Từ lúc cáo từ Đại Trưởng công chúa hồi cung, An Trường Khanh vẫn có chút liêu phiêu không thật.
Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, sóng vai với quân, tính tiền triều của mấy trăm năm mấy ngàn năm trước, cũng chỉ có mấy người có thể đảm đương vinh dự này. Mà sau sự vinh dự này, thường thường cùng một nhịp thở với lợi ích chính trị, người có thể được vinh dự này, hẳn là phải lập được công lao cực kỳ lớn.
Y cảm thấy sức nặng của Tịnh Kiên Vương, còn nặng nề hơn sắc phong Hoàng Hậu. Thấp thỏm bất an trong lòng hiện lên trên mặt.
Tiêu Chỉ Qua và y ở chung lâu ngày, liếc mắt nhìn ra y đang lo lắng, kéo tay y nói: "Nhạ Nhạ cảm thấy phong thưởng này quá nặng sao?"
An Trường Khanh thành thật gật đầu. So sánh với những công thần lập được công lao hiển hách ở tiền triều, những công tích của y thật sự nhỏ bé, phong thưởng nặng như thế, trái lại khiến y cảm thấy xấu hổ.
Nhưng mà Tiêu Chỉ Qua không cho là vậy, nghiêm mặt nói: "Nhạ Nhạ quá tự coi nhẹ bản thân."
Hắn liệt kê những chuyện của An Trường Khanh đã làm trên con đường của hai người.
Cứu trợ tuyết tai, giải cứu tình thế nguy hiểm của Nhạn Châu; cải cách điền chế của Nhạn Châu, mở rộng gieo trồng khoai ngọt giải quyết vấn đề sinh nhai của bá tánh; lại dốc hết sức xây dựng tác phường, chế các nông cụ như gầu nước, xúc tiến việc đồng áng; bày mưu tính kế cho quân khí giám, chế ra chấn thiên lôi cùng hỏa súng, công của y thật sự rất nhiều......
"Từng vụ từng việc, đều là chuyện lớn lợi nước lợi dân, công tích của ngươi, không dám nói vượt qua tiền nhân, nhưng cũng không thua kém. Chỉ là một vương tước, ngươi đảm đương nổi, không cần cảm thấy hổ thẹn."
Thấy An Trường Khanh đỏ mặt, khuôn mặt nghiêm túc của Tiêu Chỉ Qua dao động một chút, đổi một loại thân mật hơn nói: "Huống hồ Nhạ Nhạ sinh hạ đôi long phượng cho ta, càng là công lớn. Hoàng Hậu làm được, tất nhiên Tịnh Kiên Vương cũng làm được."
Cảm xúc mà An Trường Khanh vất vả ấp ủ ra tức khắc bay hết, buồn bực trừng hắn một cái, người này càng ngày càng không đứng đắn, rõ ràng đang nói chính sự, cũng phải trêu đùa y.
Y vừa tức vừa bực, đuôi mắt nhuộm đỏ nhạt. Tiêu Chỉ Qua nhìn đến vui vẻ, nắm chặt tay y thuận thế kéo người vào trong lòng, cũng mặc kệ còn đang trên xe ngựa, hàm hồ nói vào tai y: "Huống hồ nếu không có Nhạ Nhạ, cũng sẽ không có ta hôm nay. Cho dù cùng sóng vai xưng đế, Nhạ Nhạ cũng làm được......"
Trước nay người này không màng lễ pháp quy củ, kiếp trước cũng như thế, tuy đời này hơi giảm lệ khí, nhưng tính tình vẫn vậy. Nói từ đùa giỡn tới đạo lý mà bộ dáng không thay đổi, An Trường Khanh choáng váng nghĩ may mà lời này là nói trước mặt y, bằng không để những triều thần nghe thấy được, sợ muốn đâm cột chết tại chỗ......
***
Sau khi hồi cung, quả nhiên Tiêu Chỉ Qua bắt đầu chuẩn bị việc phong tước.
An Trường Khanh phong hào, dinh thự, phong đất, hắn đều tự quyết định. Cân nhắc hồi lâu, mới định ra chữ "Nhạn".
Lúc người ta thành thân, lấy đại nhạn làm sính, thể hiện ý trung trinh; trước khi Tiêu Chỉ Qua đăng cơ đã trấn thủ Nhạn Châu, Nhạn Châu với hắn, ý nghĩa không giống bình thường. Kết hợp hai bên, liền định ra phong hào.
20 tháng 10, An Trường Khanh đưa nhi nữ về phủ Bắc Chiến Vương ngày xưa.
Ngày kế, thánh chỉ phong thưởng liền đến.
An Trường Khanh dẫn đầu, trên dưới phủ Bắc Chiến Vương quỳ trước cửa tiếp ngự chỉ. Thái giám tới tuyên chỉ là thái giám tổng quản Hàn Chương mới được đề bạt bên cạnh Tiêu Chỉ Qua. Hàn Chương chừng hơn 30 tuổi, phúc hậu mập mạp, có ánh mắt vô cùng cơ trí. Bằng không Tiêu Chỉ Qua sẽ không đề bạt ông làm thái giám tổng quản, hầu hạ bên cạnh.
Sau khi Tiêu Chỉ Qua đăng cơ, An Trường Khanh được đưa vào cung, trong cung nhìn như yên ổn, nhưng kỳ thật bên ngoài đã sớm có sóng ngầm mãnh liệt, đồn đãi vớ vẩn càng nhiều không kể xiết. Tân đế đăng cơ, lập hậu chính là đại sự. Nếu Vương phi là nữ tử, việc lập hậu sẽ thuận lý thành chương. Nhưng Bắc Chiến Vương phi là nam nhân. Có lão thần cổ hũ không dám nói ra ngoài, nhưng từng ám chỉ, xưa nay chưa bao giờ có nam hậu, việc này vi phạm quy tắc của tổ tông, làm trái nhân luân, trong lời nói rất không tán đồng.
Hơn nữa An Trường Khanh được đưa vào cung như vậy, nhưng vẫn không có tin sắc phong truyền ra, giống như được bí mật nuôi dưỡng trong cung. Bởi vậy không ít người động tâm tư, khó tránh theo dõi vị trí Hoàng Hậu.
Chẳng qua những chuyện phiền phức này đều bị Tiêu Chỉ Qua đè xuống, không có cơ hội truyền vào hậu cung, làm bẩn tai An Trường Khanh.
Những người khác không rõ, tổng quản thái giám Hàn Chương cả ngày đi theo Tiêu Chỉ Qua rõ tường tận—— hậu vị này có bỏ không, cũng không rơi vào nhà khác. Những người ngoài kia hiểu vị tân đế này quá ít.
Bởi vậy Hàn Chương phá lệ khách khí với An Trường Khanh, mặt béo trắng tươi cười đến nổi nếp nhăn, không trì hoãn mà tuyên chỉ —— chiếu thư phong thưởng này do chính tay Tiêu Chỉ Qua viết.
Thanh âm của Hàn Chương vừa cao vừa chói tai, lưu loát đọc một đoạn tán dương dài, mới đọc đến trọng điểm: "...... Có công lớn với nước với dân, gia ngôn ý hành đáng làm gương sáng cho thiên hạ, đặc biệt gia phong Nhất Tự Tịnh Kiên Vương, cùng quân cùng tôn, miễn các lễ nghi quỳ bái, tùy thời ra vào hoàng cung......"
"...... Phong hào Nhạn, ban đất Nhạn Châu...... Nghi lệnh có Ti chọn ngày, chuẩn bị lễ sách mệnh, chủ giả thi hành."
Trừ đó ra, còn có chiếu thư sắc phong của tiểu thế tử và tiểu quận chúa. Trưởng tử Tiêu An Hoành lập làm thái tử, trưởng nữ Tiêu An Châu làm công chúa, ban phong hào "Tùy Châu".
Đọc xong chiếu thư, lại đọc phong thưởng, cứ thế tiêu phí mất hai khắc, mới đọc xong toàn bộ. Hàn Chương cười tủm tỉm thu chiếu thư, lại tự mình đỡ An Trường Khanh dậy: "Chúc mừng Nhạn Vương, chúc mừng thái tử điện hạ, công chúa điện hạ."
Tuy An Trường Khanh sớm có chuẩn bị, nhưng lúc này vẫn có cảm xúc dâng trào, y đưa ánh mắt, An Phúc liền lấy ban thưởng đã được chuẩn bị trước chia cho mọi người. Hàn Chương được phần lớn nhất, tươi cười lớn hơn nữa: "Tạ Nhạn Vương ban thưởng, nô tài cũng lây không khí vui mừng của Vương gia."
Tuyên chỉ xong, Hàn Chương liền về cung, trước khi đi ông lại nói: "Hôm qua bệ hạ nói vương phủ cần sửa chữa lại, Vương gia đừng có ở lâu. Hiện giờ trong cung quạnh quẽ, một mình bệ hạ dùng cơm không ngon."
Chiều hôm qua An Trường Khanh mới ra khỏi cung, tính ra hai người chưa xa nhau đến một ngày, người này còn cố ý bảo Hàn Chương truyền lời, thật sự là mặt dày. An Trường Khanh thầm mắng, lỗ tai lại ửng đỏ, nói: "Hiểu rồi."
Người trong cung rời đi, đám hạ nhân dọn tất cả ban thưởng vào. Vương quản gia tới chúc mừng: "Chúc mừng Vương phi." Nói xong lại ý thức hiện giờ An Trường Khanh đã là Nhạn Vương, sửa lời: "Nô tài hồ đồ, nên gọi Vương gia."
An Trường Khanh không quá để ý, chỉ nghĩ đến Tiêu Chỉ Qua làm tất cả vì y, liền cảm thấy trong lòng sung huyết. Phong hào Nhạn, đặc biệt ban đất Nhạn Châu, lại ban phủ Bắc Chiến Vương cho y...... Những chi tiết này không quan trọng, tinh tế phân biệt, lòng tràn đầy tư vị ngọt ngào.
Chỉ có người để ý mới biết, Nhạn Châu và nơi này có ý nghĩa thế nào với y.
An Trường Khanh cong khóe miệng, cũng có chút nhớ người ở hoàng cung xa xa. Nhưng hôm nay phong thưởng, sẽ có nhiều người đến chúc mừng, trong chốc lát y sẽ không rảnh rỗi, chỉ có thể nấn ná ở vương phủ mấy ngày.
Ngày kế, quả nhiên người tới chúc mừng nối liền không dứt, phủ Bắc Chiến Vương biến thành phủ Nhạn Vương, ngạch cửa thiếu chút nữa bị đạp vỡ.
An Trường Khanh mặc mãng bào thân vương, ở phòng khách nhận chúc mừng không dứt. Vẫn ồn ào náo nhiệt, nhưng cũng khác ngày xưa, hiện giờ vây quanh y đều là vương hầu công khanh lôi kéo làm quen, y cũng không bị gán ghép như nữ quyến cẩn thận chu toàn ở hậu trạch như trước.
Hai ngày đầu, An Trường Khanh ở trong phủ được mọi người chúc mừng. Sau đó đều là mấy người toàn râu ria, An Trường Khanh bảo Vương quản gia và An Phúc ra mặt chiêu đãi. Y thì đón tiếp đám người Tề Nguy.
Tiêu Chỉ Qua đăng cơ xưng đế, đám người Tề Nguy cũng được luận công ban thưởng, thăng quan tiến chức. Nhưng giao tình giữa mọi người bắt đầu từ Nhạn Châu, tình cảm thân thiết hơn những người khác, không có người ngoài, vẫn lui tới thân cận nói đùa như thường.
Tề Nguy uống quá nhiều rượu liền không quản được miệng, lầm bầm nói: "Bệ hạ chậm chạp không lập hậu, ta và Thiết Hổ còn lo Vương phi bị bội tình bạc nghĩa, không ngờ bệ hạ kìm nén lớn thế ha ha......"
Lời của gã có chút đại nghịch bất đạo, Tạ Lăng đạp chân gã một cái: "Uống có chút rượu đã không biết bản thân là ai, bệ hạ là người mà ngươi có thể nói linh tinh?"
Tề Nguy trừng hắn: "Ta không giống ngươi vô tâm vô phế, đâu phải ngươi không biết lần trước có bao nhiêu người muốn đưa con gái nhà mình vào cung làm Hoàng Hậu. Ta nói này, Hoàng Hậu này trừ Vương phi ra, ai cũng không xứng!"
"Đúng! Ta cũng chỉ thừa nhận Vương phi!" Thiết Hổ lập tức phụ họa.
"Đó là vì ta có đầu óc." Tạ Lăng cười nhạo một tiếng.
Hắn đã sớm nhìn thấu, bệ hạ đè ép chuyện lập hậu, rõ ràng đã sớm có tính toán, nào đến lượt bọn họ bận tâm, đáng tiếc hai tên thẳng tính Tề Nguy và Thiết Hổ đều nghe không hiểu, nếu không phải hắn liều mạng ngăn cản, phỏng chừng còn muốn đi tìm Tiêu Chỉ Qua hỏi một trận, sau đó lại vô duyên vô cớ chịu phạt.
An Trường Khanh không biết những việc này, hơi nhíu mày nghi hoặc nói: "Lúc trước rất nhiều người để ý vị trí Hoàng Hậu sao?"
Tề Nguy không nghĩ nhiều như vậy, bĩu môi nói: "Đó là tất nhiên. Đều muốn đắc đạo gà chó lên trời. Hiện giờ bệ hạ đang độ tuổi xuân, không có cơ thiếp, dưới gối chỉ có thái tử và công chúa, trong nhà ai có con gái vừa độ tuổi, có ai không muốn đưa người vào cung? Cũng may bệ hạ không say mê sắc đẹp, cự tuyệt toàn bộ."
An Trường Khanh không biết chuyện này, cũng chưa bao giờ nghe Tiêu Chỉ Qua nhắc đến, lập tức ngây ra một lúc, sau đó biểu tình không tự giác mà nhu hòa, những việc này không truyền đến tai y, có lẽ vì Tiêu Chỉ Qua đã dốc hết sức gánh đi.
Hiện giờ Tiêu Chỉ Qua lại đại tứ phong thưởng cho y, nếu những người đó có chút ánh mắt, sẽ dừng tâm tư, không dám nháo đến trước mặt hắn.
Tiêu Chỉ Qua làm hết thảy vì y, nhưng chỉ lấy giành ba phần công.
Nghĩ đến hôm trước Tiêu Chỉ Qua còn phái thái giám tới truyền lời, thúc giục y hồi cung, tâm tình y vốn không vội vàng liền xao động.
Thất thần uống rượu với đám người Tề Nguy đến hoàng hôn, An Trường Khanh vốn muốn nghỉ ngơi sớm, sáng sớm ngày mai sẽ hồi cung. Sau đó nghĩ đến trên chiếu thư nói Nhạn Vương có thể tùy thời ra vào hoàng cung, do dự một chút, kìm nén không được đổi xiêm y, giục ngựa vội vàng trong cung.
Thủ vệ cửa cung là tướng sĩ Nhạn Châu, thấy y liền cung kính cho vào. Sau khi vào cung, An Trường Khanh trực tiếp đến Càn Chính Cung, đoán giờ này hẳn là Tiêu Chỉ Qua chuẩn bị nghỉ ngơi, không ngờ gặp một mảnh trống không.
Uông Dục thấy y trở về, vui mừng chào đón: "Vương gia đã trở lại rồi."
"Bệ hạ đâu?"
Uông Dục nói: "Mấy ngày Vương gia không ở trong cung, bệ hạ đều nghỉ ngơi ở thiên điện Sùng Chính Điện. Nghe Hàn tổng quản nói, mỗi đêm bệ hạ đều phải xử lý chính sự đến khuya mới nghỉ ngơi."
An Trường Khanh chau mày, xoay người đến Sùng Chính Điện.
Quả nhiên thiên điện Sùng Chính Điện đèn đuốc sáng trưng. An Trường Khanh đến, cung nhân bên ngoài thấy y liền muốn lên tiếng hành lễ, lại bị An Trường Khanh ngăn cản. Y thả nhẹ bước chân đi vào nội điện, thấy Tiêu Chỉ Qua đang vùi đầu trong công văn, tấu chương chất cao trên bàn.
Hàn Chương cắt bấc đèn, để ánh nến sáng hơn, vừa ngẩng đầu thì thấy An Trường Khanh đứng ở cửa, tức khắc kinh ngạc giật mình: "Vương gia?"
Tiêu Chỉ Qua nghe tiếng ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn An Trường Khanh, sau đó hơi giận dỗi nói: "Nhạn Vương thật là khách hiếm."
An Trường Khanh mím môi, đưa ánh mắt đến Hàn Chương, liền đi vào trong. Hàn Chương ngầm hiểu, vội vàng lui ra ngoài, nhân tiện tống cổ luôn cung nhân hầu hạ bên ngoài.
Mấy ngày nay Tiêu Chỉ Qua không có vui, cảm thấy Nhạ Nhạ của hắn như một chú chim được tự do, thả ra rồi thì không muốn trở lại. Mấy ngày nay hắn độc thủ thâm cung, nghe vương phủ truyền tin tức tới, bực bội đến mức ăn cơm cũng ít.
Hắn cố ý xụ mặt, không mở miệng nói chuyện. Nếu ở trước triều, những triều thần thấy hắn như thế, đã sớm sợ tới mức run rẩy hai chân.
Đáng tiếc An Trường Khanh không phải những quan viên sợ hãi hắn, cũng không sợ cái mặt lạnh giả bộ của hắn. Y như chim con về tổ, hai ba bước đi đến trước mặt hắn liền nhào vào lòng hắn, ôm cổ hắn thuận thế ngồi lên đùi, còn ngửa đầu mổ lên cằm hắn, trong ánh mắt đựng đầy giảo hoạt: "Ta rất nhớ ngài."
Tiêu Chỉ Qua nỗ lực căng mặt, không hé răng.
Vì thế An Trường Khanh lại hôn một cái lên má hắn, hỏi lại: "Bệ hạ có nhớ ta không?"
Rốt cuộc Tiêu Chỉ Qua không kiềm chế được nữa, chế trụ eo y, đặt y ở giữa mình với cái bàn, tức giận cắn y một cái: "Ta có nhớ ngươi hay không, Nhạn Vương không biết sao?"
An Trường Khanh phối hợp hôn môi hắn, khóe miệng cong lên, đôi mắt đen láy tràn đầy ý cười: "Ta biết, cho nên đêm nay ta đã quay lại."
Tiêu Chỉ Qua ngừng động tác một lát, cánh tay càng lúc càng siết chặt, động tác cũng càng hung hăng......
Mà đêm nay, vì mấy ngày không về nhà, An Trường Khanh phải trả giá hết sức đau thương. Không chỉ bị ép làm rất nhiều việc xấu hổ, còn bị bắt ký rất nhiều điều không bình đẳng
......
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Ta cảm thấy ta làm một quyết định sai lầm.