Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 222: Phụ cùng tử (3)




“Thái tử điện hạ, người đi đâu vậy? Điện hạ…” Ngoài điện truyền đến tiếng Lưu Trung hỏi, nhưng thật lâu không thấy Quân Ninh đáp lại.

Sở Diễm không để tâm, tiếp tục lật xem tấu chương trong tay. Hắn còn chưa hiểu được như thế nào để làm một người phụ thân tốt, giữa phụ tử bọn họ phải tìm được tiếng nói chung hòa hợp, còn cần một thời gian dài.

“Lưu Trung, bưng dược xuống đi.”

Lưu Trung khom người mà vào, bưng bát dược đã lạnh trên bàn lên. Mùi thuốc đắng nồng nặc, cũng khó trách hoàng thượng phiền chán. Ông bước nhanh đi ra, lệnh tiểu thái giám đưa dược về Thái y viện, sau đó, lại khom người mà vào, cúi đầu nói với Sở Diễm, “Lão nô mới vừa gặp thái tử điện hạ cầm con xích xà vào phòng bếp nhỏ, cũng không biết…” Lời sau chưa nói hết, khóe mắt không dấu vết đánh giá phản ứng của đế vương trên ghế chủ vị.

“Để y đi đi.” Sở Diễm thuận miệng trả lời, tuấn nhan lạnh lùng mang theo vài phần mỏi mệt.

“Vâng ạ.” Lưu Trung không nhiều lời, khom người thối lui ra ngoài.

Cửa điện lại đóng lại, Sở Diễm vô lực tựa vào nệm êm sau người, trong yết hầu là một cỗ tinh mặn. Sở Diễm khẽ ho khan vài tiếng, dùng nội lực mạnh mẽ ngăn chặn. Độc Lạc Nhan Sa tiềm tàng trong người nhiều năm cũng không thể làm gì hắn, huống chi chỉ là xích xà. Chỉ là, hai loại độc tương hỗ đối kháng trong người, ăn mòn huyết mạch, đau đớn tận xương. Trên trán đã đổ một tầng mồ hôi lạnh mỏng nhạt. Chung quy, Sở Diễm cũng là người bình thường.

‘Cọt kẹt’ một tiếng, cửa điện bị người từ ngoài đẩy ra, bóng dáng Quân Ninh nho nhỏ xuất hiện tại cửa, trong tay có thêm một chén sứ trắng, chén được đậy kín, bên trong là cái gì cũng không ai biết.

Mắt phượng Sở Diễm hơi hơi nheo lại, trong mắt dung hợp hai loại cảm xúc phức tạp thanh lãnh cùng ôn nhuận. “Sao lại trở lại rồi, xem ra con rắn nhỏ kia cũng không làm gì được con, còn có thể liên tiếp tới quấy rầy trẫm.”

Quân Ninh vẫn chưa đáp lại, đóng cửa điện, đi nhanh tới bên người Sở Diễm, đặt chén sứ lên bàn, xốc cái nắp lên, sương trắng lượn lờ bay ra, mang theo một chút vị đắng, “Con dùng mật rắn kia ninh thành canh, lại bỏ thêm mấy vị thuốc, mặc dù không thể giải độc Lạc Nhan Sa, ít nhất có thể hóa giải đau đớn, khôi phục cũng nhanh một chút.”

Quân Ninh xinh đẹp nhíu mi tâm, trong mắt khó nén lo lắng.

Sở Diễm nhẹ cười, ấm giọng mở miệng, “Lạc Nhạn Sa mặc dù không thể trừ hết, cũng đã bị áp chế vô cùng tốt. Ninh Nhi không cần lo lắng, con cũng mệt rồi, sớm trở về nghỉ ngơi đi. Trẫm không sao cả.”

Quân Ninh khẽ gật gật đầu, bưng canh thang ấm lên đặt trước mặt Sở Diễm, thấp giọng mở miệng, “Vẫn nên nhân lúc còn nóng uống một chút đi… phụ thân.”

Sở Diễm vẫn chưa đưa tay tiếp nhận canh thang từ Quân Ninh, mà mắt phượng nheo lại, không hề chớp mắt rơi vào trên người y, trong mắt bao hàm quá nhiều cảm xúc… là chấn kinh, là không thể tin, là kinh hỉ. “Con, con gọi trẫm là gì?”

Tay bưng canh thang vẫn dừng giữa không trung, Quân Ninh cúi thấp đầu, bộ dáng có vài phần ngượng nghịu, lại nói thầm, “Phụ thân.”

Khóe môi xinh đẹp của Sở Diễm nhếch lên, bưng chén canh thang trong tay Quân Ninh đặt lên bàn, cánh tay kia kéo thân thể nho nhỏ của y qua, ôm chặt trong ngực, tất cả đau đớn trong ngực đều bị một tiếng ‘phụ thân’ này của Quân Ninh làm tan biến.

Quân Ninh bị hắn ôm vào trong ngực, thân thể hơi hơi cứng ngắc, nhưng cái ôm của phụ thân ấm áp vững chãi, khiến cho y có khoảnh khắc mê muội cùng quyến luyến. Nhưng trong lòng y thủy chung lo lắng thân thể Sở Diễm, Quân Ninh cựa quậy vài cái, thoát khỏi ôm ấp của Sở Diễm, lại bưng canh thang trên bàn lên, cố chắp đặt trước mặt Sở Diễm. “Không uống sẽ nguội mất.”

Sở Diễm ôn nhuận cười, tiếp nhận nước canh, một muỗng đưa vào miệng. Nước canh trộn với vài vị thuốc mặc dù mang theo chua xót, uống vào trong miệng nhưng lại ngọt, trong lòng ngọt, cái gì cũng ngọt. Sở Diễm nghĩ, hạnh phúc đó là bộ dáng như vậy đi, trước kia liều mạng tranh đoạt, cho tới bây giờ mới phát hiện hạnh phúc đơn giản nhất, bất quá là ở bên thê nhi mà thôi.

Sở Diễm duỗi cánh tay kéo Quân Ninh vào bên người, cùng hắn cùng ngồi trên ghế chủ vị, để cho y học phê duyệt tấu chương, bất tri bất giác, trời đã tờ mờ sáng. Lưu Trung khom người vào, hồi bẩm: “Hoàng thượng, Dao phi nương nương đã thức dậy, hoàng thượng cùng thái tử điện hạ muốn đến Vị Ương cung thăm sao?”

Sở Diễm nhàn nhạt nhướng mày, chưa mở miệng, Quân Ninh đã cướp trước một bước, “Thuốc dưỡng thai đừng quên đưa đi, uống qua thuốc để mẫu thân nghỉ tạm trước đi đã, ta cùng phụ thân sau khi lâm triều sẽ qua.”

“Vâng, lão nô tuân mệnh.” Lưu Trung cười, cúi người thối lui ra ngoài.

Sở Diễm nhẹ cười buông Quân Ninh ra, mở miệng sửa lời, “Dù chưa chính thức làm lễ sắc phong, nhưng thánh chỉ đã hạ, Ninh Nhi đã là thái tử Đại Hàn, về sau phải tự xưng ‘bổn vương’, trước mặt người bên ngoài phải gọi trẫm là ‘phụ hoàng’, nhớ rõ chưa?”

Quân Ninh rầu rĩ gật đầu, thấp giọng nói thầm, “Khó trách mẫu thân không nguyện vào cung.”

Sở Diễm hơi khựng lại, một lát sau, cười sang sảng ra tiếng, bàn tay sủng nịch vuốt ve trán Quân Ninh. “Mẫu thân con cho tới bây giờ không giữ quy củ, là trẫm làm hư nàng rồi. Cho nên, không thể lại nuông chiều con quá mức như vậy.” Cưng chiều có khi cũng không phải là chuyện tốt.

“Người mặc dù sủng mẫu thân nhưng không cách nào bảo hộ bà chu toàn, hôm qua nếu không có con ngăn trở xích xà kia, chỉ sợ thụ thương chính là mẫu thân cùng muội muội trong bụng người rồi.” Quân Ninh nhíu mi, ánh mắt không khỏi trầm lạnh vài phần. Chỉ nghe qua nữ nhân chốn thâm cung tranh đấu gay gắt, y cũng không thích chõ mõ vào, nhưng xúc phạm tới mẫu thân y, y tự nhiên sẽ không bỏ qua cho người khởi xướng.

“Người này thủ đoạn cũng cho là cao minh, mâm đựng trái cây từ Ngự thiện phòng bưng ra, trên đường trải qua tay vô số người, chỉ bằng một con xích xà chui vào trong mâm rất khó tra ra hung thủ.” Sở Diễm suy xét mở miệng.

Quân Ninh hừ lạnh một tiếng, nắm chặt quả đấm nho nhỏ. “Trước sau gì cũng không chạy khỏi nữ nhân hậu cung, từng bước từng bước truy hỏi, nhất định có thể bắt được hung thủ.”

Sở Diễm bất đắc dĩ bật cười, Quân Ninh mặc dù thông minh hơn người, lại chung quy là đứa bé. Không nói đến nữ nhân có danh phận trong hậu cung này, nữ nhân không có danh phận nhiều vô số kể, chỉ bằng quan hệ chặt chẽ giữa tiền triều và hậu cung, rút dây động rừng, hắn làm sao có thể mạo muội thi hình với các cung tần phi.

“Ninh Nhi yên tâm, việc này trẫm tự sẽ cho mẫu thân con một cái công đạo. Đi thôi, cùng trẫm đi Vị Ương cung thăm mẫu thân con trước đi.” Sở Diễm đứng dậy, nắm tay Quân Ninh đi về phía Vị Ương cung. Nếu như không chính mắt xác nhận Thiên Dao bình yên vô sự, hắn cũng không có tâm tư vào triều.

Trong Vị Ương cung, Thiên Dao sớm tỉnh lại, uống qua thuốc, nằm ở trên ghế quý phi trong viện phơi nắng. Phía sau lưng khoác một cái áo lông cáo dày nặng, chăn gấm màu hồng phấn đắp trên người, dung nhan thanh lệ dưới ánh nắng sớm càng lộ rõ sự suy nhược nhu mì.

“Trong viện thanh lãnh, làm sao lại ngủ ở bên ngoài?” Sở Diễm đi nhanh mà vào, không nói gì cúi người ôm nàng lên, đi vào trong nhà, lại trách cứ Yêu Nguyệt ở một bên, “Các ngươi chẳng lẽ không biết thân thể nương nương suy nhược sao? Vậy mà để nàng ở trong vườn tắm gió! Chẳng lẽ còn muốn trẫm tới dạy các ngươi làm thế nào để hầu hạ nương nương?”

“Nô tỳ biết tội, nô tỳ đáng chết.” Yêu Nguyệt cầm đầu cung nữ thái giám nhao nhao quỳ rạp xuống đất.

Thiên Dao có chút không kiên nhẫn, nhẹ giọng mở miệng, “Sáng sớm không khí tươi mới, ánh mặt trời cũng ấm áp, Thiên Dao bất quá chỉ phơi nắng mà thôi, hoàng thượng hà tất chuyện bé xé ra to. Hoàng thượng nếu có tâm, chẳng bằng xem trọng hậu cung tần phi, miễn cho các nàng cả ngày không có chuyện gì làm, chỉ biết đi hại người.”

Sở Diễm mềm nhẹ đặt nàng nằm trên nệm mềm mại, sủng nịch vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, “Ta biết chuyện hôm qua làm Dao Nhi sợ hãi, trẫm đã sai người tra rõ việc này, rất nhanh sẽ được phơi bày.”

Thiên Dao nhàn nhạt đáp lại, “Hiện giờ ta có thai, chỉ sợ sớm đã trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của hậu cung, thoát được lần này, khó bảo đảm không có lần sau. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.”

“Ta hiểu được băn khoăn của Dao Nhi. Trẫm đã tăng số người bảo vệ Vị Ương cung lên, Dao Nhi yên tâm, hài tử nhất định có thể bình an ra đời.”

Thiên Dao rũ mắt, bàn tay vẫn đặt trên bụng dưới. Lo lắng trong mắt không cách nào tiêu tán.

…..

Giờ phút này, trong Ung Hòa cung, Sở Uyển vừa mới thức dậy, Tiết Oánh dưới sự nâng đỡ của thị nữ tiến vào, diện dung mỉm cười, trên đầu một đóa mẫu đơn hồng, xinh đẹp quyến rũ.

“Tỷ tỷ tới thật sớm.” Sở Uyển đang ngồi trước gương đồng để thị nữ trang điểm.

Tiết Oánh mỉm cười đi vào, cho lui thị nữ trong phòng, đi tới bên cạnh Sở Uyển, nhặt lên một cây trâm hoa trên bàn trang điểm cài vào giữa tóc cho Sở Uyển, mềm nhẹ mở miệng, “Thanh thủy xuất phù dung, muội muội trang điểm tự nhiên bộ dáng thanh lệ như vậy, so với trang điểm đậm còn mê người hơn nhiều.”

Sở Uyển khẽ nhếch khóe môi, mang theo chút giễu cợt. Nhớ lại lúc vinh sủng, hoàng thượng cũng từng khen ngợi nàng như vậy. Hắn nói: “Uyển Nhi trời sinh thanh lệ, dong chi tục phấn ngược lại làm bẩn sự thanh nhã của nàng.”