Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 196: Ly Thương (15)




“Uhm.” Thiên Dao cười khổ, mồ hôi cùng nước mắt không ngừng nhỏ giọt.

Lão bà tử nặng nề thở dài, rồi lại mở miệng. “May mà độc được máu con chồn tuyết giải hơn phân nửa, nếu không ngươi cũng chống đỡ không tới lúc này.”

“Bà bà, ta tự biết đại nạn đã tới, chỉ cầu bà bà phát lòng từ bi, cứu thai nhi trong bụng ta.” Thiên Dao suy yếu nói, trong giọng nói đều là nghẹn ngào.

“Muốn hài tử của ngươi không có chuyện gì liền tiết kiệm chút khí lực đi. Theo ta nói mà làm.” Giọng nói lão bà tử đã lãnh trầm vài phần, lại giấu không được sự quan tâm. “Cô nương, dùng lực, đã nhìn thấy đầu hài tử rồi.”

Thiên Dao thống khổ rên rỉ, chỉ cảm thấy thân thể đau đớn giống như bị xé rách. Nàng đưa tay bắt lấy chăn gấm mềm mại trên người, lại dùng hết tất cả khí lực. Trong cơn thống khổ hành hạ, một tiếng khóc nỉ non của trẻ sơ sinh vang dội trong đêm mưa, đặc biệt chói tai. Bởi vì sinh non, hài tử đặc biệt yếu ớt. Lão bà tử dùng tơ lụa sạch sẽ bao lấy thân thể nho nhỏ của trẻ sơ sinh, cũng mỉm cười nhìn về phía Thiên Dao, “Là đứa bé trai, cực kỳ khoẻ mạnh.”

Sinh hài tử ra cơ hồ hao hết tâm lực của Thiên Dao, nàng xụi lơ trong góc xe, trên khuôn mặt trắng xanh như giấy sớm mất đi huyết sắc. Trong con ngươi trong suốt nhẹ nhàng dâng lên hơi nước, ánh mắt tha thiết nhìn trẻ mới sinh nho nhỏ trong lòng bà bà. Đây là hài tử của nàng, huyết mạch của nàng, là sinh mệnh kéo dài của nàng.

Hài tử khóc nỉ non một trận, có thể là mệt mỏi, liền nằm ngủ trong lòng bà bà. Mặc dù bộ dáng có nhiều nếp nhăn nhưng khoé môi hơi hơi trề ra, lại thực chọc người mến yêu. Thiên Dao run rẩy vươn đầu ngón tay, mềm nhẹ vuốt ve khuôn mặt hài tử, làn môi mấp máy lầm bầm, “Quân Ninh, Quân Ninh….”

Lão bà tử liền hiểu rõ, Quân Ninh là tên nàng đặt cho hài tử.

Thiên Dao có chút cật lực gỡ Trấn Long ngọc trên hông xuống, cài lên bên người hài tử, một giọt lệ óng ánh trong suốt rơi trên đôi má trắng nõn, băng lạnh đến làm đau lòng người. Bên tai không ngừng hồi tưởng lời thề ngày đó, ‘Trấn Long ngọc ở đây, Lâm Lang hoàn bội ở bên cạnh. Sở Diễm ở đây, Thiên Dao ở bên cạnh.’

Khoé môi Thiên Dao hiện lên ý cười chua xót, yêu hận quấn quít si mê thì như thế nào, hiện giờ, Trấn Long ngọc đổi chủ, chung quy, lời thề biến thành một câu nói đùa.

“Bà bà, nhờ người mang hài tử của ta đến Giang Nam giao cho Thẩm Đông Thần Thẩm tướng quân, cũng giao cho hắn cây trâm ngọc này, hắn liền sẽ hiểu rõ.” Thiên Dao yếu ớt nỉ non, sắc mặt càng ngày càng trắng bệch. Hài tử bình an ra đời, hiện giờ, việc sau cùng nàng phải làm đó là an trí thật tốt tương lai cho Quân Ninh. Như vậy, nàng mới có thể an tâm rời đi.

Ngày đó, Sở Diễm vì trấn an nàng mà trục xuất Tư Đồ nhất tộc đến Giang Nam giàu có và sung túc, nhưng đồng thời cũng điều Thẩm Đông Thần tới Giang Nam làm Tiết Độ sứ. Thẩm gia diệt môn, Tư Đồ tộc không cách nào trốn tránh trách nhiệm, hai bên kiềm chế lẫn nhau, Sở Diễm mới có thể yên tâm.

Từ xưa đế vương vô tình, Thiên Dao không nguyện hài tử của nàng lớn lên trong thâm cung băng lãnh, không cầu vinh hoa phú quý, không cầu vô thanh quyền quý. Thiên Dao chỉ hy vọng hài tử của nàng có thể bình an lớn lên, trải qua cuộc sống đạm mạc. Từ nay về sau, Quân Ninh của nàng cùng Sở Diễm, cùng giang sơn Đại Hàn, không còn quan hệ gì nữa. Nàng cũng từng nghĩ tới giao Quân Ninh cho Tư Đồ Phong, nhưng lại sợ Tư Đồ gia lợi dụng Quân Ninh áp chế Sở Diễm, ngược lại khéo quá thành vụng. Trái lại Thẩm Đông Thần là người đáng phó thác.

“Tặc bà tử, giọng hài tử vang dội như vậy, là một nam hài phải không?” Giọng nói lão giả từ ngoài xe truyền đến, xen kẽ trong tiếng mưa rơi ầm ầm, trong giọng nói là mong chờ nói không nên lời.

“Là nam hài! Cùng lão đầu tử chết tiệt ông có quan hệ gì chứ, hưng phấn nhiệt tình cái gì.” Lão bà tử hướng ngoài xe nói một câu, cũng đặt hài tử ở một bên. Hài tử chu cái miệng nhỏ đỏ rực, khẽ híp mắt, bộ dạng nửa ngủ nửa không.

Thiên Dao nhìn không dời mắt trẻ sơ sinh trong tã lót, trong con mắt sáng đầy nước mắt là ôn nhu từ ái của người bắt đầu làm mẹ. Trước mắt từ từ mơ hồ, ý thức bắt đầu trở nên choáng váng nặng trĩu. “Quân Ninh, Quân Ninh, vĩnh biệt rồi.” Môi nàng khẽ nhúc nhích, lông mi thon dài rung động vài cái, chảy xuống một hàng nước mắt ấm áp.

Lão bà tử nhận thấy bất thường của nàng, cuống quít xốc chăn gấm trên người nàng lên. Dưới người Thiên Dao là một vũng máu lớn, nhiễm trên da hổ trắng, nhìn thấy ghê người, “Cô nương, cô nương ngươi làm sao vậy!”

Ý thức Thiên Dao vẫn mơ hồ không rõ, trong mắt một mảnh mờ mịt, lại sạch sẽ làm người thương tiếc, trong miệng là tiếng ‘ưm’. “Tử sinh xa cách, cùng tử thành duyệt, Sở Diễm, Sở Diễm….”

Lão bà tử kinh hãi, hắng giọng la lớn phía ngoài xe. “Không tốt, cô nương này bị rong huyết, mau đem Thiên Hương đậu khấu ra đây.”

Ngoài xe là khoảnh khắc an tĩnh, sau đó màn xe bị xốc lên một góc, lão giả không hề dám nhìn trộm bên trong, chỉ có giọng nói truyền đến, “Thiên Hương đậu khấu là trân bảo trên thế gian, trăm ngàn năm qua tới nay chỉ có một viên, cho một cô nương đơn thuần không nhận thức….”

“Lúc này ông….. còn nói lời vô nghĩa này, nàng đúng là nữ nhân của Diễm Nhi!” Bên trong xe truyền đến tiếng lão bà tử giận dữ gầm lên. “Nhanh chút lấy Thiên Hương đậu khấu ra, nếu không ta không để cho ông yên.”

Lão giả không dám lại nhiều lời, ông sợ lão bà đúng là có tiếng. Cánh tay già nua từ ngoài xe duỗi vào trong, trong lòng bàn tay đặt một viên thuốc màu đen, nhìn không chút thần kỳ, nhưng là thế gian chí bảo. “Cho bà cho bà!” Trong giọng nói lão giả tràn đầy không tình nguyện, lại tự lo nói thầm. “Trong hậu cung còn nhiều nữ nhân của Diễm Nhi, bà cứu được hết sao!”

“Ông nói cái gì?” Lão bà tử lại hống một tiếng.

“Không, không có gì.” Lão giả nơm nớp lo sợ trả lời, “Ta là nói, cho dù có Thiên Hương đậu khấu cũng không nhất định có thể cứu sống nha đầu kia. Nàng thân trúng độc đoạt hồn thảo, vì sinh lại hao hết tâm lực, chỉ sợ không cách gì xoay chuyển được.” Đây không phải không công lãng phí Thiên Hương đậu khấu của ông ư.

Quả thật, xét thấy nữ uy của lão bà tử, câu sau cùng ông không dám nói ra miệng.

Bên trong xe truyền đến tiếng thở dài của lão bà tử, bỏ Thiên Hương đậu khấu vào trong miệng nàng, cũng đưa nội lực thuần âm truyền vào trong cơ thể nàng để chống cự hàn khí trong cơ thể Thiên Dao. Còn lại, cũng chỉ nghe theo mệnh trời.

“Nha đầu, nghe bà bà nói, ngàn vạn lần đừng ngủ.” Nếu ngủ liền sẽ không tỉnh lại.

Một chỗ khác, thâm cung, trong tông miếu hoàng thất, Sở Diễm khoanh tay đứng, cẩm bào màu đen cùng với bóng tối xung quanh hoàn mỹ hoà làm một. Trên cao đường thờ phụng bài vị tổ tiên các thế hệ Đại Hàn, hai bên cạnh treo ảnh các thế hệ tôn vương, treo ở sau cùng chính là phụ hoàng của hắn – Đại Hàn Văn đế. Sở Diễm nghĩ, sau trăm tuổi, bức hoạ của hắn cũng sẽ treo bên cạnh phụ hoàng, như thế, tại sau khi hắn trăm tuổi, sẽ có bức hoạ treo bên cạnh hắn sao? Nếu như cái thai này của Thiên Dao khó giữ được, Đại Hàn chỉ sợ không người kế tục rồi.

“Phụ hoàng, là Sở Diễm sai rồi sao? Có lẽ, con thật sự không nên yêu nàng.” Hắn lầm bầm lầu bầu, trả lời chỉ có gió xuân thổi vào trong điện qua khung cửa sổ nửa mở.

“Phụ hoàng, người từng nói qua, quân vương nhất ngôn cửu đỉnh, con cho phép Thiên Dao duy nhất liền sẽ không nuốt lời. Nếu như hài tử của Thiên Dao không cách nào ra đời, hoặc là, con không cách nào tìm được đứa nhỏ này, như thế, con sẽ nhận hài tử của Sở Dục làm con thừa tự, để cho nó kế thừa ngôi vị hoàng đế. Sau trăm tuổi, dưới hoàng tuyền, nhi thần thỉnh tội với phụ hoàng.”

“Hoàng thượng.” Ngoài điện truyền đến giọng nói già nua của Lưu Trung.

Sau chốc lát yên lặng, Sở Diễm trầm giọng hỏi, “Tìm được Dao Nhi rồi sao?”

Lưu Trung than thở nhẹ, thấp giọng đáp lại, “Vẫn chưa, theo như hoàng thượng phân phó, đã mời Ngũ công chúa tới Ngự thư phòng chờ hoàng thượng tiếp kiến.”

“Ừ, trẫm biết rồi, bãi giá đi.”

Trong Ngự thư phòng, Loan Âm cúi đầu ngồi ở một bên, diện dung coi như bình tĩnh, chỉ là bàn tay dưới ống tay áo không ngừng quấy động. Trong lòng nàng rõ ràng, Sở Diễm tìm nàng tới chỉ sợ là vì chuyện Thiên Dao, a, còn có cái gì có thể giấu diếm đệ đệ thông minh tuyệt đỉnh này của nàng.

Sở Diễm đi nhanh mà vào, như thường ngày bình tĩnh ngồi trên ghế chủ vị, tiện tay lấy ra một quyển sách, ánh mắt thâm thuý rơi vào trên đó, lời ra khỏi miệng lại xen lẫn sương hàn rét thấu xương. “Ngũ tỷ không có gì muốn nói với trẫm sao?”

Loan Âm cười, “Hoàng thượng nếu đoán được, hà tất phải hỏi ta. Không sai, là ta hỗ trợ Linh Lung giả chết, lại sai người đưa Thẩm Thiên Dao ra khỏi hoàng cung. Ta làm toàn bộ đều vì đệ, vì giang sơn Đại Hàn. Đệ là thiên tử một nước, quyết không thể vì một nữ nhân mà làm bậy. Nếu như hoàng thượng muốn truy cứu tội, Loan Âm không một câu oán hận.”

Trên ghế chủ vị, Sở Diễm chậm rãi buông sách trong tay ra, dám làm dám chịu, tính tình Loan Âm là như thế. “Ngũ tỷ có ân với trẫm, trẫm khắc trong tâm khảm. Nhưng Thiên Dao là thê tử của trẫm, hiện giờ thân trúng kịch độc, trẫm làm sao có thể để cho nàng lưu lạc bên ngoài.”

Loan Âm có chút thiếu kiên nhẫn, bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt thâm trầm dừng trên người hắn. “Sở Diễm, đệ căn bản không giữ nàng được, hà tất phải cưỡng cầu. Ta tiễn nàng đi đó là hy vọng nàng có thể mang theo tình yêu của đệ kiên cường mà sống, mà cho đệ một tia hy vọng cùng đợi nàng trở về.”

Sau một hồi trầm mặc đáng kể, trên ghế chủ vị truyền đến tiếng cười lạnh của Sở Diễm. Loan Âm luôn miệng suy nghĩ vì hắn, lại không biết, an bài như vậy sẽ chỉ làm tâm Thiên Dao tồn tại oán hận. Chuyện của Linh Lung làm cho Thiên Dao hoài nghi tình yêu của hắn đối với nàng.

“Ngũ tỷ, tỷ thật sự hiểu được cái gì gọi là yêu sao?”

Loan Âm trầm mặc không nói. Nàng tự hỏi, đã từng đối với Vân Kiếm là yêu, hiện giờ đối với Thác Bạt Nguyên Hồng cũng là chân tình. Chỉ là, những thứ này đều chống không lại huyết mạch thủ túc với Sở Diễm.

“Ngũ tỷ đã từng hỏi qua trẫm, có phải không có Thiên Dao, trẫm liền không cách nào sống tiếp. Hiện tại, trẫm cho tỷ đáp án………. Vì cơ nghiệp trăm năm của Đại Hàn, trẫm sẽ không tự sát. Nhưng trẫm còn sống, bất quá là một cái xác mà thôi. Thiên Dao chết, tâm trẫm liền chết theo.”

Diện dung tuấn mỹ của hắn dưới ánh sáng lay động thâm trầm mà ngưng trọng. Loan Âm chỉ cảm thấy ngực từng trận co rút đau đớn. Nàng đột nhiên có chút hối hận hành vi của chính mình, nàng không nên ích kỷ vì Sở Diễm mà quyết định thay.

“Ta sai người đem Thiên Dao ra khỏi đế đô, một đường thẳng tới Giang Nam. Ta nghĩ, khí hậu Giang Nam ẩm ướt, thích hợp cho Thiên Dao tĩnh dưỡng. Ma ma cùng thị vệ đi cùng đều là người có võ công cao cường, sẽ bảo hộ nàng thật tốt.”

Bàn tay ẩn dưới ống tay áo Sở Diễm siết chặt, tức giận từ từ dâng lên. Loan Âm thế mà lại sơ ý như vậy, Thiên Dao bệnh nặng quấn thân, Loan Âm lại để cho nàng chịu nỗi khổ xóc nảy. Nếu như trên đường có chuyện gì không hay xảy ra… hắn không dám nghĩ tiếp. “Hoàng tỷ có vì Dao Nhi an bài ngự y cùng dược vật?”

“Chuyện này….” Loan Âm ấp a ấp úng, chuyện tới đột ngột, nàng làm sao sẽ nghĩ chu đáo như vậy.

Sở Diễm không tiếp tục nhiều lời, đi nhanh ra ngoài điện. Nán lại ở trong điện thêm khắc nào, hắn sợ chính mình không nhịn được, sẽ làm ra chuyện tình thương tổn Loan Âm. Hắn tự nhận thông minh lanh lợi một đời lại bị chính tỷ tỷ thân cận nhất cùng nữ nhân yêu nhất tính kế.

“Người đâu, chuẩn bị xe, trẫm muốn xuất cung.” Hắn giận dữ hét với Ngự Lâm quân ngoài điện. Lúc này, bên ngoài trời đang mưa như trút nước, mà sắc mặt Sở Diễm còn trầm lãnh hơn so với đêm đen. Lưu Trung cùng Từ ma ma đứng ở một bên, nhưng không người nào dám khuyên hắn nửa câu.

Xích Thố bốn vó tung bay, nước bắn tung tóe trên con đường nước tù đọng. Sở Diễm mình khoác áo tơi, giục ngựa rong ruổi trong cơn mưa xối xả, phía sau có một đôi Ngự Lâm quân đi theo, lấy Xích Diễm cầm đầu, phụ trách bảo hộ an toàn cho đế vương.

Đường từ đế đô tới Giang Nam nhiều vô số kể, mà để tránh né Ngự Lâm quân truy tìm, xe ngựa của Thiên Dao nhất định sẽ lựa chọn con đường khuất nhất mà đi. Sở Diễm dọc theo con đường này tìm kiếm. Đi suốt ngày đêm, buổi trưa ngày thứ hai, bọn hắn liền đuổi tới nơi chiếc xe ngựa Loan Âm an bài kia. Mưa xối xả hai ngày liên tiếp, phụ nhân cùng xa phu hôn mê ngất xỉu vẫn như cũ chết ngất bên cạnh xe. Mà bên trong xe hiển nhiên không có tung tích Thiên Dao.

Sắc mặt Sở Diễm lạnh tới làm người sợ hãi, lệnh cho Xích Diễm bất luận dùng phương pháp gì cũng phải kêu tỉnh hai người kia.

Ngự Lâm quân phía sau lưng trong tay cầm dù to, che mưa như trút nước cho Sở Diễm. Đợi tới khi cứu tỉnh được hai người, trực tiếp áp đến trước người đế vương. Đánh mất Thiên Dao hai người sợ không nhẹ, run rẩy cúi đầu không dám nói lời nào.

“Trẫm hỏi các ngươi, cô nương mà công chúa Loan Âm lệnh các ngươi hộ tống đâu?”

“Hồi, hồi bẩm hoàng thượng, cô nương kia sau khi đánh bất tỉnh chúng thần, liền không có tung tích, nô tài thật sự không biết.” Hai người quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhất thời tiếng kêu khóc hỗn loạn, trộn lẫn trong tiếng mưa rơi tí tách, hết sức chói tai.

Mày kiếm Sở Diễm chau lại, nhàn nhạt phân phó Xích Diễm bên cạnh. “Xử quyết.” Nếu không biết Thiên Dao ở chỗ nào, giữ bọn hắn cũng dư thừa.

Xích Diễm phẩy ống tay áo với Ngự Lâm quân ở sau lưng, hai Ngự Lâm quân đi nhanh tiến lên, bảo kiếm bên hông nháy mắt toé máu tươi. Màu đỏ tươi bị mưa cọ rửa, rất nhanh liền không có dấu vết. Hai người này chết thật oan uổng chút, nhưng đế vương đúng là trong cơn thịnh nộ, bọn hắn cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo thôi.

“Hoàng thượng, hiện giờ phải làm sao?” Xích Diễm chắp tay hỏi.

Sở Diễm trầm mặc, tuấn nhan trầm tĩnh, trong mắt là tuyệt vọng sâu thẳm trước giờ chưa từng có. Xem ra, Thiên Dao thật hận hắn cực kỳ, mới không để ý tính mạng muốn thoát đi. Nếu là trời trong còn có thể lần theo dấu vết mà tìm, mà hiện giờ, đầy trời mưa to, sớm cọ rửa sạch sẽ mọi thứ. Chẳng lẽ mối duyên phận này của hắn và Thiên Dao thật sự đã đến tận cùng rồi sao?

Hắn, lại làm sao cam tâm…….