Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 215: Đời người hối hận nhất là gì? (1)




“Quân Ninh tuổi nhỏ, tư tưởng võ công đều đã vượt xa phạm vi tuổi tác. Huống chi, y là con nối dòng duy nhất của trẫm, ý trẫm đã quyết, chỉ cần biểu ca không đứng ra phản đối, trẫm tự có biện pháp đối phó đám lão nhân ngoan cố kia.”

Vân Kiếm nhất thời nghẹn lời, sự tình đề cập tới Thiên Dao, hắn vậy mà rơi vào thế khó xử. Hắn làm sao lại muốn Thiên Dao bị thương tổn, trải qua nhiều năm, rất nhiều chuyện, hắn đã nghĩ thấu, có lẽ Sở Diễm mới đúng là chốn đi về duy nhất của Thiên Dao. Chỉ có nam nhân cao cao tại thượng kia mới cho nàng nổi toàn bộ thế giới.

Vân Kiếm than nhẹ một tiếng, chắp tay đứng dậy, “Thần tỉ mỉ suy xét, tiểu hoàng tử thông minh hơn người, mẫu phi là Dao phi đứng đầu hậu cung, thân phận tôn quý, mặc dù tuổi nhỏ, nhưng là lựa chọn tốt nhất cho vị trí Thái tử. Vi thần nguyện phụ tá Thái tử.”

Sở Diễm mỉm cười, trong mắt chợt lóe lên giảo hoạt. Mặc dù chuyện cách đã nhiều năm, Vân Kiếm vẫn như cũ không thể thương tổn Thiên Dao, vì thành toàn Thiên Dao, hắn sẽ thỏa hiệp.



Một chỗ khác, nội điện Cảnh Dương cung, Quân Ninh đi nhanh mà vào, cũng chỉ có thị nữ đợi ở hai bên, không thấy bóng dáng Thiên Dao.

“Mẫu thân đâu?” Y nhìn về phía Yêu Nguyệt ở một bên.

“Hồi bẩm tiểu hoàng tử, nương nương ở bên trong phòng tắm rửa.” Yêu Nguyệt cúi người hành lễ, cung kính trả lời.

Quân Ninh nhàn nhạt gật đầu, liền đi vào trong phòng. Trong phòng ấm áp như mùa hạ, ngăn cách bằng tấm bình phong thủy mặc, sương mù từ từ lan tỏa.

“Ninh Nhi ư?” Sau bình phòng truyền đến giọng nói trầm nhẹ của Thiên Dao, mang theo một chút nghẹn ngào. Thân thể của nàng vẫn như cũ ngâm trong nước, chỗ hơi nước không che giấu được, vai cổ gáy trước người có dấu hôn ngân không đồng nhất. Nàng dùng lực chà lau, da thịt trắng nõn bị ma sát đỏ bừng, lại giấu không được vết tích hoan ái.

Ngoài bình phong, Quân Ninh nhíu mi tâm, lên tiếng hỏi, “Người ở bên trong đã bao lâu?”

Thiên Dao không nói, làn môi nhếch lên, mu bàn tay che miệng, nức nở khóc, lại muốn ra vẻ kiên cường ở trước mặt Quân Ninh. “Ninh Nhi hình như về sớm rất nhiều, hôm nay thái phó không tới giảng bài sao?” Thiên Dao không dấu vết chuyển đề tài, tiếng nước róc rách chuyển động, nàng đã kéo qua sa y ở một bên khoác lên người, từng bước một bước ra khỏi mặt nước.

Quân Ninh tuy biết nàng né tránh, cũng không nguyện đi vạch trần lớp phòng ngự yếu ớt của nàng, liền theo lời nàng nói, “Ông ấy nghị sự với Vân tướng ở Ngự thư phòng, con liền trở về trước. Mẫu thân cả ngày tù túng ở trong phòng, chúng ta đến Ngự hoa viên hít thở không khí được không?”

“Ừ.” Thiên Dao nhàn nhạt gật đầu, y phục trên người đã mặc chỉnh tề mới chậm rãi đi ra.

“Lúc sáng, Huệ Nhi cũng la hét muốn đi Ngự hoa viên chơi diều a.” Thiên Dao mỉm cười dắt tay Quân Ninh, lại lệnh Yêu Nguyệt dẫn Huệ Nhi tới. Nàng một mực cười, mặc dù che giấu rất tốt, Quân Ninh vẫn như cũ bắt được nhàn nhạt ưu thương dưới đáy mắt nàng kia.

Mi tâm cau chặt chưa từng buông lỏng, Quân Ninh không ngừng suy nghĩ, có phải y làm sai rồi hay không? Hoặc là nam nhân kia cũng không thể cho mẫu thân hạnh phúc.

Vào xuân, cảnh trí Ngự hoa viên cực đẹp, trên cỏ xanh biếc, Quân Ninh cùng Huệ Nhi vui vẻ chạy, diều bươm bướm trong tay càng bay càng cao, tươi cười trên mặt Huệ Nhi so với ánh mặt trời sau giờ ngọ còn sáng lạn hơn. Quả thực vẫn là tiểu hài tử, đêm qua cũng bởi vì nhớ mẫu thân mà khóc rống không ngừng, hôm nay có bạn chơi, nhất thời quên phiền não, vui vui vẻ vẻ chơi đùa.

“Huệ Nhi chạy chậm một chút, cẩn thận té ngã.” Thiên Dao lên tiếng nhắc nhở, nhìn Huệ Nhi chạy như chim nhỏ, có khi cũng không dừng được lo lắng. Nữ hài tử không giống nam nhi, dù sao cũng được nuông chiều, té ngã chung quy sẽ đau một lúc.

Hơi thở Huệ Nhi dồn dập lại vẫn như cũ cười đến mặt mày cong cong. “Cô cô yên tâm, có Quân Ninh ca ca ở đây, Huệ Nhi sẽ không bị thương.”

Nghe xong lời nói đơn thuần của hài tử, Thiên Dao bật cười, trong mắt lại hiện lên một tia ấm áp. Huệ Nhi hoàn toàn tin tưởng Quân Ninh, mà Quân Ninh lại toàn tâm toàn ý che chở Huệ Nhi.  Cảm tình như vậy, nàng cực kỳ hâm mộ. Có khi, nàng cũng không nhịn được suy nghĩ, có lẽ Sở Diễm cùng Linh Lung chính là tình cảm như vậy, thuở nhỏ gần nhau, vốn không thể thay thế được. Nói ra, nàng mới đúng là người ngoài phá hoại tình cảm của bọn họ.

“Trong cung này có hơn mấy đứa trẻ, thật đúng là náo nhiệt không ít a.” Một giọng nói kiều mị từ xa lại gần, Tiết Oánh được thị nữ nâng đỡ chậm rãi đi tới trước bàn đá Thiên Dao ngồi, cũng cúi người thi lễ với Thiên Dao, “Thần thiếp Tiết Oánh tham kiến Quý phi nương nương.”

“Tỷ tỷ không cần đa lễ, ngồi đi.” Thiên Dao mỉm cười đáp lời, khách sáo, cũng không thân thiện.

Tiết Oánh ngồi xuống bên người nàng, ánh mắt ôn nhã vẫn đuổi theo phương hướng của Quân Ninh cùng Huệ Nhi. “Từ khi muội muội cùng tiểu hoàng tử vào cung, trong cung quả nhiên náo nhiệt rất nhiều. Hôm qua phụ thân gửi thư nhà tới vẫn nhắc: ‘Hôm nay tâm tình hoàng thượng rất tốt, cũng liên tục đề cập chuyện lập trữ ở trên triều đình.’ Không bao lâu nữa, tiểu hoàng tử liền phải đổi thành tiểu thái tử rồi. Muội muội quả nhiên có phúc khí tốt a! Phụ thân đặc biệt dặn ta phải dính lây chút không khí vui mừng của muội muội, hầu hạ hoàng thượng, tương lai có may mắn cũng có thể vì hoàng thượng sinh hài tử.”

“Chuyện lập trữ Thiên Dao vẫn chưa nghe hoàng thượng nhắc tới, có thể là tin đồn vô căn cứ mà thôi. Tỷ tỷ hà tất chuyện bé xé ra to.” Thiên Dao nói vài ba câu. Trong mấy câu Tiết Oánh nói, câu nào cũng có thâm ý khác, nữ nhân hậu cung này, có ai là kẻ dễ bắt nạt. Mà Thiên Dao vô tâm tranh thủ tình cảm, tự nhiên cũng lười ứng phó với nàng.

Mà nàng vừa dứt lời, Huệ Nhi tựa như chim nhỏ nhào vào trong lòng nàng, thấp giọng gọi một tiếng, “Cô cô.” Quân Ninh cũng theo sát phía sau, đi tới bên người Thiên Dao, cũng lệnh thị nữ bưng long nhãn qua, cẩn thận bóc, sau đó đưa tới bên môi Thiên Dao.

“Hôm nay mặt trời lên cao, mẫu thân sao lại không sai người bung dù che nắng, nếu phơi nắng bị thương làm sao cho tốt.”

“Mẫu thân đâu nào dễ bệnh như vậy.” Thiên Dao nhẹ cười, đem long nhãn Quân Ninh đưa bỏ vào trong miệng Huệ Nhi. Hai đứa hài tử đang chơi vui vẻ, lúc này lại đột nhiên bỏ diều chạy tới, hiển nhiên là giải vây giúp nàng. Quân Ninh biết nàng không thích ứng phó việc vặt trong cung, mọi chuyện lớn nhỏ trong Cảnh Dương cung đều giúp nàng lo liệu thỏa đáng, ở bên ngoài, lại chắn xuống tất cả những nữ nhân không liên quan gì.

“Ninh Nhi, Huệ Nhi gặp qua Hiền phi nương nương.” Thiên Dao nhẹ cười, lấy khăn lụa tuyết trắng lau mồ hôi trên trán Huệ Nhi.

“Tham kiến Hiền phi nương nương.” Huệ Nhi tiến lên một bước, vô cùng hữu lễ khom người thi lễ.

“Quận chúa Minh Châu không cần đa lễ, tới, cho Hiền phi nương nương ôm một chút có được hay không?” Tiết Oánh nhẹ cười vươn cánh tay, vốn có ý tốt mà Huệ Nhi hiển nhiên không cảm kích. Nàng mỉm cười đứng dậy, lại lần nữa nhào vào ôm Thiên Dao, nhút nhát quay đầu nhìn về phía Tiết Oánh.

Tiết Oánh tự rước mất mặt, đành phải thu tay lại. Ánh mắt mỉm cười rơi vào trên người Quân Ninh, trên dưới đánh giá, ngày đó bên cạnh ao sen, mới đầu không biết hắn là hoàng tử, cũng không từng thật sự đánh giá qua, hiện giờ xem ra, tính tình thanh lãnh cao ngạo này, quả nhiên cực kỳ giống hoàng thượng.

Quân Ninh mang khuôn mặt thanh lãnh, chỉ hơi hơi chắp tay, “Hiền phi nương nương.”

“Bộ dáng của tiểu hoàng tử cùng hoàng thượng trái lại cực kỳ giống nhau, ngày khác nhất định là nhân trung long phượng.”

“Tiểu hoàng tử vốn là long tự, hiện giờ bất quá chỉ chờ cự long bay lên thôi.”

Cách đó không xa trên đường lát đá, Sở Diễm dưới sự theo hầu của Lưu Trung và một nhóm thị vệ đi tới. Lưu Trung nửa khom người, mỉm cười xu nịnh nói.

“Hoàng bá phụ.” Tiểu Huệ Nhi giòn giã gọi, cũng thoát khỏi ôm ấp của Thiên Dao, đi tới chỗ Sở Diễm.

“Huệ Nhi ngoan.” Sở Diễm mỉm cười ôm Huệ Nhi vào trong lòng, ngón tay thon dài vuốt xuôi theo chóp mũi nho nhỏ của Huệ Nhi. “Mới vừa chơi cái gì, cười vui vẻ như vậy?”

“Quân Ninh ca ca cùng Huệ Nhi chơi diều đó.” Huệ Nhi ngọt ngào ngây thơ trả lời.

Sở Diễm nhẹ cười, ánh mắt nhàn nhạt di chuyển qua lại giữa Quân Ninh cùng Huệ Nhi, sau đó lại cân nhắc mở miệng hỏi, “Huệ Nhi thích cùng Quân Ninh chơi diều sao?”

“Thích a.” Huệ Nhi khờ dại trả lời.

“Vậy Huệ Nhi thích Quân Ninh ư?”

“Thích.” Huệ Nhi cơ hồ không cần nghĩ ngợi.

Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của Quân Ninh càng ngày càng hồng, ý cười Sở Diễm lại càng sâu thêm vài phần, “Đợi Huệ Nhi trưởng thành gả cho Quân Ninh có được hay không?”

“Ninh Nhi, dẫn muội muội hồi cung nghỉ ngơi đi, chơi lâu như vậy, nàng cũng mệt rồi.” Giọng nói Thiên Dao lấn át một chữ ‘được’ rụt rè của Huệ Nhi.

Tươi cười trên mặt Sở Diễm vẫn như cũ, buông Huệ Nhi trong lòng ra. Quân Ninh đi tới, dắt bàn tay nhỏ của Huệ Nhi, cúi đầu đi về phía Cảnh Dương cung, cực kỳ hiển nhiên, trên mặt hai đứa hài tử đều không có tươi cười vừa nãy.