Tiết Oánh lạnh nhạt mà cười, trong mắt chợt lóe lên thần sắc giảo hoạt. “Nàng tuy là biểu muội của bản cung, vừa vào cung, bản cung cũng từng quan tâm nàng nhiều mặt, nhưng từ khi nàng đắc thế chưa từng bận tâm qua tình tỷ muội. Bản cung đối nàng sớm không còn tình cảm tỷ muội.”
“Vậy nương nương lại vẫn lo lắng đưa than lửa gì cho nàng ta?” Bội Nhi khó hiểu hỏi.
“Đương nhiên là bởi vì nàng còn có giá trị lợi dụng. Bản cung muốn lợi dụng nàng để đối phó với Dao phi. Sở Uyển từ trước tới nay tự cho là thanh cao, làm sao đồng ý chịu vũ nhục này. Chỉ cần bản cung thoáng châm ngòi thổi gió, nàng tự nhiên sẽ bị đầu óc ghen tị làm mù mờ. Nếu như nàng có thể diệt trừ Dao phi là tốt nhất, cho dù là trừ không xong, hoàng thượng cũng sẽ không trách tội đến trên đầu bản cung. Bản cung chỉ cần ngồi yên xem hổ đấu.”
Bội Nhi cười, khẽ cúi người, “Nương nương quả nhiên là mưu kế hay. Một hòn đá ném hai con nhạn. Dao phi nếu như bị thương tổn, hoàng thượng nhất định sẽ không tha thứ cho Kỳ quý phi, nhẹ thì đem nàng đày vào lãnh cung, nặng thì bắt cả gia tộc. Nương nương vừa lúc trút được giận.”
Tiết Oánh mỉm cười không nói, trong nụ cười có mùi vị âm mưu.
Đoàn người đi đến phong đình ở bờ thủy tạ, chỉ thấy trong đình Thiên Dao một thân áo trắng thắng tuyết, đang chơi đùa cùng Huệ Nhi, một lớn một nhỏ, thật là mỹ nhân cực kỳ, quả nhiên là hấp dẫn ánh mắt người. Tiếng cười duyên như chuông bạc, liên tiếp giống như tiếng trời. Tiết Oánh theo bản năng nghỉ chân ngóng nhìn, cảm thấy phong cảnh trước mặt di động, đẹp giống như một bức tranh sơn thủy loãng mực.
“Vẻ đẹp của Dao phi quả thật độc nhất vô nhị.” Bội Nhi bên cạnh hết lời cảm thán, “Nghe nói mặc dù tính tình Dao phi lãnh đạm, lại chưa bao giờ từng trách móc nặng nề cung nhân, cũng coi như là một vị chủ tử tốt.”
Tiết Oánh bất đắc dĩ cười, như có như không thở dài, “Nàng đích thật là một nữ tử tốt khó có được. Bản cung làm sao nguyện ý xuống tay với nàng, nếu như trách, chỉ có thể trách hoàng thượng đối nàng quá mức sủng ái.”
Trước khi Dao phi hồi cung, Sở Uyển mặc dù vinh sủng hậu cung, kiêu căng ương ngạnh, nhưng cũng chưa từng tới mức chuyên sủng. Hoàng thượng thỉnh thoảng còn có thể bớt ra chút thời gian đến dùng bữa cùng nàng. Từ khi Dao phi vào cung, hoàng thượng chưa từng bước vào Cảnh Nhân cung nửa bước. Phụ thân năm lần bảy lượt gửi thư thúc giục, báo cho nàng nhất quyết không được thất sủng, liên lụy gia tộc.
Xuống tay với Dao phi, nàng cũng xuất phát từ bất đắc dĩ. Tổ tiên gây dựng sự nghiệp tới nay, hậu cung từ trước đến nay không chấp nhận được chuyên sủng, tập sủng ở toàn thân, lại làm sao không phải tập oán ở toàn thân!
…
Thanh minh tế tổ, trong hoàng lăng, Sở Diễm toàn thân áo xanh nhạt, trên cẩm bảo dùng ngân tuyến thêu hình rồng bay trên mây. Theo sát phía sau đích thị là cung tần phi. Phi tử hậu cung Sở Diễm không hề tính là nhiều, đều là cách ăn mặc trắng trong thuần khiết, đi đầu chính là hai vị Quý phi Thiên Dao cùng Sở Uyển. Quân Ninh khoanh tay đứng ở một bên Thiên Dao, áo khoác trắng, bàn long bốn móng lượn vòng trên đầu vai, tóc búi cao, so với ngày xưa càng lộ ra sự thanh quý.
“Ninh Nhi, lại đây.” Sở Diễm quay đầu, vươn tay trái ra với Quân Ninh. Quân Ninh tuấn nhan đạm mạc, hai ba bước đi tới bên cạnh Sở Diễm. Dưới sự chỉ dẫn của hắn bái tế tổ tiên. Như vậy, tương đương chính thức nhận tổ quy tông. Ba ngày trước, thánh chỉ đã hạ, Sở Diễm sắc phong nhi tử độc nhất của hắn làm thái tử. Chỉ còn chờ sau thanh minh tế tổ, hành lễ sắc phong, hiện giờ Quân Ninh đã có thể tự xưng Thái tử.
Trên dàn tế cao cao, Quân Ninh quỳ gối xuống đất, Sở Diễm khoanh tay đứng ở bên người y, giọng nói ôn nhuận, “Ninh Nhi, con là con nối dòng của hoàng gia, là nhi tử duy nhất của trẫm, đợi sau này trẫm trăm tuổi, vạn lý giang sơn Đại Hàn sẽ là trách nhiệm con phải gánh vác, con có được hoàng quyền chí cao vô thượng, đồng thời cũng nhận sứ mệnh nặng nề. Về sau, hỉ nộ ái ố của con, yêu cùng hận của con, đều dính liền không rời thiên hạ này, cũng có thể bất kỳ lúc nào vì thiên hạ trăm họ mà hy sinh toàn bộ của con.”
Quân Ninh rũ mắt không nói, một lúc sau, mới chậm rãi mở miệng nói, “Người cũng từng vì giang sơn của người mà hy sinh mẫu thân sao? Mẫu thân để cho con buông tha Huệ Nhi, có phải bởi vì bà không muốn Huệ Nhi trở thành vật hy sinh của con?”
Mày kiếm Sở Diễm hơi hơi nhếch lên, tuấn nhan có chút trắng xanh. “Ninh Nhi còn nhỏ, có một ngày, con sẽ hiểu được, trẫm cũng có bất đắc dĩ của trẫm.”
Quân Ninh trầm mặc, trong mắt thâm thúy càng trở nên lãnh trầm.
“Đứng lên đi, trời lạnh, theo trẫm hồi cung thôi.” Sở Diễm đứng thẳng người, đưa tay mở ra trước mặt Quân Ninh.
Quân Ninh do dự một lát, mới đem bàn tay nhỏ của mình đặt vào lòng bàn tay Sở Diễm, tùy ý hắn nắm tay mình, từng bước một đi xuống dàn tế. Dưới đài, các cung tần phi quỳ gối xuống đất, hô to hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Quân Ninh thừa nhận, y thỏa mãn với loại cảm giác cao cao tại thượng, nhận vạn người cúng bái này. Mẫu thân nói, loại cảm giác này tên là ‘dã tâm.’ Mà người của Sở gia, trong máu trời sinh liền tồn tại dã tâm, không thể nào thoát khỏi.
Đi xuống dàn tế, Sở Diễm dừng trước người Thiên Dao, đem tay của Ninh Nhi đặt vào trong tay nàng. “Để Ninh Nhi theo nàng hồi cung trước đi, trẫm còn có chút chính vụ muốn xử lý, trễ chút hồi cung bồi nàng. Trẫm đã sai người thu dọn Vị Ương cung thỏa đáng, hôm nay liền có thể vào ở. Sau khi Ninh Nhi được sắc phong, y liền nhập chủ Đông cung.”
“Hoàng thượng tự quyết định là được.” Thiên Dao lạnh nhạt đáp lời, đối với chuyện này cũng không để bụng, đang ở nơi nào đối với nàng mà nói cũng không khác nhau là mấy.
Xe ngựa dừng trước cửa Vị Ương cung, Huệ Nhi sớm chờ lâu ở cửa cung, nhìn thấy Thiên Dao cùng Quân Ninh trở về, vui vẻ nghênh đón. Ma ma chăm sóc nàng theo sát phía sau, khẩn trương gọi, “Quận chúa cẩn thận chút, coi chừng té.”
“Cô cô, Quân Ninh ca ca!” Huệ Nhi như chim nhỏ vui vẻ nhào vào lòng Quân Ninh.
“Lúc nào cũng lỗ mãng như thế!” Quân Ninh thấp giọng trách cứ, trên tuấn nhan là ôn nhu khó có thể che giấu.
Huệ Nhi nhẹ cười, rời khỏi cái ôm của Quân Ninh, lại kéo cánh tay Thiên Dao. “Cô cô, ma ma mới vừa nói với con, phụ mẫu con sắp vào kinh. Về sau Huệ Nhi cùng bọn họ ở trong kinh thành, cũng có thể thường xuyên nhìn thấy cô cô cùng Quân Ninh ca ca, phải không?”
“Ừ.” Thiên Dao gật đầu, dắt bàn tay nhỏ của nàng, mở lòng bàn tay ra vẫn còn lưu lại vết thương nhợt nhạt. “Miệng vết thương của Huệ Nhi còn đau không?”
“Không đau rồi. Mỗi ngày Quân Ninh ca ca đều thoa thuốc cho Huệ Nhi, còn thổi thổi hơi cho Huệ Nhi, Huệ Nhi không còn đau nữa.” Tiểu cô nương khờ dại nói xong, một gương mặt tinh xảo ngây thơ đáng yêu cực kỳ.
“Vậy ư? Quân Ninh đối Huệ Nhi thật tốt.” Thiên Dao nhẹ cười, ánh mắt ôn nhu rơi vào trên người Quân Ninh. Hai gò má Quân Ninh ửng đỏ, cúi đầu đi nhanh vào trong Vị Ương cung. Thiên Dao nắm tay Huệ Nhi, theo sát phía sau.
Trong cung, Từ ma ma sớm chờ, trên bàn bày mấy món điểm tâm tinh xảo cùng trái cây, đều là Thiên Dao thích ăn.
“Lão nô tham kiến Quý phi nương nương.” Từ ma ma vừa muốn cúi người thi lễ, lại bị Thiên Dao đỡ lấy. Nàng hơi hơi cười nói, “Ma ma không cần đa lễ. Người không ở trong Cảnh Dương cung hầu hạ, sao lại tới trong Vị Ương cung rồi.”
Khuôn mặt băng sơn trăm năm bất biến của Từ ma ma khó có được vài phần biểu tình, nhẹ nhàng cười mở miệng nói, “Nương nương hiện tại thân thể không tiện, hoàng thượng lo lắng người khác hầu hạ, cố ý sai phái lão nô tiến đến. Trong Cảnh Dương cung đại thần lui tới thường xuyên, bất lợi cho nương nương tĩnh dưỡng thân thể, hoàng thượng lúc này mới sai người một lần nữa sửa chữa Vị Ương cung cho nương nương ở, không biết nương nương có hài lòng?”
“Rất tốt, làm phiền ma ma rồi.” Thiên Dao cười đáp, chỉ là ý cười chưa đạt tới đáy mắt. Trong Cảnh Dương cung, Sở Diễm không để ý nàng nguyện ý hàng đêm dây dưa, nàng nhất thời sơ ý, hiện giờ đã có thai hơn tháng. Hài tử cũng là một sinh mệnh vô tội, Thiên Dao tự nhiên sẽ không nhẫn tâm không cần, cũng chỉ có thể tạm thời chịu khuất phục.
Ngự y ngày ngày vì nàng chẩn mạch báo bình an, chuyện mang thai tự nhiên không thể gạt được Sở Diễm, thế cho nên hắn mới có an bài này.
“Hồi bẩm nương nương, Kỳ quý phi cầu kiến.” Yêu Nguyệt đẩy cửa vào, cúi người bẩm báo Thiên Dao.
Thiên Dao thoáng chần chờ, Sở Uyển cùng nàng chưa từng có gây hấn, huống chi, lúc ban đầu Quân Ninh vào cung đã từng cùng nàng ta kết oán. Nàng kia cũng là người thanh cao, Thiên Dao vẫn chưa nghĩ tới sẽ tới Vị Ương cung cầu kiến.
“Mời Kỳ phi vào đi.”
Trong chốc lát, Sở Uyển dưới sự dìu dắt của thị nữ đi vào. Nàng đã đổi y phục trắng khi tế tự, toàn thân cung trang xanh lục, giữa tóc là một cây trâm vàng, cả người xem ra minh diễm động lòng người.
“Sở Uyển tham kiến Dao quý phi, quý phi nương nương vạn an.” Sở Uyển dịu dàng cười, cúi người thi lễ.
Thiên Dao nhất thời kinh ngạc, trong khoảng thời gian ngắn lại đoán không ra mục đích Sở Uyển đến đây. Trái lại Từ ma ma ở một bên vô cùng cảnh giác, lên tiếng nói, “Kỳ quý phi không cần đa lễ. Người cùng Dao phi đều là phẩm vị Quý phi, há có thể hành đại lễ này, nếu như truyền đến trong tai hoàng thượng, chỉ cho là Dao phi nương nương ỷ sủng mà kiêu, khắt khe với người.”