Bạo Quân - Phong Lộng

Quyển 2 - Chương 1-2




Thành phố G nổi tiếng với những nhà hàng sang trọng, bao sương trên tầng hai được trang hoàng tráng lệ, các món ăn tinh xảo đặt trên bàn đều do đầu bếp đích thân làm, độ lửa vừa chuẩn, dưới ánh đèn rực rỡ từ trần tỏa xuống, màu sắc càng thêm mê người, khiến người ta phải chảy nước miếng.

“Đồ ăn chỗ này làm thật khá!”

“Đúng vậy! Sắc.hương.vị đều hoàn hảo. Bài trí cũng thoải mái. Cổ tiên sinh, ngài đừng khách khí, ăn nhiều một chút!”

“Cổ tiên sinh, cám ơn ngài đã cho Minh Lỗi nhà chúng tôi cơ hội thế này. Nào nào! Tôi mời ngài một ly. Minh Lỗi à, con cũng mời Cổ tiên sinh một ly đi, con còn trẻ như vậy đã được vào thực tập ở một công ty bất động sản lớn như Sách lược, không dễ dàng gì nha!”

Nghe ba đã nói như vậy, Đỗ Minh Lỗi nhanh chóng đứng lên, mặt mũi đều lộ ra anh khí đặc trưng của tuổi trẻ, nâng ly rượu, “Cổ tiên sinh, một ly này tôi mời ngài.”

Vẻ mặt Đỗ mẫu cũng ngập tràn vui vẻ, “Ba nó kìa, Cổ tiên sinh bị mấy người mời rượu liên tục như vậy, cũng đừng có ép tổng giám đốc phải quá chén. Ông cũng không nên uống nhiều như vậy, sẽ hại gan a. Dùng bữa, dùng bữa đi.”

“Cổ tiên sinh, ngài ăn nhiều một chút.”

Vừa ân cần tiếp đón vị khách khí thế bất phàm này, Đỗ mẫu cũng không quên mất đứa con lớn của mình, quay đầu qua, “A Hiên à, con cũng ăn đi chứ. Con lại gầy đi nhiều rồi.”

“Đúng đó, anh hai, anh hôm nay cũng chưa đụng đũa luôn kìa.” Đỗ Minh Lỗi cũng ngó qua hỏi một câu.

Đỗ phụ quan tâm nhìn qua, ánh mắt dừng trên mặt Đỗ Vân Hiên.

“Mẹ, con không sao. Sáng nay con đã ăn hai cái bánh kẹp, bây giờ vẫn còn no. Mọi người ăn nhiều một chút.” Đỗ Vân Hiên đành lộ ra một nụ cười miễn cưỡng, ôn hòa xoa dịu người nhà.

Đang lúc lơ đãng, tầm mắt lại đảo qua nam nhân đang mỉm cười đánh giá mình ở đối diện, một ngọn lửa phẫn nộ ẩn ẩn bừng lên trong đáy mắt.

Họ Cổ này, rốt cuộc muốn xen vào thế giới của mình đến mức nào mới chịu bỏ qua?!

Mình nhất định là xui xẻo tám đời mới có thể gặp được một tên ác ma ăn tươi nuốt sống như tên Cổ Sách này. Mà đáng giận nhất chính là, sau khi cưỡng bức, giam cầm, ngược đãi, khiến mình rốt cuộc tâm không cam tình không nguyện phải nhận thua, vậy mà Cổ Sách còn chưa thỏa mãn.

Lại nhất định lôi cả gia đình mình coi trọng nhất vào cuộc!

Minh Lỗi là em trai duy nhất của anh, vài năm này anh đảm nhận thiết kế mà kiếm tiền, ngoại trừ mua một căn nhà cho cha mẹ dưỡng lão, còn phần lớn đều dùng để chu cấp cho Minh Lỗi học kiến trúc ở Mỹ. Đối với đứa em này, Đỗ Vân Hiên thương yêu cậu hết mực.

Minh Lỗi tốt nghiệp trở về, anh so với ba mẹ còn vui mừng hơn, cắn răng đặt sẵn bao sương trong nhà hàng đắt đỏ nhất để tẩy trần cho cậu, vốn định một nhà vui vẻ hòa thuận, hoan hoan hỉ hỉ ăn một bữa cơm, chung quy Minh Lỗi hoàn thành việc học, lại tìm được một công việc thực tập không tệ, cũng là đại hỉ sự của nhà họ Đỗ.

Vậy mà không ngờ, xuất hiện trước mặt cả nhà họ Đỗ đang trông ngóng tại sân bay, ngoại trừ Đỗ Minh Lỗi, còn có một gã đàn ông chỉ cần xuất hiện sẽ dùng sức mạnh cường đại khống chế toàn bộ cục diện – Cổ Sách!

Đỗ Vân Hiên tựa như bị đập một cái thật mạnh lên gáy, choáng váng không thở nổi.

Ngồi ở trong bao sương hoa lệ mà mình tốn không ít tiền để đặt trước, đối với một bàn đầy những món ngon do chính mình lựa chọn, Đỗ Vân Hiên không có chút khẩu vị nào, hơn nữa còn cảm thấy mình thực sự quá mức ngu ngốc.

Điện thoại từ nước ngoài về, em trai cũng có nhắc qua với mình, cậu được chọn thực tập ở một công ty bất động sản nổi tiếng, vậy mà khi đó mình còn vui mừng thay cho em trai, còn nói chờ cậu trở về cả nhà sẽ cùng nhau ăn cơm chúc mừng.

Tại sao lúc đó không ngẫm lại tên của tập đoàn này chứ?

Bất động sản Sách lược, chữ ‘Sách’ kia, không phải là ‘Sách’ trong Cổ Sách sao?

Người này, đến cùng đế quốc mà hắn nắm giữ khổng lồ đến mức nào, Bất động sản Sách lược hình như cũng là một công ty mười lăm năm tuổi, nhưng mà hắn mới hai mươi chín tuổi, làm sao có thể đứng đầu một công ty lớn như vậy? Nói không chừng lại do hắn dùng thủ đoạn đê tiện nào đó chiếm lấy.

Cũng giống như hắn không từ bất cứ thủ đoạn nào mà xâm phạm cuộc sống của Đỗ Vân Hiên.

“Cổ tiên sinh, nghe Minh Lỗi nhà chúng tôi nói, lần này thông báo tuyển dụng sinh viên tốt nghiệp tại trường học, là ngài tự mình đến sao?”

“Đúng vậy. Công ty chúng tôi luôn luôn coi trọng nhân tài. Nhất là Minh Lỗi, có tinh thần hăng hái, biết dấn thân, lại đi du học, tôi thực sự rất coi trọng cậu ấy. »

Cổ Sách khí thế bất phàm, dựa vào chức vị giám đốc, nét cười anh tuấn mê chết người, đã sớm khiến đầu óc Đỗ phụ Đỗ mẫu choáng váng, nghe hắn khích lệ con trai mình, càng cười đến không thể khép miệng, ngoài miệng rất khiêm tốn, nhờ Cổ Sách dạy dỗ Minh Lỗi nhiều hơn, vừa biểu lộ sự tự hào của bậc làm cha làm mẹ.

“Không phải là tôi muốn khen con mình đâu, nhưng Minh Lỗi luôn rất thích đọc sách, giống anh trai nó.”

“A?” Tầm mắt Cổ Sách, rốt cuộc có cơ hội quang minh chính đại nhìn đến gương mặt Đỗ Vân Hiên, mỉm cười nói, “Hóa ra là có anh trai làm gương.”

Đỗ mẫu luôn luôn tự hào vì con mình, nhịn không được bắt đầu mở máy phát, “Cổ tiên sinh, con lớn của tôi thực sự rất giỏi. Không sợ ngài chê cười, chứ bậc cha mẹ chúng tôi cũng không có năng lực gì, năm đó A Hiên học đại học, hoàn toàn là nhờ nó lấy được học bổng, bây giờ đang làm thiết kế đá quý. Nó vừa chịu khó, lại cố gắng…”

“Mẹ,” Đỗ Vân Hiên gắp một miếng sườn vào bát Đỗ mẫu, “mẹ ăn đi.”

“Mẹ ăn rất nhiều rồi, con ăn đi.” Đỗ mẫu lại gắp miếng sườn trở lại bát Đỗ Vân Hiên, còn không quên quay đầu lại tiếp tục nói với Cổ Sách, “A Hiên là đứa nhỏ ngoan, có điều công việc thật bận rộn. Giờ nó làm việc ở cái chỗ kia, cũng không nhớ rõ là cái gì đá quý nữa, ngày nào cũng bắt thiết kế phải tăng ca, đến ngày nghỉ cũng không có. Tôi cùng ba nó, mấy tháng cũng không nhìn thấy mặt nó rồi.”

“Mấy tháng cũng không thể gặp người nhà, ừm, vậy rất vất vả rồi.” Cổ Sách thở dài.

Đỗ Vân Hiên rất muốn đấm một phát lên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập đồng tình của Cổ Sách.

Mấy tháng không thể về thành phố G đến một lần, chẳng lẽ không phải vì tên điên độc tài là anh sao?

Chỉ cần có ngày nghỉ, Đỗ Vân Hiên nhất định sẽ bị Cổ Sách dùng các phương thức mạnh mẽ tiếp cận rồi bắt cóc đến một nơi nào đó, nếu không phải biệt thự, thì chính là một đảo tư nhân mà mình chưa từng nghe qua, đôi lúc lại là một căn phòng VIP xa hoa bí mật nào đó.

Sau đó chính là không kiêng nể gì xâm phạm, cùng những chuyện khiến Đỗ Vân Hiên xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Trong máu Cổ Sách dường như có một loại dục vọng khống chế, muốn đem hết thảy thu vào lòng bàn tay mà chà đạp, mỗi lần không ép buộc Đỗ Vân Hiên đến tinh bì lực tẫn, thân thể lẫn tinh thần đều gần như sụp đổ, tuyệt đối không bỏ qua.

Những ngày nghỉ, đừng nói là về nhà, Đỗ Vân Hiên ngay cả muốn tự do xuống giường cũng không có.

Ba tháng có thể về nhà một lần gặp mặt cha mẹ, chính là kết quả của ‘lòng từ bi’ của Cổ Sách và một cái giá rất lớn mà Đỗ Vân Hiên phải trả.

“Tôi đã nói chuyện với A Hiên mấy lần, hiện tại nhân viên làm việc, làm gì có công ty nào không cho nghỉ ngơi chứ, công ty khắc nghiệt như vậy, không bằng chuyển công tác đi. Cổ tiên sinh, ngài quen biết nhiều như vậy, nếu có thể…”

“Mẹ,” Đỗ Vân Hiên ngắt ngang lời nói của Đỗ mẫu, bình tĩnh nói, “Chuyện của con, trong lòng hiểu rất rõ, không cần phải phiền đến người khác.”

“Vừa hay, tôi gần đây có thu mua một công ty đá quý, đang cần một nhà thiết kế chính.” Cổ Sách vận một thân tây trang thủ công của Ý, bình thản ung dung ngồi, nhìn về phía Đỗ Vân Hiên, ý cười trong mắt càng thêm nhiều, “Nếu thiết kế Đỗ nguyện ý chịu thiệt, vậy không thể tốt hơn.”

Sắc mặt Đỗ Vân Hiên khẽ tái đi.

“Thật sao?” Giọng nói kinh hỉ của Đỗ mẫu truyền đến màng nhĩ, “Cổ tiên sinh, ngài cũng đừng nói đùa chúng tôi nha.”

“Xin lỗi, con đi toilet một chút.” Đỗ Vân Hiên không đợi Cổ Sách mở miệng, soạt một cái đẩy ghế ra, đứng lên bước ra ngoài.

« Anh hai, trong bao sương có toilet riêng mà. » Phía sau truyền đến tiếng Đỗ Minh Lỗi nhắc nhở.

Đỗ Vân Hiên làm như không nghe thấy, cũng không quay lại mà đi ra ngoài.

Xuyên qua hành lang thật dài, Đỗ Vân Hiên đẩy cửa đi vào toilet.

Tầng hai nhà hàng đều là bao sương, trong mỗi bao sương đều có toilet dành riêng, toilet phía cuối hành lang rất ít có người đến, có điều vẫn được trang bị cực kì xa hoa, Đỗ Vân Hiên đứng trước gương, hai tay chống lên bồn rửa ốp đá cẩm thạch, hít sâu hai cái.

Cảm giác tuyệt vọng vô lực tràn ngập dưới đáy lòng.

Anh vẫn chờ mong, hứng thú của Cổ Sách với mình theo thời gian sẽ giảm bớt, rồi một ngày, anh có thể lần nữa trở lại thế giới riêng lặng lẽ của mình.

Thế nhưng Cổ Sách hiển nhiên đã nhìn thấu tâm tư anh, lại đánh trả mạnh mẽ như vậy.

Tổng giám đốc công ty bất động sản Sách lược, tự hạ mình mà bay sang Mỹ dự ngày hội tuyển dụng sinh viên, tự mình thông báo tuyển dụng một thực tập sinh.

Coi trọng nhân tài? Chuyện vớ vẩn chỉ có cha mẹ đã về hưu, suy nghĩ đơn giản mới có thể tin tưởng!

Cổ Sách tuyển lấy Minh Lỗi, còn cùng Minh Lỗi lên máy bay trở về, đây rõ ràng là muốn nói cho Đỗ Vân Hiên biết, em trai mà em coi trọng đã nằm trong tay tôi, ngoan ngoãn một chút cho tôi!

Cửa đằng sau dường như khẽ mở ra.

Ấn đường Đỗ Vân Hiên cau lại, lập tức cảnh giác xoay người.

Quả nhiên, Cổ Sách đã xuất hiện trước mắt.

“Làm gì?” Đỗ Vân Hiên nghiêng người, muốn tránh khỏi cánh tay của đối phương, ngay sau đó, cái bóng trước mắt bỗng nhiên mở rộng, thân hình bị kẹp giữa Cổ Sách cùng bồn rửa tay.

Thắt lưng cảm nhận được độ ấm bàn tay người kia, sau đó chính là cảm giác bị hẫng.

Phát hiện mình bị Cổ Sách ôm đặt lên bồn rửa tay, hai chân mở ra nguy hiểm, Đỗ Vân Hiên không khỏi cao giọng, “Cổ Sách, đây là nhà hàng.”

“Sợ người khác thấy?” Cổ Sách cười khẽ, nghiêng đến tai Đỗ Vân Hiên, từ tính nói.

Đỗ Vân Hiên có khung xương thon dài cân xứng, bất cứ kiểu trang phục nào mặc lên người anh cũng đều trông có vẻ hơi rộng một chút, không kiềm được mà tự lộ ra sự thận trọng cao ngạo mê người. Hôm nay vì là ngày quan trọng đón em trai về nước, Đỗ Vân Hiên mặc một bộ tây trang được cắt may tương xứng với cơ thể, càng tôn lên thắt lưng tinh tế.

Cổ tay có vẻ mảnh khảnh lộ ra ngoài tay áo được ủi thẳng tắp, tinh xảo như một món điểm tâm ngon miệng nhất trên đời, khiến người ta thầm muốn cắn mạnh lên một cái, nếm thử hương vị da thịt trong suốt như bạch ngọc kia.

Vừa rồi lúc ăn cơm, ánh mắt Cổ Sách lướt qua cổ tay gác trên bàn ăn của Đỗ Vân Hiên, bề ngoài vân đạm phong khinh cười nói, bên trong lại nhẫn đến khổ sở.

Hiện tại, tất nhiên là không cần nhẫn nại.

“Đừng làm loạn.” Bị người kia cầm cổ tay lên, còn cắn một cái, cả người Đỗ Vân Hiên đều căng thẳng.

Lồng ngực tràn ngập phẫn nộ, khiến anh rất muốn chửi ầm lên, hoặc thẳng tay cho tên kia một vài phát tát.

Thế nhưng nghĩ đến những trả thù mà sau đó có thể phải đối mặt, Đỗ Vân Hiên không thể không mạnh mẽ kiềm chế hành động phản kháng.

Cổ Sách không chỉ là một tên khốn kiếp, còn là một tên bạo quân danh phù kỳ thực, Đỗ Vân Hiên nhiều lần bị hắn không kiêng nể gì hung ác chấn nhiếp. Khi đang ở nơi công cộng như nhà hàng, lại có người nhà đang chờ ngoài kia, người khác có lẽ sẽ có một chút kiêng kị, nhưng Cổ Sách? Trong từ điển của hắn vĩnh viễn không có từ ‘kiêng kị’ này.

Đỗ Vân Hiên biết, chỉ cần mình dám chọc giận Cổ Sách, rất có khả năng Cổ Sách sẽ ở trong này làm ra những chuyện khiến anh không thể chịu đựng được, thậm chí kéo anh vào trong bao sương, trước mặt cha mẹ lẫn em trai anh, làm ra chuyện còn đáng sợ hơn.

Không thể chọc vào Cổ Sách, không thể cãi lại tên điên này, tuy rằng cảm thấy khuất nhục cùng phẫn nộ, nhưng theo anh, kết cục so với chuyện anh đối đầu hắn vẫn tốt hơn – tất cả những thứ này, thực ra chính là do Cổ Sách dày công sắp đặt, cố ý lưu lại những ấn tượng này với Đỗ Vân Hiên.

Hắn không cho phép Gấu Nhỏ dám sinh ra bất cứ ý nghĩ muốn rời khỏi mình nào.

“Anh có thể..” Đỗ Vân Hiên mở miệng, bỗng nhiên như nghẹn họng mà ngừng lại.

Dưới tình huống không gian bị Cổ Sách cố ý áp bách, vây ngồi trên bồn rửa tay, không có khả năng chạy đi, mình không khác gì con mồi hiếm thấy bị tên thợ săn kinh nghiệm phong phú, ung dung tự tay bắt được.

Vì đón em trai trở về, mà cố ý đặt may một bộ tây trang cao cấp, chất vải cực kì mềm mại trơn bóng, Cổ Sách nhớ tới xúc cảm da thịt Đỗ Vân Hiên, ngọn lửa trong lòng bùng lên nóng rực. Ngón tay thon dài cởi bỏ tây trang, chậm rãi hỏi, “Có thể cái gì?”

Tây trang màu đen sang trọng, bị chậm rãi cởi ra, đặt ở một bên bồn rửa.

Mặt Đỗ Vân Hiên đã trắng như chiếc sơ mi anh đang mặc trên người.

Anh bắt lấy bàn tay đang làm loạn trên sơ mi của mình, nháy mắt nhận được nụ cười mang theo nguy hiểm của Cổ Sách. Anh biết, mình có lẽ lại chọc đến Cổ Sách rồi, nhưng vẫn không buông tay ra.

“Đợi dùng bữa xong, trở về rồi…” Đỗ Vân Hiên tận lực nhã nhặn, “Có thể không?”

Cổ Sách đánh giá anh một chút.

“Còn đau không?”

Mặt Đỗ Vân Hiên đang tái nhợt bỗng chuyển sang ửng đỏ lạ thường. Xấu hổ cùng tức giận bỗng nhiên từ nét đỏ ấy dật ra, tựa như hương hoa Dạ Lý Hương trong đêm đen theo gió vô tình bay vào chóp mũi, mê hoặc lòng người. Bởi vì kiêng kị Cổ Sách mà Đỗ Vân Hiên càng áp chế cơn giận của mình, vì thế gương mặt đỏ rực trở thành nhẫn nhịn mà tuấn mỹ vô bì, nháy mắt yêu diễm khắc cốt.

Bàn tay sờ soạng của Cổ Sách không khỏi dừng lại một chút.

“Có thể trở về không?”

“Em còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Đỗ Vân Hiên biết hắn đang nói đến cái gì, nhưng cũng không muốn trả lời, ngược lại còn nói sang một chuyện khác, “Tôi biết mình không có khả năng đối nghịch với anh, tôi sẽ không trốn đi. Anh cũng không cần phải hao tổn tâm tư gia tăng trói buộc trên người tôi. Minh Lỗi, chỉ là một đứa trẻ.”

“Trẻ tuổi rất tốt.” Cổ Sách theo dõi ánh mắt anh, cười khẽ, “Tuổi trẻ, làn da cũng rất được.”

Đỗ Vân Hiên ngẩn người một chút, rùng mình thật mạnh.

Anh không dám tin trừng Cổ Sách, nửa ngày mới cứng ngắc nói, “Anh đang đùa.”

“Em có thể cho là tôi đang nói đùa.” Cổ Sách nhún vai.

Toilet rộng rãi hoa lệ, bỗng như xuất hiện một đám mây đen dày đặc phủ lên đầu Đỗ Vân Hiên.

Tay Cổ Sách bắt đầu sờ soạng tới lui, hưởng thụ sự phẫn nộ cùng căng thẳng ẩn sau da thịt nhẵn nhụi, giọng nói từ tính mê người, lời nói ra lại khiến người ta không rét mà run, “Ở trên máy bay, em trai em đã ký hợp đồng bán mình cho công ty tôi rồi, nếu em muốn nói cậu ta hủy hợp đồng, trước hết hãy nghĩ đến số tiền mà cậu ta phải bồi thường cho tôi. Một đời nai lưng ra làm cho tôi không nói, chỉ cần tôi mở miệng, liền lập tức khiến cậu ta thân bại danh liệt. Đường đường tốt nghiệp ở một trường danh giá, loại nhân sinh ảm đạm không chút ánh sáng này, hẳn cậu ta cũng không muốn đâu.”

Đỗ Vân Hiên trừng mắt, đồng tử nhạt màu bởi vì cực kì phẫn nộ mà trở nên thẫm lại, giống như một viên đá tỏa ánh sáng nhè nhẹ trong hang tối.

Cổ Sách nhịn không được hôn lên mi mắt anh một cái, “Thật may là, cậu ta có một anh trai rất tốt.”

Lại hôn thêm một cái, lên sống mũi thẳng tắp mà xinh đẹp.

“Anh trai tốt của cậu ta, vẫn đối với tôi bằng mặt mà không bằng lòng, có lẽ trong lòng còn có chút tính toán không nên có, tỷ như tìm chút biện pháp làm hứng thú của tôi với em ấy mất đi, đại khái là chỉ mong có một ngày tôi chán ngấy, em ấy sẽ lập tức trốn đi.”

Lại hôn thêm một cái, lên đôi môi mềm mại tái nhợt.

“Hiện tại, người anh này chắc vô cùng vui vẻ. Có một kẻ thế thân xuất hiện, so với em trẻ trung hơn, so với em hăng hái hơn, tính tình so với em, cũng tốt hơn, chỉ cần tôi ngoắc ngoắc đầu ngón tay út, cậu ta sẽ ngoan ngoãn đến trước mặt tôi, so với em nghe lời hơn gấp mười. Nói không chừng, cả âm thanh trên giường cũng…”

“Anh câm miệng!” Đỗ Vân Hiên không thể nhịn được nữa.

Khóe miệng người kia nâng lên, tà mị nhiếp nhân, “Sao vậy? Một lòng muốn chạy trốn, bỗng nhiên ghen tị sao? Nghĩ đến nơi em còn nằm tối qua sắp bị Đỗ Minh Lỗi cướp đi, nên ghen tị?”

Đỗ Vân Hiên đối diện với hắn, đáy mắt xẹt qua một ngọn lửa nóng rực.

Cánh tay mạnh mẽ vung lên, hung hăng giáng xuống gương mặt điển trai đáng giận tới cực điểm của hắn.

“Dáng vẻ ghen tuông thật đáng yêu.” Cổ Sách ở giữa không trung bắt lấy cổ tay anh, đưa đến bên môi, hôn đánh ‘chụt’ lên vài cái, ánh mắt lại chiếu thẳng vào anh, “Đối với em, một đời này tôi sẽ không chán. Đương nhiên, em cũng không hi vọng tôi chán phải không? Nếu không, em trai bảo bối của em, sẽ phải nếm thử thể lực hơn người của tôi.”

Đỗ Vân Hiên gắt gao nhíu mày.

Cổ tay bị nắm thực sự đau, xương cổ tay tựa hồ sắp vỡ vụn.

Hé miệng thở dốc một lúc, mới đè nặng âm thanh mở miệng, “Cổ Sách, anh thật hèn hạ.”

“Bảo bối, em mắng người cũng thực hăng hái.” Cổ Sách cười lấy lòng, buông lỏng cổ tay sắp bị hắn bóp nát kia. Đỗ Vân Hiên vừa rồi đau đến khẽ run, thế nhưng vẫn không chịu cầu xin tha thứ, điều này làm cho hắn thực hưởng thụ, cũng khiến lòng hắn ngứa ngáy.

Bản thân Cổ Sách cũng hiểu rõ, mình càng ngày càng thích khi dễ Đỗ Vân Hiên, quả thực một ngày không khi dễ thì không thể nhịn được.

Càng quật cường, càng muốn nhìn em ấy khóe mắt đẫm lệ, ở trong lòng mình hóa thành một vũng nước ngọt ngào, mỗi lần thở dốc đều tràn ra hơi thở xấu hổ mà quyến rũ.

Sơ mi bị xả ra khỏi quần tây.

Khóa quần vô thanh bị kéo xuống.

Cổ Sách tựa như đối đãi với vật sở hữu của mình, thản nhiên đem tay tiến vào dưới lớp vải dệt, bắt lấy nam khí chưa thức tỉnh. Khí quan ủ rũ ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay, tuy bị che giấu dưới một lớp vải, thế nhưng sờ lên cũng cảm thấy gợi cảm.

Bên trong con mắt của Cổ Sách, hết thảy của Gấu Nhỏ đều cực độ gợi cảm.

Cánh môi giận dữ, đôi mắt phẫn nộ, chóp mũi vì hổn hển mà hơi phập phồng, cắn lấy môi dưới, hầu kết trừu động… Đương nhiên còn có nam khí thường xuyên bị Cổ Sách khi dễ đến nhỏ lệ, nhưng cuối cùng cũng sẽ run rẩy kích động phun ra bạch dịch.

“Ư…”

Chỗ nam tính mẫn cảm đột nhiên bị bắt lấy, Đỗ Vân Hiên vốn muốn cắn răng nhịn xuống, không để Cổ Sách thấy bất kì phản ứng nào, thế nhưng vẫn không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ. Mông dán lên bồn rửa mặt, hai chân lơ lửng giữa không trung, muốn khép lại, lại bị Cổ Sách lợi dụng ưu thế, cứng rắn đem thân mình chen vào giữa hai đùi Đỗ Vân Hiên.

Cảm giác trên trời dưới đất đều không có cửa thoát, tuyệt đối trốn không ra thế này, chính là cảm giác thường xuyên xuất hiện nhất trong Đỗ Vân Hiên mỗi khi đối mặt với Cổ Sách.

Quần tây bị kéo xuống một đoạn, lộ ra quần lót cao cấp mà Cổ Sách mua cho Đỗ Vân Hiên, mơ hồ bao lấy hình dáng mê người.

“Đừng.” Đỗ Vân Hiên phun ra một chữ.

Giọng nói không lớn, nhưng vẫn nghe được sự giận dữ cùng xấu hổ bên trong.

“Để tôi xem.”

Cổ Sách lấy tay vuốt ve đùi trong, buổi tối hôm trước có hơi dùng lực, bên trong đùi Đỗ Vân Hiên đến giờ còn hiện lên những dấu vết xanh tím loang lổ, trên da thịt trắng nõn vô bì còn lộ ra dấu hôn thâm lại cùng vài dấu răng, dâm mỹ đến mức khiến người ta huyết mạch sôi sục.

Khố hạ Cổ Sách đã sớm rục rịch, bây giờ lại càng thêm hưng phấn.

Nhưng hắn cũng chỉ có thể chịu đựng.

Người nhà mà Gấu Nhỏ đang coi trọng nhất đang ở chung một tầng chờ họ trở về, nếu bây giờ hắn nuốt xuống Gấu Nhỏ ngay tại đây, hương vị tất nhiên vô cùng tốt, nửa người dưới cũng sẽ rất thỏa mãn, nhưng sẽ rất nhức đầu – trấn an sau đó, nhất định sẽ phải đau đầu đến cực điểm.

Cổ Sách thoạt nhìn không sợ trời không sợ đất, thế nhưng cũng không dám làm quá mức quá đáng, phải khó khăn lắm mới bắt được Gấu Nhỏ, hắn sẽ không tùy tiện để Gấu Nhỏ chạy loạn khỏi mình. Nếu làm quá mức giới hạn, chọc Gấu Nhỏ giận đến thà chết cũng không chịu khuất phục, ngọc nát đá tan, vậy Cổ Sách hắn biết tìm ai khóc đây?

Chỉ là, cứ làm người tốt mãi cũng không được.

Thỉnh thoảng phải nhất định chỉnh một phen, khiến Gấu Nhỏ thành thật một chút, ngoan ngoãn ở lại bên người mình.

“Chậc, làn da còn mềm mại hơn cả đậu hũ, cắn nhẹ một chút liền lưu lại dấu vết.” Kẻ gây ra một bên săm soi dấu vết, một bên vô liêm sỉ đổ trách nhiệm lên thể trạng của người bị hại, thái độ cùng ngữ khí vô cùng bình thản.

Đầu ngón tay mơn trớn lên da thịt bên trong đùi, ngoại trừ ngứa ngáy, còn khiêu khích khiến người ta khó chịu đến cực điểm. Trái tim Đỗ Vân Hiên đập nhanh một chút, theo bản năng nâng gối, thế nhưng lại kẹp lấy thân mình Cổ Sách.

Tư thế này ái muội đến không thể ái muội hơn, Cổ Sách còn chưa kịp bỡn cợt, Đỗ Vân Hiên đã xấu hổ đến mức nổi một tầng hơi nước trên trán. Mỗi phân da thịt tiếp xúc với Cổ Sách đều nóng đến dọa người, tâm trí bỗng nhiên hiện lên rõ ràng bộ vị nóng rực đến khắc cốt ghi tâm của Cổ Sách, va chạm trong cơ thể còn kịch liệt hơn so với đóng cọc.

Đỗ Vân Hiên không được tự nhiên quay đi.

Rất nhanh, đã bị Cổ Sách siết cằm, quay lại đối mặt với hắn.

“Cơm nước xong, trở về biệt thự.”

Đỗ Vân Hiên cứng người một chút, gật đầu. Về biệt thự, có nghĩa là bụng sắc lang này đã kêu réo, muốn ăn. Đỗ Vân Hiên nhớ tới thời điểm Cổ Sách lên giường long tinh hổ mãnh, cái mông cũng khẩn trương co rút lại. Có điều, so với cùng hắn dây dưa trong này vẫn tốt hơn.

Thực sự nếu không trở về bao sương, Đỗ Vân Hiên lo lắng ba hoặc em trai có thể tìm đến hay không.

Thấy Đỗ Vân Hiên đã gật đầu, Cổ Sách mới thỏa mãn thu lại.

“Để tôi.”

Không cho Đỗ Vân Hiên đụng tay vào, Cổ Sách tự thu dọn tàn cục mình gây ra, nhét áo sơ mi bị mình xả ra trở lại trong quần, kéo khóa trở lại.

Tháo xuống caravat cho Đỗ Vân Hiên, lại thành thành thật thật mà thắt vào.

Nhấc tây trang đã bị lột xuống bỏ một bên lên, còn phủi phủi, giũ giũ, dịu dàng mặc lại cho anh.

Cổ Sách lui ra sau một bước, quan sát kĩ một lượt, đảm bảo Đỗ Vân Hiên so với khi bước vào vẫn tươm tất như cũ, sau đó lại bước lên một bước, đến trước mặt Đỗ Vân Hiên.

Chỉ chỉ vào môi của mình.

Đỗ Vân Hiên nhướn lên đôi mày tinh tế, đáp lại bằng ánh mắt lạnh lùng, sau khi tầm mắt giao nhau một lát, hiểu rõ nếu mình không ngoan ngoãn làm theo, cục diện mình khó khăn lắm mới có được này sẽ coi như vứt đi.

Không thể làm khác, đành phải nhíu mi, hơi hướng người về phía trước.

Môi nhẹ nhàng lướt qua miệng Cổ Sách.

« Làm cho có lệ. » Cổ Sách bất mãn quở trách một câu, bắt lấy Gấu Nhỏ đang muốn lui lại, mạnh mẽ ấn lên người anh một nụ hôn sâu nồng đậm đến mức khiến người ta không thể hô hấp.

Cuối cùng, hắn rốt cuộc thả Đỗ Vân Hiên ra, để Đỗ Vân Hiên trở về bao sương trước.

Về phần Cổ Sách, tuy rằng tinh thần hắn vững như thép, thế nhưng dù sao cũng chỉ là con người bình thường, còn cần thêm một chút thời gian để xử lí bộ vị trọng yếu đã hưng trí bừng bừng mà không có cơ hội ‘vận động’.

Đường đường là đế vương hắc đạo, vậy mà phải chịu ủy khuất đến mức này…

Trên thế giới này, cũng chỉ có thể là Gấu Nhỏ mới khiến cả hắn, lẫn đại bảo bối sinh long hoạt hổ phía dưới kia phải nhịn đến cực điểm.

Cổ Sách càng ngẫm càng thấy mình phải chịu quá nhiều ấm ức, trong lòng vừa yêu lại vừa hận, khi Đỗ Vân Hiên mới bước ra toilet đã chạy lại, ôm Đỗ Vân Hiên vào trong lòng, cắn cắn vành tai, lại nghiến răng bỏ thêm một câu, « Lát ăn no một chút, tối nay em cần phải có thể lực. »