An Trường Khanh ngủ một giấc, trực tiếp ngủ đến hừng đông. Khi ánh mặt trời mùa đông chiếu qua song cửa sổ dừng trên mặt, thoáng chốc y liền bừng tỉnh, lộc cộc ngồi dậy, trước tiên hỏi: "An Trường Tề đã chết chưa?"
Vừa lúc thấy Tiêu Chỉ Qua luyện thương xong đi vào, nghe vậy hơi dừng bước chân, khóe miệng cổ quái mà giật giật: "Nửa đêm hôm qua đã chết."
An Trường Khanh phản ứng lại, chậm rãi quay đầu nhìn hắn, bất mãn mà lẩm bẩm: "Sao tối qua ngài không gọi ta?"
"Ngươi ngủ rồi, không phải chuyện quan trọng." Tiêu Chỉ Qua nói.
An Trường Khanh đã quen hắn nói ngắn gọn, tự lý giải, hẳn là Tiêu Chỉ Qua cảm thấy An Trường Tề chết đã trong dự đoán, biết sớm biết muộn đều như nhau, mới không đánh thức y.
Nghĩ xong, An Trường Khanh đứng dậy thay y phục, lúc An Phúc hầu hạ rửa mặt xong, dò hỏi: "Bên kia nên phái người tới đưa tin rồi chứ?"
Vừa mới dứt lời, Vương Phú Quý đã mang theo tiểu tư truyền tin của An gia đi vào.
Trên thắt lưng tiểu tư buộc vải bố trắng, khom người khoanh tay, nói tin tức cho An Trường Khanh biết.
An Trường Tề chết vào giờ Tý hôm qua, khi tiểu tư đến truyền tin di thể đã nhập liệm, đặt ở Tây viện bảy ngày, mời cao tăng làm pháp sự tẩy sạch oán khí, thì có thể hạ táng. Bởi vì mất sớm, lại là đột tử. Sợ kinh động lão thái quân, tang sự rất đơn giản. Chỉ mời chí thân dự lễ chia buồn.
An Trường Khanh chỉ nói sẽ đến tham gia lễ tang, liền đuổi tiểu tư trở về.
***
Lễ tang có bảy ngày, An Trường Khanh tính, bệnh của thân mẫu không thể tiếp tục kéo dài, liền an bài hết thảy, hai ngày sau đưa Hồ Thị Phi cùng Thiết Hổ về An gia.
Lần này về An gia không giống lần trước, không biết có phải vì Tây viện truyền đến tiếng tụng kinh và tiếng nhạc tang hay không, làm cả phủ đệ đều một tầng u ám. Nha hoàn tiểu tư tới lui đều cụp mi rũ mắt, hoặc bên hông quấn vải bố, hoặc trên đầu cài trâm hoa trắng. Ngay cả đích mẫu Lý thị đi theo, cũng thay một thân xiêm y trắng, sắc mặt có vài phần tiều tụy.
Trên đường đến Lãm Hồng Uyển, vừa lúc đi qua cổng vòm rũ hoa ở Tây viện. An Trường Khanh nhìn thoáng qua bên trong, thấy một dàn tăng nhân trang nghiêm khoanh chân mà ngồi trong viện, trên tay lay kinh cờ, miệng lẩm bẩm. Thẩm nương Tôn thị tóc mai tán loạn sắc mặt tiều tụy ngồi quỳ trên mặt đất, khi ngẩng đầu, ánh mắt vừa lúc đối diện với y.
Lúc tam triều hồi môn y với Nhị phòng xé mặt, hiện tại cũng lười làm vẻ, lúc này đụng mặt, cũng chỉ dừng bước chân, hướng bà ta gật đầu.
Nhưng không ngờ Tôn thị đột nhiên trợn mắt, bò dậy từ mặt đất, điên cuồng nhằm phía An Trường Khanh: "Tiện nhân! Ngươi trả mạng cho con ta!"
An Trường Khanh không đổi sắc mặt đứng tại chỗ, khi cách y hai bước, Tôn thị điên cuồng nhằm phía y không thể đoán trước mà bị Thiết Hổ bóp cổ. Tôn thị bị chế trụ, còn muốn giãy giụa, nhưng Thiết Hổ không phải người thương hương tiếc ngọc gì, mắt hắn lộ ra hung quang, một cước đá vào chân Tôn thị, hung ác nói: "Gặp Vương phi phải hành lễ!"
Tôn thị bị bắt quỳ trên mặt đất, vẻ không cam lòng, hai mắt bà ta ứ máu, hung tợn trừng An Trường Khanh: "Ngươi đợi đó! Ngươi sẽ gặp báo ứng!"
An Trường Khanh rũ mắt, từ trên cao nhìn bà ta, cười nhạo: "Người không phải ta giết, ta có thể gặp báo ứng gì?"
"Nếu không phải ngươi! Làm sao con ta chết?!" Thấy y phủ nhận, khóe mắt Tôn thị muốn nứt ra, nếu không phải Thiết Hổ giữ bà ta, khẳng định bà ta sẽ xông lên ra tay báo thù cho con trai.
"Ta cho rằng lần trước đã nói rất rõ ràng, nếu không phải ta hướng Vương gia xin tha, An Trường Tề đến cả hai ngày kéo dài hơi tàn cũng không có." An Trường Khanh hơi nhíu mày: "Nếu ta muốn giết hắn, hà tất mạo hiểm bị Vương gia trách tội thay hắn cầu tình?"
Tôn thị thở dốc thật mạnh, trừng y không nói.
An Trường Khanh sờ ngọc bội song ngư bên hông, tiếp tục nói: "Trên đời này không ít người đứt tay đứt chân vẫn sống, An Trường Tề đã chết, bà nên đi tìm đại phu lý luận mới đúng. Huống hồ...... có lẽ là người khác không muốn hắn tồn tại thì sao? An Trường Tề đã chết, với ta không có chỗ nào tốt."
Tôn thị đột nhiên ngẩng đầu: "Ngươi có ý gì?"
Lý thị bên cạnh liếc nhìn y một cái, mày nhíu lại, nói: "Đại phu nói Trường Tề mất máu quá nhiều, bị thương nặng khó trị mà chết."
"Lời đại phu nói chưa chắc là thật." An Trường Khanh cười như không cười nhìn bà ta: "Đại phu còn nói bệnh của Dư di nương phải dưỡng. Chăm sóc nhiều năm như vậy, thuốc thang không ngừng, cũng không thấy Dư di nương tốt lên nửa phần, ngược lại càng thêm nghiêm trọng......"
"Cho nên đôi khi...... đại phu nói cũng chưa chắc là thật." Ánh mắt của An Trường Khanh ánh chuyển sang Tôn thị: "Nhị thẩm nói...... Có phải hay không?"
Trong đôi mắt sưng đỏ của Tôn thị lóe ra một đạo ánh sáng, ánh mắt quét qua hai người một lát, lảo đảo đứng dậy quay lại, vừa đi vừa điên cuồng kêu: "Người đâu! Gọi Phỉ Thúy đến đây cho ta!"
Lý thị nhảy dựng trong lòng, trên mặt lại trấn định nói: "Phỏng đoán của Vương phi thật sự quá mức vớ vẩn."
An Trường Khanh đáp một câu: "Vớ vẩn hay không, để Hồ đại phu đi xem sẽ biết."
Ngón tay Lý thị khẽ run, ánh mắt mịt mờ đảo qua nha hoàn bên cạnh, sau đó rất nhanh điều chỉnh biểu tình, theo An Trường Khanh đến Lãm Hồng Uyển.
Trước sau Lãm Hồng Uyển quạnh quẽ an tĩnh. Điểm khác duy nhất là, tuyết rơi cùng cỏ dại trước cửa đều được dọn sạch sẽ, vào sân, liền có thể cảm giác được ấm áp truyền từ trong phòng.
Người trong phòng nghe thấy động tĩnh, rất nhanh mở cửa. An Nhàn Ngọc thấy An Trường Khanh, đầu tiên là vui vẻ gọi một tiếng ca ca, tiếp theo thấy Lý thị bên cạnh, lập tức thu liễm biểu tình, giọng như muỗi gọi một tiếng "Mẫu thân."
An Trường Khanh trấn an xoa đầu nàng, theo nàng đi vào: "Dư di nương có khỏe không? Triệu Thạch đâu?"
An Nhàn Ngọc đáp: "Di nương vẫn vậy, Triệu Thạch ở phía sau sắc thuốc cho di nương."
Lúc nói An Nhàn Ngọc có chút ngượng ngùng, đây vốn là việc của nàng. Lãm Hồng Uyển trừ bà vú lớn tuổi, không có hạ nhân khác. Bà vú đã già, rất nhiều chuyện đều do An Nhàn Ngọc làm. Cho đến khi An Trường Khanh lưu lại Triệu Thạch, ngày tháng mới tốt lên. Không chỉ không thấy bọn hạ nhân thi thoảng tới nói móc chế giễu, ngay cả tiền tiêu hàng tháng bị cắt xén cũng đưa tới đúng hạn.
Trong phòng đốt lò sưởi ấm áp dễ chịu, Dư di nương giảm bớt ho khan, mà bà không cần làm việc gì, cũng có nhiều thời gian đọc sách.
An Trường Khanh nhìn thiếu nữ vui vẻ, cũng lộ ra một nụ cười: "Di nương đâu?"
Đang hỏi, phụ nhân mặc áo bông dày nặng từ sau bình phong đi ra, phụ nhân thấy An Trường Khanh theo bản năng gọi "Nhạ Nhạ", gọi được một nửa, thấy Lý thị, vội vàng sửa lời: "...... Tam thiếu gia đến."
"Di nương, con mời Hồ đại phu của vương phủ đến xem bệnh cho người." An Trường Khanh tiến lên đỡ bà ngồi xuống, hai mẹ con nhìn nhau, hết thảy đều không nói gì.
Hồ Thị Phi nghe gọi, liền thanh giọng, tiến lên chào hỏi. Dư thị hành lễ đáp lại, mới vươn cổ tay, để lão bắt mạch.
Hồ Thị Phi nhắm mắt bắt mạch, An Trường Khanh còn có đám người Lý thị ngồi xuống bên cạnh, yên lặng chờ kết quả.
Dựa theo kế sách thương lượng tốt từ trước, Hồ Thị Phi làm bộ làm tịch khám mạch một phen, mới mở mắt ra, biểu tình nghiêm trọng nói: "Dư di nương bị trúng độc. Lấy chén thuốc ngày thường uống tới đây cho ta xem."
Sắc mặt An Trường Khanh nhất thời ngưng trọng: "Trúng độc?"
Lý thị cũng cả kinh, bật thốt lên: "Không có khả năng!"
Biểu hiện của bà ta quá mức đột ngột, mấy đôi mắt trong phòng tức khắc đồng thời nhìn về phía bà ta.
"Mẫu thân không phải đại phu, sao biết không có khả năng?" An Trường Khanh rũ mắt, lạnh lùng nói: "Vẫn nên nghe đại phu nói thế nào."
Lý thị cũng biết vừa rồi mình phản bác quá đột ngột, nắm chặt khăn, bà ta nhanh trấn định, nhỏ nhẹ nói: "Ý ta là, tướng phủ sao có thể có người đầu độc?"
"Có độc hay không, chẳng phải tra xét sẽ biết?" An Trường Khanh vung tay lên, bảo Thiết Hổ đi lấy thuốc tới.
Vừa lúc Triệu Thạch mới sắc thuốc. Liền bưng cả bã thuốc vào. Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, Hồ Thị Phi lấy một ngân châm, thử chén thuốc một lần, chỉ một lát ngân châm liền đen nhánh.
Hồ Thị Phi trình ngân châm lên: "Vương phi xem, xác thật có độc."
Sắc mặt An Trường Khanh trầm ngưng, ánh mắt nặng nề chuyển hướng Lý thị: "Trong phủ dám có người đầu độc, việc này cần mau chóng báo cho phụ thân và lão thái quân, điều tra rõ hung thủ."
Ánh mắt Lý thị chớp động, trên mặt lại hiên ngang lẫm liệt nói: "Việc này cần điều tra rõ!"
Nói xong đoàn người liền cùng đến chính viện tìm An Tri Khác cùng lão thái quân. An Trường Khanh đi sau đỡ Dư di nương, nhìn thấy Lý thị cứng ngắc, dùng thanh âm đủ để người nghe thấy phân phó: "Thuốc của Dư di nương đều qua tay Ngọc Nhi, hiện tại chén thuốc có độc, hơn phân nửa là do đại phu hoặc dược liệu, Thiết Hổ, ngươi theo An Phúc đi bắt đại phu với chưởng quầy hiệu thuốc tới đây."
Bóng dáng Lý thị ngừng lại nhỏ đến khó phát hiện, rất nhanh không còn dấu vết mà tiếp tục đi về trước.
Tới chính viện, An Tri Khác và lão thái quân đều được người mời đến. Lão thái quân mới mất một tôn tử, đúng lúc tâm tình không tốt, lại bị người kinh động, thấy một đám người liền đỡ trán không vui nói: "Lại xảy ra chuyện gì?!"
Lý thị đang muốn tiến lên đáp lời, lại bị An Trường Khanh giành trước một bước.
"Hôm nay Hồ đại phu của vương phủ tới chẩn trị cho Dư di nương, không ngờ Hồ đại phu nói Dư di nương không phải bệnh, mà là trúng độc." Nói xong y vẫy tay một cái, Triệu Thạch liền trình một chén thuốc cùng ngân châm đen nhánh lên.
Y lại nói tiếp: "Mỗi ngày đều do Ngọc Nhi chính tay sắc thuốc, Lãm Hồng Uyển cũng không còn ai khác, con đoán là đại phu hoặc là dược liệu xảy ra vấn đề, đã gọi người đến Đức Nhân Đường bắt người."
Khí thế của lão thái quân yếu đi, nhíu mày nói: "Có phải sai rồi không? Ai hạ độc Dư di nương?"
Ánh mắt An Trường Khanh lạnh lẽo, nhìn về phía An Tri Khác, thong thả nói: "Con cũng đang muốn biết, là ai...... hạ độc Dư di nương."
An Tri Khác nhíu chặt hai hàng lông mày, nhưng trước sau không nói lời nào.
Không bao lâu, đại phu chẩn trị cho Dư di nương cùng chưởng quầy của Đức Nhân Đường đều bị đưa đến. An Trường Khanh liếc Lý thị một cái, không ngoài dự đoán, nha hoàn đi theo Lý thị, thần không biết quỷ không hay mà nhiều hơn một người.
Y hơi câu khóe miệng, mặt vô biểu tình mà nhìn về phía đại phu cùng chưởng quầy nơm nớp lo sợ, học bộ dáng lạnh giọng chất vấn của Tiêu Chỉ Qua: "Mỗi ngày Dư di nương dùng chén thuốc có độc, có liên quan đến các ngươi không?"
Chưởng quầy mờ mịt mà trợn mắt, sau khi phản ứng lại liên thanh khóc lóc kêu oan. Đại phu thấy thế cũng vội vàng dập đầu, khi hoảng sợ ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của An Trường Khanh, lại lập tức cúi đầu, liên tục dùng dư quang liếc Lý thị.
Lý thị ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn thẳng, nhưng tay phải lơ đãng chuyển chuỗi hạt châu bồ đề.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Chỉ Qua: Hôm nay không có ta:)