Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 192: Ly Thương (11)




Lúc cung nhân đem thuốc tới, Sở Diễm không chút do dự uống một hơi cạn sạch. Sau đó, có chút trẻ con nói với Thiên Dao, “Thực đắng.” Hắn khoá nàng ở trong ngực, xoay lưng lại, cúi đầu hôn lên môi nàng. Mặc dù chỉ lưu lại cho mọi người một bóng lưng, cũng không khó tưởng tượng hai người đang dây dưa làm cái gì. Thiên Dao khó xử cự tuyệt, tiếc rằng hắn ngược lại càng gắt gao triền miên.

Nhóm cung nhân cúi đầu tới cực thấp, tự nhiên không dám nhìn trộm, ngược lại Loan Âm vô cùng không thức thời ho nhẹ. “Ta nói này Sở Diễm, bản cung không ngại ngàn dặm xa xôi từ Tây Hạ theo tới đây, đệ hẳn không phải chỉ để cho ta thưởng thức đệ cùng phi tử của đệ thân thiết chứ.”

Thiên Dao khó có thể thuận theo một lần, Sở Diễm đang cao hứng, lại bị tiếng ho khan thình lình của Loan Âm cắt ngang. Hắn hơi bất mãn nhíu mi, sau đó ôm lấy Thiên Dao, đi nhanh vào trong nội thất. “Ngoan, nàng ngủ một chút đi, ta đi sắp xếp cho Ngũ tỷ. Vì chuyện của nàng, tỷ ấy phải đi xe ngựa mệt nhọc.”

“Ừm.” Thiên Dao gật đầu, trong lòng lại sáng tỏ, hắn muốn cùng ngự y thương lượng làm như thế nào dùng con chồn tuyết tới cứu nàng. Khoé môi Thiên Dao nở nụ cười duy mỹ, trong lòng lại chua xót khó nhịn. Không còn kịp rồi, Sở Diễm, cho dù có con chồn tuyết, nàng cũng chống đỡ không nỗi tới lúc hài tử ra đời. Thời gian hắn rời đi, số lần hàn độc phát tác ngày càng thường xuyên, thân thể của nàng cơ hồ đã như dầu hết đèn tắt. Mặc dù giải độc, nàng cũng không chịu nổi nỗi khổ sinh dục. Nếu là may mắn, có lẽ, hài tử sẽ được sinh ra, đây cũng là hy vọng xa vời sau cùng của nàng.

Trong Ngự thư phòng, ngự y đang trực cơ hồ đều đã đến đủ, Sở Diễm ngồi ở ghế chủ vị, Loan Âm ngồi ở phía bên trái bên dưới.

Dưới sự phân phó của Loan Âm, ngự y viện thủ khom người nửa quỳ bên người Sở Diễm, đầu ngón tay áp vào trên cổ tay hắn, một lúc sau mới giãn mi tâm. “Hồi bẩm hoàng thượng, công chúa, độc tố trong người hoàng thượng đã không còn lo ngại. Dược dùng vừa đúng, chỉ cần tỉ mỉ điều dưỡng, dư độc trong cơ thể rất nhanh sẽ được trừ đi.”

“Máu con chồn tuyết thật sự có thể giải độc đoạt hồn thảo, như thế, độc trong cơ thể Dao phi, hẳn không thành vấn đề đi.” Ánh mắt đen của Sở Diễm thâm trầm, lạnh giọng hỏi.

Thân thể ngự y cứng ngắc, khom người thối lui đến chỗ đứng, run giọng mở miệng. “Hồi bẩm hoàng thượng, cho dù là giải được độc, tình huống của Dao phi cũng không lạc quan. Nương nương người mang con nối dòng, vốn suy nhược, hàn độc mấy lần phát tác, giờ phút này, thân thể nương nương chỉ sợ đèn đã cạn dầu. Vi thần chỉ có thể thử dùng một chút dược bổ dưỡng thân nương nương, còn về…”

“Còn về kết quả, chỉ đành nghe theo mệnh trời, phải không?” Sở Diễm lạnh giọng mở miệng, ngắt lời của ông.

“Vi thần vô năng, mong hoàng thượng thứ tội.” Ngự y lảo đảo quỳ xuống đất dập đầu.

Sở Diễm lạnh lùng cười, “Nếu biết chính mình vô năng, hà tất phải khẩn cầu khoan thứ.”

Lúc ngự y trong điện thối lui, Ngự thư phòng to như vậy chỉ còn lại hai người Sở Diễm cùng Loan Âm. Hắn một tay chống đầu, ánh mắt ảm đạm, chỉ trong phút giây này, dỡ xuống tất cả phòng bị. Loan Âm đứng dậy đến gần, dịu dàng để cho hắn tựa vào ngực mình. Giờ phút này, không có đế vương công chúa, có, chỉ là tỷ đệ bình thường, an ủi đau xót lẫn nhau.

“Y thuật của Thiên Dao rất cao, nàng chỉ dùng một phương thuốc liền có thể giải hàn độc cho đệ, làm sao lại có thể không biết bệnh tình của chính mình. Nàng bất quá là miễn cưỡng cười vui, muốn lưu cho đệ một đoạn hồi ức đẹp nhất.” Loan Âm lên tiếng an ủi, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, Sở Diễm là người thông suốt như vậy, cái gì cũng đã nhìn ra, hắn chỉ là không tiếp nhận được sự thật này. Thật sự là một đôi tình nhân số khổ.

“Đứa nhỏ này tới không phải lúc, nếu không có hắn, có lẽ Thiên Dao…”

Sở Diễm đau đớn lắc đầu, khoé mắt lại có một chút ẩm ướt, là do hắn cố ý, mới có đứa nhỏ này. Nếu không có đứa nhỏ này, có lẽ Linh Lung sẽ không xuống tay với Thiên Dao.

“Tỷ, có phải ta đã làm sai rồi không? Ngay từ đầu không nên cuốn Thiên Dao vào vòng xoáy này. Nếu không gặp phải ta, nàng vẫn là thiếu chủ U Minh cung cao cao tại thượng, nhận kính ngưỡng của vạn người, cuộc sống không nhiễm khói lửa nhân gian.”

Loan Âm cười khổ, mở miệng lần nữa. “Nếu không có đệ, sinh mệnh Thiên Dao vĩnh viễn là một trang giấy trắng, là đệ cho nàng sắc thái, có lẽ, đây là cái giá mà nàng ấy nguyện ý trả.” Loan Âm mềm nhẹ buông hắn ra, “Đi thôi, đi tìm nàng, quý trọng mỗi một tấc thời gian còn lại.”

Sở Diễm im lặng gật đầu, trong giây lát, bóng dáng cao lớn đã đi ra ngoài điện.

Trong Cảnh Dương cung, bởi vì có Thiên Dao tựa hồ trở nên ấm áp hơn. Đã tới đêm khuya, trong phòng ngọn đèn dầu cháy sáng mờ nhạt, tựa như an tĩnh chờ đợi.

“Sao vẫn còn chưa ngủ?” Sở Diễm mỉm cười ngồi ở mép giường.

Thiên Dao đang chăm chú thêu y phục cho tiểu hài tử, nghe được tiếng nói, mới thong thả ngước mắt, mỉm cười. “Mới vừa uống thuốc xong, ngủ không được.”

Sở Diễm khẽ gật đầu, không tiếp tục nhiều lời nữa. Ánh mắt cũng không khỏi lạnh lẽo âm u vài phần. Nàng tất nhiên là ngủ không được, máu con chồn tuyết mãnh liệt, kích thích tâm mạch, đau đớn khó nhịn. Sở Diễm nội lực thâm hậu, còn có thể đè xuống đau đớn, mà Thiên Dao thân thể suy nhược, chỉ có thể dựa vào ý chí kiên cường chống đỡ. Nàng mặc dù cười, trên trán cũng đã toát mồ hôi lạnh.

Sở Diễm duỗi cánh tay ôm nàng vào trong ngực, giống như vô ý lau mồ hôi lạnh trên trán nàng. “Dao Nhi đang làm gì vậy?” Hắn tiếp nhận vật nhỏ vẫn chưa xong trong tay nàng.

“Là y phục của hài tử.” Nàng tuỳ ý đáp.

“Những thứ này giao cho tú nương là được, Dao Nhi hà tất tự mình làm, nếu mắt bị mỏi ta sẽ đau lòng.” Hắn ôn nhu hôn lên mắt nàng.

Thiên Dao cười, nhạt giọng đáp, “Đây là y phục bên người hài tử, mẫu thân tự tay làm, tương lai con mặc mới có thể cảm nhận được ấm áp. Lúc thiếp còn nhỏ, y phục đều do mẫu thân tự tay làm, mãi đến….” Mãi đến khi mẫu thân mất, nàng bị đưa lên Thiên Sơn, cái nơi băng lãnh kia, không còn có hơi ấm của mẫu thân.

“Sở Diễm, hứa với ta, chàng sẽ thương con.” Thiên Dao kéo bàn tay rộng mở của hắn qua, khẽ vuốt bụng dưới. Bảo bảo trong bụng rất phối hợp động đậy, tựa hồ tiếp xúc thân mật nhất với phụ thân.

Thiên Dao đương nhiên biết thời gian của mình không còn nhiều, lúc nàng rời khỏi nhân thế, nàng không muốn đứa nhỏ này dẫm vào vết xe đổ của Sở Diễm. Nàng hy vọng hắn có thể được phụ thân bảo hộ bình an khoái hoạt lớn lên.

“Đứa ngốc, hài tử là ông trời ban cho ta, làm sao có thể không thích hắn.” Sở Diễm bật cười, bàn tay dời lên trên, vuốt ve đôi má trắng nõn của nàng. Nụ hôn mềm nhẹ chậm rãi hạ xuống. Hắn làm sao có thể không hiểu lo lắng của nàng. Nàng sợ hắn sẽ vì việc nàng rời đi, giận chó đánh mèo trút lên người hài tử. Nếu muốn oán muốn hận, hắn cũng chỉ có thể hận chính mình, là hắn để cho nàng có hài tử, là hắn không bảo vệ nàng tốt.

Sở Diễm đau đớn thở dài, giọng nói khàn khàn. Những lời này, hắn không muốn nói, nhưng mà, hắn tất phải lo liệu tốt cho tình huống tệ nhất. Nếu Thiên Dao thật sự muốn dùng mệnh đi đổi đứa nhỏ này, hắn có thể làm, chỉ là để cho nàng an tâm mà đi. “Dao Nhi, nếu như cuộc đời này nhất định không thể cùng nàng làm bạn, ta sẽ dành toàn bộ tình yêu cho hài tử.” Sau đó, sau khi hắn lớn lên, theo nàng mà đi. Chỉ là, Dao Nhi, hai tay của ta nhuốm đầy máu tươi, nếu nàng ở thiên đường, ta lại xuống địa ngục, có phải vĩnh viễn không cách nào gặp lại?!