Tử Y rất không thích Hàm Tuyết, nhưng nàng cũng biết nữ nhân này không thể đắc tội được. "Nô tỳ ra mắt Doãn trắc phi, không biết Trắc phi tới Y Lan điện có gì chỉ giáo?"
"Chỉ giáo thì ta không dám nhận." Hàm Tuyết uyển chuyển cười một tiếng. "Chẳng qua là Bổn cung mất món trang sức, muốn đến phòng Thái tử phi tìm một chút." Nàng dứt lời, nha hoàn bên cạnh đã đưa mắt ra hiệu.
Mấy nha hoàn khác xông lên lục lọi, Tử Y dĩ nhiên là không đồng ý. "Trong phòng chủ tử nhà ta không có món đồ mà Trắc phi nương nương muốn tìm, chỉ sợ nương nương tìm sai chỗ rồi."
"Có hay không phải tìm qua mới biết, nương nương chúng ta đã được điện hạ đáp ứng." Chủ tử được thế, ngay cả nha hoàn cũng phách lối hơn hẳn. Đẩy Tử Y sang một bên, bắt đầu động thủ tìm kiếm trong rương đồ.
"Các ngươi dừng tay, tất cả dừng tay." Tử Y gấp đến độ giậm chân.
"Tử Y." Bên trên tháp truyền đến thanh âm nhàn nhạt. Khó có được Thiên Dao có chút phản ứng, nàng ngước mắt quét qua mọi người trong nhà, giống như đang nhìn một cuộc nháo kịch, bọn họ thật sự ồn ào "Để cho bọn họ tìm đi, tìm xong rồi thì đi, đỡ ồn ào."
Theo phương hướng của thanh âm nhìn lại, đập vào mắt chính là dung nhan khuynh thành, Doãn Hàm Tuyết không khỏi hít một hơi khí lạnh. Tỷ tỷ khi còn sống từng nói, trên Thiên Sơn, Thiếu chủ xinh đẹp nghiêng nước. Hôm nay, nàng mới hiểu được.
Ánh mắt nàng hung hăng chăm chú nhìn Thiên Dao, giận dữ cắn môi dưới. Thẩm Thiên Dao, dù chật vật như vậy, ngươi vẫn còn có thể kiêu ngạo. Xinh đẹp khuynh thành thì thế nào, hôm nay bất quá chỉ là một con chó nhà có tang, nàng cũng muốn nhìn một chút nàng ta còn có thể kiêu ngạo tới khi nào.
Mấy nha hoàn lần lượt lục tung rương đồ, cố ý đem đồ vứt khắp nơi. Thiên Dao cũng không thèm để ý, ánh mắt chuyên chú nhìn ngọc trâm trong tay, chỉ sợ không cẩn thận, nó sẽ biến mất dạng. Hàm Tuyết tự nhiên cũng chú ý đến đồ vật trong tay nàng, ra dấu cho nha hoàn bên cạnh r. Như Ý là tâm phúc của nàng, tự nhiên hiểu ý chủ tử, đột nhiên đi tới bên tháp, nhanh tay đoạt lấy trâm cài tóc trong tay Thiên Dao.
Thiên Dao đè nén lửa giận trong tim, nhìn chằm chằm nàng. "Đem cây trâm trả lại cho ta."
"Hung cái gì mà hung, ta xem một chút có phải là cây trâm chủ tử nhà ta bị mất hay không." Như Ý hừ một tiếng. "Cũng có mấy phần giống nhau nha."
"Trả ta!" Thiên Dao không tự chủ đề cao âm lượng, người cũng từ trên tháp đứng lên.
"La gì chứ, một cây trâm rách, cũng như chủ nhân nó vậy." Như Ý đem cây trâm quăng xuống đất, trâm ngọc chạm phải mặt đất cứng rắn vỡ làm đôi. Thiên Dao vội vàng cúi người nhặt lại.
Một mảnh ngọc vỡ vụn rơi bên chân Hàm Tuyết, Thiên Dao chưa kịp nhặt lên đã bị Doãn Hàm Tuyết khinh thường đạp ở dưới chân. Nàng từ trên cao nhìn xuống, trong mắt đều là khiêu khích.
Lần này, nàng thật sự đã chọc giận Thiên Dao, bị nàng giẫm dưới chân không chỉ là một nửa cây trâm ngọc mà đó là thân tình nàng quý trọng nhất cũng là tôn nghiêm cuối cùng của nàng.
Không có chút nào báo trước, Thiên Dao giơ tay, một cái tát rơi trên khuôn mặt Hàm Tuyết. Dưới cơn thịnh nộ, lực đạo kia không hề nhẹ. Thân thể Hàm Tuyết vốn mảnh mai, lảo đảo té xuống đất, khoé miệng có vài tia máu.
"Doãn Hàm Tuyết, ngươi nghe kỹ cho Bổn cung. Bổn cung mặc dù không được sủng ái, nhưng vẫn là Thái tử phi do Hoàng thượng phong hàm, không thể để ngươi ở trước mặt Bổn cung càn rỡ phách lối."
Mỗi người đều có một thứ mà họ muốn dùng tánh mạng để thủ hộ, không chịu được bất luận kẻ nào ô miệt chà đạp. Thiên Dao không cùng nàng tranh đoạt, cũng không có nghĩa là nàng sợ.
"Khá khen cho khí thế của Thái tử phi." Sở Dục sải bước mà vào, hài hước vỗ tay mấy cái. Nhìn thấy Thiên Dao xinh đẹp, ánh mắt nghiền ngẫm thêm phần hứng thú.
Thiên Dao cau mày, lãnh mạc liếc về phía cửa. Đi theo Sở Dục mà vào còn có hai người Vân Kiếm cùng Sở Diễm.
"Có ai có thể nói cho Bổn vương, nơi này xảy ra chuyện gì?" Sở Diễm quét mắt trong phòng một lượt, mày kiếm khẽ chau.
"Điện hạ, người phải làm chủ cho nương nương nhà nô tỳ." Như Ý kêu khóc, té quỵ xuống đất.
Nhìn lại Doãn Hàm Tuyết, hai tròng mắt rưng rưng, điềm đạm đáng yêu dịu dàng hô tên của hắn. Nàng là một nữ nhân xinh đẹp, hơn nữa, nàng vô cùng hiểu được phải lợi dụng sự xinh đẹp của mình như thế nào.
"Không cần hỏi, là ta đánh nữ nhân của ngươi." Thiên Dao đi tới trước mặt hắn, không chút sợ hãi ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt hắn.
Nữ nhân của ngươi, mấy chữ này nghe vào trong tai Sở Diễm, cực kỳ chói tai.
"Thái tử điện hạ muốn trị tội ta sao? Chém đầu ta, hay là tru di cửu tộc của ta?" Nàng cười lạnh. "Quên mất, ta đã không còn cửu tộc."
"Nàng nhất định phải dùng giọng điệu này nói chuyện với Bổn vương sao?" Mắt phượng hắn nheo lại, mơ hồ lộ ra hàn quang.
"Vậy ta nên nói thế nào? Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nói không phải ta cố ý." Nàng khép mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập kiêu ngạo cùng quật cường. Muốn nàng cúi đầu, chỉ sợ so với muốn mạng nàng còn khó hơn.
"Lý do?" Thanh âm của hắn hơi hoà hoãn xuống.
"Điện hạ không phải là thấy được sao?" Nàng hừ nhẹ, liếc mắt nhìn đống bừa bộn đầy đất.
Thiên Dao xưa nay thích sạch sẽ, phòng ốc luôn gọn gàng, hôm nay trông giống như bị cướp ghé qua. Đúng là có chút quá đáng, bất quá đây tuyệt đối không phải lý do khiến nàng tức giận, hắn biết.
"Tuyết nhi, nàng giải thích thế nào?"
"Tuyết nhi chẳng qua là tới tìm trâm cài tóc bị mất, cũng không biết thế nào liền chọc giận Thiên Dao muội muội, điện hạ chớ truy cứu nữa..." Gò má tròn trĩnh còn treo nước mắt, Doãn Hàm Tuyết nhờ vào nha hoàn đỡ mới miễn cưỡng đứng dậy, đi tới trước mặt Sở Diễm. Một đôi tay nhỏ bé đáng thương kéo vạt áo hắn.
Bộ dáng như thế, cho dù ai nhìn cũng muốn động lòng. Hắn đưa ngón tay thon dài, động tác êm ái vì nàng lau khô nước mắt.
"Xem ra Thiên Dao còn phải cảm kích Doãn trắc phi khoan hồng độ lượng." Thiên Dao khinh thường cười, nhìn thấy cảnh bọn họ ân ân ái ái. Đã vậy, liền nhắm mắt làm ngơ. Nghĩ như vậy, liền cất bước ra ngoài.
"Đi đâu?" Bên ngoài gió lạnh gào thét, liếc nhìn y phục đơn bạc trên người nàng, Sở Diễm không khỏi cau mày.
Nàng lạnh như băng cười một tiếng. "Đi chỗ nào có liên quan gì đến điện hạ đâu!"
Ánh mắt Sở Diễm sâu thẳm, ẩn ẩn gợn sóng, trên mặt cũng là một mảnh lạnh nhạt, thậm chí, khoé môi nhếch lên, gợi ra một nụ cười lúm đồng tiền xinh đẹp tà mị "Bổn vương đã từng hứa cho nàng giữ lại một mạng, nàng không chọn, Bổn vương đã thay nàng chọn. Rời đi nơi này trước, chẳng lẽ không muốn biết Bổn vương chọn là người nào sao?"
Hai tròng mắt Thiên Dao hàm chứa lệ, bất động chờ hắn nói hết lời.
Mày kiếm Sở Diễm khẽ chau, lạnh nhạt nói "Vậy thì nói một tiếng xin lỗi với Hàm Tuyết đi, một tát vừa rồi của nàng đánh cũng không nhẹ, Bổn vương cũng đau lòng thay nàng."
Thiên Dao cười một tiếng, khoé môi từ từ dâng đầy khổ sở, nàng sớm nên biết, nàng đánh nữ nhân hắn quan tâm, hắn như thế nào dễ dàng bỏ qua cho nàng.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người cũng rơi vào trên người nàng, muốn nhìn một chút Thái tử phi ngày thường kiêu ngạo sẽ như thế nào cúi đầu nhận lỗi.
Sở Dục hơi híp đôi mắt đẹp lại, tựa như có điều suy nghĩ. Người khác có thể không hiểu, nhưng hắn bất quá hiểu rõ Thất ca. Rõ ràng là quan tâm, lại cứ cố tình sát muối vào tim nàng. Có lúc, đau chính là yêu.
Thiên Dao ở dưới ánh mắt mọi người chậm rãi đi về phía Doãn Hàm Tuyết, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, quỳ gối trước mặt nàng, cái quỳ này, thật giống khí phách quật cường.
"Doãn trắc phi, người đại nhân đại lượng, đừng so đo với Thiên Dao. Thiên Dao thỉnh tội với người." Nàng quỳ gối dưới chân Doãn Hàm Tuyết, trán liên tiếp đập vào nền đá cẩm thạch trên đất, mới mấy cái đã rách da chảy máu. Nàng cúi đầu tới cực thấp, mọi người không thấy được nét mặt của nàng, nhưng lại cảm thụ được đau thương thê lương.
Đối với một người kiêu ngạo như vậy, khuất nhục này nhiều đến thế nào!
"Đủ rồi, Sở Diễm." Vân Kiếm sải bước tiến lên, một tay kéo Thiên Dao từ trên đất đứng dậy, bảo hộ ở trong ngực. Cho dù là trừng phạt, cũng nên có cực hạn, thật là muốn nàng chết mới cam tâm sao.
"Thái tử điện hạ, hiện tại người có hài lòng không?" Môi mỏng Thiên Dao hơi rung rung, cái trán bị rách chảy máu. Trong tay nắm chặt nửa đoạn trâm ngọc, sắc bén đâm vào da thịt, lòng bàn tay trắng noãn sớm đã huyết nhục mơ hồ.
Ánh mắt hắn u ám chớp động, trên mặt vẫn như cũ không thay đổi, không nhìn ra buồn vui "Thẩm Đông Thần còn sống, nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, nói không chừng còn có thể nhìn thấy hắn."
Dứt lời, hắn ôm Hàm Tuyết hướng ngoài điện mà đi. Hàm Tuyết núp trong ngực hắn, khó nén được vẻ đắc ý.
Ở cửa điện, tựa hồ nghĩ tới điều gì, hắn dừng lại cước bộ, quay đầu lại. "Bổn vương nhớ nàng từng nói không cần vị trí Thái tử phi, vậy cũng đừng làm nữa."
Lời này vừa nói ra, tất cả cung nhân đều ngây người, chẳng lẽ chỉ vì tát Doãn trắc phi một bạt tai liền bị tước đi vị trí Thái tử phi. Doãn Hàm Tuyết nữ nhân này, quả thật không thể đắc tội.
Sở Dục cũng thở phào nhẹ nhõm, giang sơn mỹ nhân, thật may là, Thất ca lựa chọn vế trước.
Đau vô cùng, ngược lại không khóc nổi. Thiên Dao tựa vào trong ngực Vân Kiếm cười khẽ, tiếng cười thật là thê lương. "Thiên Dao tạ ơn Thái tử điện hạ."
Đông cung Thái tử, Thư phòng.
Sở Diễm ưu nhã ngồi trên ghế, lật xem tấu chương trước mặt. Bên tay phải là một chén trà xanh sương mai, lại không đụng đến một giọt. Chẳng biết từ lúc nào, hắn bỗng cảm thấy trà của Doãn Hàm Tuyết đã không còn mùi vị.
Cửa thư phòng bị đẩy ra, một đạo bóng dáng cao lớn đi tới trước mặt hắn, thật lâu lại không nói lời gì.
"Biểu ca là tới đây vấn tội?" Hắn trong trẻo lạnh lùng cười một tiếng, chậm rãi buông tấu chương xuống.
"Cần gì phải đối với nàng như thế, không sợ nàng hận ngươi sao?" Vân Kiếm thở dài.