có nghi ngờ, nhưng sau này tin tức tộc Giao Nhân bị tiết lộ ra ngoài, vô số người đuổi giết tộc Giao Nhân, y không có thời gian ở Nghiệp Kinh chờ Tiêu Lệ chứng minh cho y thấy, dưới sự giúp đỡ của Hoài Thuật An vội vội vàng vàng đi tìm tộc nhân.

Sau đó chính là mọi cách đuổi giết cùng tránh né, mấy năm đó, Dư Kiều dẫn dắt tộc nhân trốn đông núp tây, mất liên hệ với đám người Tiêu Lệ.