Một lời đã ra, khắp nơi kinh ngạc.
Tuy là huynh đệ ruột thịt, nhưng địa vị của Dục Vương và Vũ Trạch Vương xưa đâu bằng nay. Đại Nghiệp có thể tìm cớ giam Dục Vương, nhưng không thể giam vương thượng người ta, trừ phi bọn họ muốn chủ động khơi mào chiến tranh. Tiêu Chỉ Qua mắt lạnh liếc gã, nói: “Vũ Trạch Vương lấy thân phận bào đệ tới Đại Nghiệp ta, có mưu đồ gì?”
An Trường Khanh cũng nói: “Đại Nghiệp thành tâm tương giao với Vũ Trạch, Vũ Trạch Vương lại mạo danh mà đến, còn phái người lẻn vào vương phủ, chính là có ý định khơi mào hai nước tranh chấp?”
Ngay cả Tiết Vô Y xem náo nhiệt cũng mở miệng nói: “Hành động này của Vũ Trạch Vương thật sự không ổn.”
Ba người bọn họ kẻ xướng người hoạ, hoàn toàn không cho Hoài Như Dục cơ hội nói chuyện, hộ vệ vẫn cảnh giác canh giữ bốn phía. Hoài Như Dục lộ vẻ chua xót, chắp tay nói: “Chư vị nói không sai, việc này là ta suy nghĩ không chu toàn. Nhưng thật sự Vũ Trạch thành tâm tương giao với Đại Nghiệp, xin hai vị nghe ta nói.”
Gã hạ thấp tư thái như vậy, An Trường Khanh và Tiêu Chỉ Qua liếc nhau, cũng không thể níu chặt chuyện này không thả, liền gật đầu nói: “Vào trong sảnh nói rõ đi.”
Tuy nói như vậy, thám tử bị giam kia vẫn không được thả, trái lại bị hộ vệ áp giải xuống. Mấy người bọn họ vào trong sảnh nói chuyện, Tiết Vô Y thấy thế liền chủ động mở miệng nói: “Đây là việc của Vũ Trạch cùng Đại Nghiệp, ta không tiện ở lại, về trạm dịch trước, ngày khác lại mời Nhạn Vương.”
An Trường Khanh bảo An Phúc đưa gã ra ngoài, mình thì đến sảnh ngoài.
Mọi người ngồi ở sảnh ngoài, đợi hạ nhân dâng nước trà lên, Tiêu Chỉ Qua liền bình lui người hầu, lệnh thống lĩnh hộ vệ dẫn người canh giữ ngoài sảnh.
Người không liên quan đều lui xuống, trong sảnh chỉ còn ba người bọn họ. Tiêu Chỉ Qua mới nói: “Rốt cuộc Vũ Trạch Vương tới Đại Nghiệp ta làm gì? Hiện tại có thể nói chưa?”
“Lúc trước ta lấy thân phận bào đệ đến Đại Nghiệp, việc này cũng có chút liên quan đến bệ hạ.” Nếu đã mở lời, Hoài Như Dục cũng bỏ ngụy trang, thay một bộ dáng lạnh nhạt vững vàng, nhưng càng phù hợp với thân phận của gã.
“Ta không biết làm sao bệ hạ và Nhạn Vương tra được chuyện tộc Giao Nhân, cũng biết được ít nhiều. Nhưng Vũ Trạch chúng ta, từ lúc tiên vương Hoài Thuật An lập quốc đến nay, để lại rất nhiều ghi chép về Giao Nhân. Còn lập mười sáu điều tổ huấn, lệnh con cháu đời sau không được vi phạm. Tổ huấn thứ 16 chính là "Phàm là Vương tộc Vũ Trạch kéo dài một ngày, thì không được lan truyền tin tức tộc Giao Nhân ra ngoài, cũng không cho phép huyết mạch hoàng thất Đại Nghiệp đặt chân vào Giao Nhân Mộ".”
Hoài Như Dục nói: “Chuyến này đến Đại Nghiệp, là vì tìm Nhạn Vương, nhưng Nhạn Vương và bệ hạ thân mật khăng khít, ta lo nếu nói sự thật cho Nhạn Vương, bệ hạ cũng sẽ biết.”
Nghe chính miệng gã nói vì tìm An Trường Khanh mà đến, sắc mặt Tiêu Chỉ Qua càng đen, không khách khí nói: “Vậy sao giờ có thể nói? Bị trẫm bắt cả người lẫn tang vật không chống chế được, tổ huấn kia cũng không cần giữ nữa?”
Vẻ mặt Hoài Như Dục phức tạp, ánh mắt chuyển hướng An Trường Khanh nói: “Cũng không phải, chính là vì hội hoa hôm nay, thấy Dư lão phu nhân, ta hoài nghi lão phu nhân là cốt nhục của tổ phụ thất lạc bên ngoài. Nếu việc này là thật, ta và Nhạn Vương, có thể là biểu đệ. Lấy quan hệ của bệ hạ cùng Nhạn Vương, ta giấu cũng vô dụng, không bằng nói thẳng.”
“……”
Lời này của gã thật sự long trời lở đất, An Trường Khanh không ngờ việc này cuối cùng còn liên lụy đến mẫu thân thậm chí còn có ngoại tổ phụ không biết tới từ nơi nào. Y nhất thời mất tiếng, cũng không biết nên có phản ứng gì.
Tiêu Chỉ Qua vỗ nhẹ mu bàn tay y, trầm tĩnh nói: “Ngài có chứng cứ không? Sinh mẫu của Nhạn Vương xuất thân Nghiệp Kinh không ai không biết, một mình Vũ Trạch Vương muốn nhận thân, sẽ dính đến hoàng thân quốc thích.”
Lời này thật sự không khách khí, so sánh vua một nước với những tiểu nhân quỷ quái muốn nhận thân mưu phú quý. Nhưng mà Hoài Như Dục đuối lý trước, hơn nữa tính mạng còn cột trên người An Trường Khanh, chỉ có thể hạ thấp tư thái hơn nói: “Chỉ là suy đoán, nhưng kết hợp bản viết của tổ phụ, có bảy tám phần khả năng.”
Nói xong gã chậm rãi nhắc lại vướng mắc giữa tổ phụ với thánh sứ.
An Trường Khanh càng nghe trong lòng càng nặng nề, có một số việc Hoài Như Dục không biết, nhưng y cùng Tiêu Chỉ Qua lại sớm biết, hiện giờ xác minh theo lời gã, đa phần đều khớp.
Ví dụ như sau tai An Trường Khanh có hồng văn ít hiện, vị trí giống hệt thánh sứ; ví dụ như bọn họ trùng hợp có được bản viết. Trong bản viết ghi chép nam tử mang thai sinh hạ một nữ nhi, sau đó đưa nữ nhi rời đi. Đại phu đỡ đẻ kia, ở giao giới giữa Vũ Trạch cùng Đại Nghiệp: Tính thời gian trên bản viết, nếu đứa bé kia thuận lợi lớn lên, xác thật tuổi tác xấp xỉ Dư thị……
Quá nhiều trùng hợp, thì không thể gọi là trùng hợp. Không chỉ xuất xứ huyết mạch tộc Giao Nhân, khuôn mặt khá giống nhau…… Tuy rằng y không nguyện nhận một họ hàng bỗng nhiên xuất hiện, nhưng chân tướng bày trước mắt, cũng vô pháp phủ nhận.
“Dù mẹ ta là huyết mạch tổ phụ ngài thất lạc bên ngoài thì sao?” An Trường Khanh nghĩ đến cảnh ngộ nửa đời trước của mẫu thân, lạnh mặt nói: “Mấy chục năm trước bà sống quá khổ, không thấy các ngươi tìm người nhận thân, hiện giờ bà đã có ngày tháng thoải mái, lại muốn quấy nhiễu bà. Lại nói tổ phụ của ngài thất tín bạc tình quả nghĩa, nếu thánh sứ không tha thứ cho ông ta, chúng ta cũng không cần nhận lại.”
Đánh bài tình thân hoàn toàn không dùng được, Hoài Như Dục lại thở dài một hơi. Chỉ có thể việc chung làm chung nói: “Việc tổ phụ làm ta không tiện bình luận, Nhạn Vương không muốn nhận ta cũng có thể lý giải. Nhưng việc này không chỉ đơn giản là nhận thân, còn quan hệ đến tính mạng của huyết thống Vương thất Vũ Trạch.”
“Nếu không phải như thế, ta cũng không mạo hiểm tới Đại Nghiệp tìm người.” Hoài Như Dục kéo vạt áo, để lộ vảy cá màu xám cho bọn họ xem.
Thấy bọn họ khiếp sợ, Hoài Như Dục mới kéo lại vạt áo, nói tất cả việc từ lúc lập quốc, không giấu giếm chút gì.
Có lẽ hôm nay nhận được quá nhiều chấn động, An Trường Khanh nghe gã nói tiên vương Vũ Trạch cũng để lại bức họa, người trong tranh vô cùng tương tự y, có loại cảm giác quả nhiên như vậy. Y và Tiêu Chỉ Qua nhìn nhau, lại hỏi Hoài Như Dục: “Trong ghi chép có ghi lại thân phận của người trong tranh không?”
Hoài Như Dục lắc đầu: “Không có, ta phái người lật tung Vũ Trạch, cũng âm thầm phái người tìm kiếm ở Đại Nghiệp cùng Tây Khương, nhưng vẫn không tìm được người tương tự. Cho đến năm trước nhìn thấy bức họa của Vương gia, mới nổi lòng tìm kiếm.”
“Ngài tìm Nhạn Vương muốn cái gì? Dù y có giống người trong tranh, nhưng cũng không phải người trong tranh đó. Còn thánh sứ kia, y càng chưa bao giờ thấy, vô pháp cho ngươi cách giải độc.” Tiêu Chỉ Qua bỗng mở miệng hỏi.
Cổ họng Hoài Như Dục lăn lộn, nhìn thẳng vào ánh mắt cắn người của hắn: “Ta muốn mời Nhạn Vương đến Vũ Trạch, tìm hiểu Giao Nhân Mộ. Thánh sứ từ Giao Nhân Mộ tới, vậy chắc chắn trong Giao Nhân Mộ sẽ có cách giải độc.”
“Giao Nhân Mộ ở đâu? Trong mộ có nguy hiểm không? Vũ Trạch Vương có nắm chắc sẽ thối lui được toàn thân?”
Hoài Như Dục im lặng, rồi sau đó lắc đầu: “Ta không biết.”
Tiêu Chỉ Qua cười lạnh một tiếng: “Vậy dựa vào cái gì Nhạn Vương cùng ngươi đến Vũ Trạch vào hiểm? Bao nhiêu năm nay Vương thất Vũ Trạch chẳng quan tâm mẹ con bọn họ, hiện giờ sắp chết lại muốn tìm y cứu mạng, Vũ Trạch Vương cảm thấy đây là chuyện mua bán công bằng sao?”
Hắn hùng hổ doạ người, Hoài Như Dục nhắm mắt nghe hắn chất vấn, như suy tư thật lâu, mới nói: “Quả thật những năm này bọn ta có lỗi với mẹ con Nhạn Vương, lần này xin Nhạn Vương hỗ trợ, bất luận tình thân, hay làm giao dịch. Mấy năm nay vì lý do trúng độc, ta vẫn chưa thành hôn cũng không có con cái. Nếu Nhạn Vương nguyện ý ra tay tương trợ, đợi sau khi ta giải độc, nguyện lập Nhạn Vương làm vương trữ, phó thác giang sơn cho Nhạn Vương.”
Độc này chỉ có tác dụng với huyết mạch trực hệ vương thất, bởi vậy những năm gần đây huyết mạch Vương thất Vũ Trạch không nhiều, một là con cháu quá nhiều không giữ được bí mật, hai là tổ tiên lo lắng quá nhiều huyết mạch, không đủ thuốc giải. Bởi vì đủ loại băn khoăn, khi Vũ Trạch truyền tới gã, huyết mạch trực hệ chân chính chỉ còn lại gã và bào đệ mà thôi.
Khi mười tuổi, gã thấy phụ vương phát độc chết thảm, sau đó trong mười năm, vừa lo giang sơn Vũ Trạch, vừa tìm kiếm manh mối giải độc khắp nơi. Nhưng mà năm này sang năm nọ, thất vọng càng nhiều hy vọng cũng càng xa vời, huynh đệ hai người gần như đang đợi chết. Mấy năm nay gã tự khắc chế gò bó, không lập vương hậu không nạp phi tần, càng không gần nữ sắc, sinh ra chán ghét từ đó chờ chết, tình nguyện đoạn tuyệt huyết mạch từ đời gã, cũng không muốn sinh hạ hài tử, khiến chúng đi lại con đường của mình.
Hoài Như Thiện luôn chê cười gã không nhìn thoáng, dù chú định 30 tuổi sẽ chết, cũng nên hưởng hết phú quý nhân gian rồi chết, như thế cũng không uổng công đến nhân thế một chuyến. Đệ đệ này quanh năm đi khắp nơi, thỉnh thoảng về cung cũng không muốn ở lâu. Người ngoài đều nói gã quá nghiêm khắc với đệ đệ, giữa huynh đệ sinh ra khoảng cách. Nhưng mà thực tế gã biết hắn nhìn như tiêu sái, kỳ thật có suy nghĩ giống gã, nếu không cũng sẽ không giống gã, không chịu lưu lại huyết mạch.
Hoài Như Dục cho rằng gã lấy giang sơn làm lợi thế, hai người này sẽ suy xét, nhưng mà Tiêu Chỉ Qua lại không chút do dự đoạt lời An Trường Khanh cự tuyệt gã.
“Vũ Trạch Vương cho rằng trong lòng trẫm, giang sơn Vũ Trạch cùng Nhạn Vương, cái nào nặng cái nào nhẹ?”
Hoài Như Dục sửng sốt, sau đó liền hiểu ý hắn. Trong miệng gã phát đắng, vứt đi giang sơn cùng thân phận Vũ Trạch Vương, kỳ thật gã cũng không có nhiều lợi thế hơn người bình thường bao nhiêu. Nhắm mắt, Hoài Như Dục nói: “Ta hiểu ý của bệ hạ.”
Gã đứng dậy vái chào: “Nếu như thế, ta không tiện miễn cưỡng. Việc hôm nay là ta mạo phạm, xin bệ hạ trả thuộc hạ lại cho ta, vì thể hiện xin lỗi, việc thương lộ của Vũ Trạch và Đại Nghiệp, Vũ Trạch sẽ thêm một phần lợi.”
Tiêu Chỉ Qua lạnh lùng, bàn tay dưới tay áo rộng chặt chẽ nắm chặt tay An Trường Khanh, cũng không mời lại mà tiễn khách.
Hoài Như Dục tới cửa, thần sắc đã hơi thoải mái. Nhưng hình như gã lại nghĩ tới cái gì, xoay người nói: “Vừa rồi còn quên chưa nói một chuyện. Độc năm đó do tiên vương chế, chỉ tồn tại trong huyết mạch con cháu trực hệ mỗi đời Vũ Trạch Vương, mỗi mười năm sẽ cần thánh sứ giải một lần. Độc này rất thần dị, tuy nhìn dáng vẻ của Dư lão phu nhân và Nhạn Vương, như vẫn chưa bị độc quấy nhiễu. Nhưng trước nay chưa từng có chuyện huyết mạch tộc Giao Nhân cùng huyết mạch vương thất dung hợp, khó bảo toàn không có ẩn ưu. Ta còn thời gian 5 năm, nếu thân thể Nhạn Vương có khác thường, đều có thể tùy thời tới tìm ta. Hứa hẹn trước đó ta vẫn giữ.”
Nói xong, gã lại chắp tay, nói một tiếng “bảo trọng”, liền nhanh chóng rời đi.
Sau khi hắn đi, An Trường Khanh cùng Tiêu Chỉ Qua nhất thời đều không nói chuyện. Hoài Như Dục nói rất khẩn thiết, lời trước khi đi cũng khiến người suy nghĩ sâu xa. Tiêu Chỉ Qua cũng không thể không thừa nhận, gã đã chọc trúng nỗi lo trong lòng hắn. Hoài Như Dục bảo bọn hắn ngày sau chú ý thân thể khác thường, nhưng mà kỳ thật khác thường này đã sớm có, khi Hoài Như Dục để lộ vẩy cá màu xám trên ngực, hai người đều không hẹn mà cùng nhớ tới khi An Trường Khanh còn nhỏ bị bệnh nặng—— An Trường Khanh 4 tuổi chợt sinh quái bệnh, sốt cao không lùi, trên mặt cùng ngực hiện mảng lớn hồng văn, hai chân cũng loang lổ vảy.
Tuy sau này hồng văn mất, vẩy cá cũng bóc ra. Nhưng triệu chứng vẩy cá trên người, thế nhưng hết sức tương tự tình trạng của Hoài Như Dục.
Tuy Tiêu Chỉ Qua cự tuyệt Hoài Như Dục rất dứt khoát, nhưng kỳ thật trong lòng vô cùng lo lắng. Chỉ là vì chuyện tương lai chưa chắc sẽ xảy ra, hiện tại để An Trường Khanh vào nguy hiểm, hắn lại do dự. Trước nay hắn sát phạt quyết đoán, nhưng chuyện liên quan đến An Trường Khanh, lại vô pháp bình tĩnh thong dong.
Tay An Trường Khanh đặt trong lòng bàn tay hắn, bị hắn nắm đến phát đau. Y âm thầm thở dài một hơi, tươi cười nói: “Kỳ thật chuyện mua bán này không tệ, cho dù Hoài Như Dục không tới tìm chúng ta, không phải chúng ta cũng chuẩn bị tạo thuyền ra biển sao? Nếu chúng ta đồng ý cùng hắn đến Nam Hải, sau khi nên chuyện còn thu được Vũ Trạch vào túi, chuyện tốt một công đôi việc, không làm thì uổng.”
Mi mắt y cong cong, cười đến sáng ngời. Tiêu Chỉ Qua nâng tay, nhẹ nhàng đặt lên gò má y, thấp giọng nói: “Ta không dám đánh cược.”
Nam Hải sương mù dày đặc, Giao Nhân Mộ càng đầy bí ẩn. Mộ ở đâu, trong mộ có gì hoàn toàn không biết. Nếu trên chiến trường đối mặt thế cục như vậy, nhất định Tiêu Chỉ Qua sẽ lựa chọn mạo hiểm phá cục, nhưng hiện tại người mạo hiểm biến thành An Trường Khanh, hắn lại sợ.
An Trường Khanh là tất cả tương lai của hắn, là uy hiếp của hắn. Dù có nắm chắc mười phần, hắn không muốn để y mạo hiểm. Nhưng hiện tại trước mắt có hai lựa chọn, đều cất giấu nguy hiểm không thể đoán trước.
Tiêu Chỉ Qua nhắm mắt, gắt gao ôm lấy y, vùi đầu vào cổ y: “Ta suy nghĩ một chút.”
An Trường Khanh dùng gò má cọ hắn, nhẹ giọng nói: “Ta không sợ.”
“Nhưng ta sợ.” Tiêu Chỉ Qua nói: “Rất sợ rất sợ.”
Vì thế An Trường Khanh lẳng lặng ôm lấy hắn không nói chuyện.
Một tháng sau đó, hai người không nhắc lại việc này. Ban ngày thượng triều xử lý chính sự, buổi tối ôm nhau mà ngủ. Chỉ là thỉnh thoảng An Trường Khanh nửa đêm tỉnh lại, phát hiện Tiêu Chỉ Qua không trên giường, nam nhân mặc áo mỏng đứng bên cửa sổ, cau mày nhìn màn trời đen nhánh nơi xa.
Tháng 6 tường an vô sự trôi qua, vào tháng 7, thương lộ giữa Vũ Trạch và Đại Nghiệp đã định, mà Hoài Như Dục khôi phục thân phận dẫn dắt sứ đoàn Vũ Trạch đến chào từ biệt, chuẩn bị về Vũ Trạch.
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng nửa đêm không ngủ được: Đi, không đi, đi, không đi, đi……
——————
Một phó bản cuối cùng sắp online.