Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 151: Cái giá phải trả của một minh quân




Vừa dứt lời, liền cảm thấy bên hông nhói lên, thì ra là Sở Diễm nhéo trên eo nàng một cái.

Nữ tử cũng nhận thấy được mối quan hệ vô cùng thân thiết giữa Thiên Dao và Sở Diễm, khôi phục lại cười nhạt mở miệng. “Vị muội muội này thật là xinh đẹp duyên dáng, vừa nhìn liền khiến người động tâm nha.” Nàng vươn tay muốn chạm vào Thiên Dao liền bị Sở Diễm chặn ngang bắt lấy, sau đó chán ghét hất ra.

“Tránh đường.” Sở Diễm trầm giọng ném ra một câu, tính nhẫn nại hiển nhiên đã hao hết. Một đêm vui vẻ như vậy, hắn cũng không muốn lãng phí trên người một nữ nhân chẳng có quan hệ gì.

Nữ tử bị hàn khí rét lạnh của hắn làm chấn động, khẽ ngây ngốc trong khoảnh khắc. Nhưng hiển nhiên là người từng trải việc đời, rất nhanh liền khôi phục ý cười nhạt, nàng đứng yên tại chỗ, thị vệ phía sau lưng lại tiến lên vây quanh Sở Diễm cùng Thiên Dao.

“Tiểu thư nhà chúng ta là thiên kim Hộ Bộ Thị Lang, đắc tội với tiểu thư nhà ta đối với các ngươi không có lợi gì.” Một tên gia nô chân cao khí ngang mở miệng.

Sở Diễm cười lạnh, chỉ là một thiên kim Thị Lang vậy mà cũng dám bày ra tư thế như vậy. Hắn vỗ tay, tạo ra vài tiếng ‘bốp bốp’ thanh thuý. Trong nháy mắt, một nam tử mặc thường phục liền dừng ở bên người hắn, giống như từ trên trời rơi xuống.

“Chủ tử có gì phân phó?” Nam tử khom người cúi đầu.

“Đem bọn họ xử lý đi, sạch sẽ một chút.” Sở Diễm lạnh giọng phân phó.

Ngực Thiên Dao cả kinh, cuống quít bắt lấy cánh tay Sở Diễm. “Sở Diễm, đừng…”

“Yên tâm, hắn xuống tay có chừng mực.” Sở Diễm thuận miệng trả lời, nắm tay nàng, hoà nhập vào trong đám người.

Quầy hàng phía trước cách đó không xa, cũng không biết bán cái gì mà có rất nhiều hài đồng vây quanh. Thiên Dao tò mò đi lại gần, mới phát hiện một lão nhân ngồi ở giữa, trong tay đang nắn bột nhão bảy màu, Bát Tiên Quá Hải, Tề Thiên Đại Thánh, một đám mặt người nặn giống như đúc.

Thiên Dao cảm thấy cực kỳ hứng thú, ngồi chồm hổm ở trước quầy hàng, mắt to như nước chớp chớp nhìn động tác trên tay lão nhân. Thấy ông đem một tượng mặt người đưa cho hài tử bên cạnh, hắn tươi cười chạy đi.

“Tiểu cô nương muốn mua tượng bằng bột sao?” Lão nhân mở miệng hỏi, cười híp mắt, khoé mắt lộ đầy nếp nhăn. Lão nhân ông sống hơn nửa đời người, chưa từng thấy qua tiểu nữ oa phấn điêu ngọc trác như vậy.

“Vâng.” Thiên Dao nhẹ gật đầu.

“Muốn nặn hình gì?” Lão nhân lại hỏi.

Con mắt sáng của Thiên Dao di chuyển, sau một lúc suy tư, dùng đầu ngón tay trắng nõn chỉ vào chóp mũi mình. “Ta.”

Lão nhân khẽ ngây ngốc, nhưng rất nhanh lại khôi phục ý cười ban đầu. Hai tay nhanh chóng xoa nắn khối bột, không bao lâu sau, mặt người trong tay đã có hình dạng sơ sơ, tóc đen y phục trắng, là dáng vẻ của Thiên Dao, lại giống như tiểu tiên nữ đến từ Cửu Thiên.

Thiên Dao tiếp nhận hình người, trên mặt nở nụ cười vui vẻ. Đứng bên cạnh, Sở Diễm chăm chú nhìn nàng, không nhớ rõ đã bao lâu chưa từng thấy nàng thoải mái cười như vậy.

“Thật ra nhìn khá giống.” Sở Diễm ôn nhu nói, lấy ra một nén vàng từ trong tay áo đặt trên quầy hàng của lão nhân.

Lão nhân lại sửng sốt, nhìn ra được hai người này ăn mặc bất phàm, hẳn là người nhà phú quý, nhưng cũng không nghĩ tới ra tay hào phóng như vậy. “Cái này, lão nhân không có tiền thối.”

“Không cần thối.” Sở Diễm tuỳ ý đáp trả một câu, nắm tay Thiên Dao rời đi, lại bị lão nhân gọi lại. Chỉ thấy bột nhão trên tay lão nhân nhanh chóng biến đổi hình dạng, bất quá chỉ trong nháy mắt, lại thành hình người.

“Cái này, coi như lão nhân tặng cho hai người. Từ xưa uyên ương có cặp, người thành đôi.” Lão nhân vẫn cười híp mắt như cũ, hình người đưa tới mặc cẩm bào xanh nhạt, tóc búi cao, là dáng vẻ của Sở Diễm.

Thiên Dao mỗi tay cầm một hình nhân, dọc theo đường đi hai gò má mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền trên má, ngọt ngào khiến người có chút ngây ngất. Con mắt sáng hơi hơi nheo lại, ánh mắt di chuyển qua lại giữa hai hình nhân.

“Trong cung kỳ trân dị bảo gì cũng thấy nhưng cũng không thấy nàng vui vẻ như vậy.” Sở Diễm mỉm cười, cùng nàng sánh vai mà đi.

Thiên Dao khẽ dừng cước bộ, nâng mắt ngóng nhìn hắn hồi lâu, mới nói. “Chẳng lẽ chỉ có những thứ tôn quý gì đó mới khiến cho người vui vẻ sao? Hoàng thượng nắm giữ giang sơn, có từng cảm thấy vui vẻ chăng? Cả ngày nhìn người bên dưới lục đục với nhau, lúc nào cũng phải tìm cách làm thế nào để bảo trụ địa vị, vừa phải gánh vác thiên hạ muôn dân trăm họ, hoàng thượng có một khắc nào sống vì chính mình? Từ xưa đến nay, có hoàng đế nào không muốn làm minh quân, lưu danh thiên cổ. Nhưng hôn quân vẫn nhiều hơn minh quân, chỉ vì minh quân phải trả giá quá nhiều…”

Sở Diễm ngây ngốc nhìn nàng, chưa bao giờ nghĩ tới những lời như vậy sẽ từ trong miệng một tiểu nữ nhân nói ra. Người đời chỉ nói đế vương hết sức tôn quý, lại có mấy người hiểu được mưu kế cùng chính trị trong lúc đó, muốn làm một vị đế vương thiên cổ phải bỏ ra biết bao nhiêu tâm lực, trải qua bao nhiêu hy sinh.

Trong lúc hoảng hốt, bóng dáng Thiên Dao đã nhanh nhẹn đi xa. Sở Diễm bước nhanh đuổi kịp, mới phát hiện nàng đã dừng bước trước một khách điếm.

“Đói bụng sao?” Sở Diễm ôn nhu hỏi.

“Chưởng quầy nói nơi này có thể nhìn thấy pháo hoa.” Thiên Dao thuận miệng nói, cất bước mà vào, ngồi xuống ghế. Gọi vài món ăn tinh xảo cùng điểm tâm, cũng gọi rượu. Sở Diễm nhấc vạt áo, ngồi nghiêm chỉnh đối diện nàng.

Trong khách điếm phần lớn đón tiếp nam khách, rất ít có nữ quyến. Mỹ nhân như ngọc giống như Thiên Dao vậy quả thật hiếm có. Thiên Dao không để ý lắm nhìn pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, vẫn không để ý tới những thứ khác. Giờ phút này, nếu như nàng mà rớt vạt áo xuống, bảo đảm đầy tròng mắt ầm ầm rơi xuống đất.

Nàng không để ý, nhưng sắc mặt Sở Diễm càng ngày càng khó coi, bốn phương tám hướng mà đến, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên người Thiên Dao khiến cho hắn vô cùng khó chịu. Gọi chưởng quầy tới muốn đổi một nhã gian khác, hội đèn lồng nhiều người, nhã gian sớm đầy ắp khách. Không kiên nhẫn, Sở Diễm quăng một thỏi vàng lên trên bàn, muốn một gian thượng phòng, cứng rắn lôi kéo Thiên Dao vào phòng. Thiên Dao không hề hay biết nguyên do trong đó, tự cho rằng ở trong sảnh xem pháo hoa cũng vô cùng tốt rồi, chỉ cảm thấy nam nhân này làm quá.

Song cửa sổ mở rộng, Thiên Dao cùng Sở Diễm mỗi người dựa vào một bên cửa sổ, pháo hoa rực rỡ ngoài trời đêm, ánh sáng bảy màu chói mắt, làm nổi bật trời đêm. Nàng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Sở Diễm lại nhìn nàng.

Đôi má óng ánh như ngọc, dưới ánh sáng chói mắt lại càng trở nên kiều mị, trong con ngươi trong suốt là ảnh ngược của pháo hoa rực rỡ kia, vẻ đẹp kia, liền không cách nào diễn tả bằng lời.

“Dao Nhi.” Sở Diễm trầm nhẹ gọi một tiếng, “Hát một bài nghe chút đi.” Đầu ngón tay thon dài tuỳ ý ma sát trên cây tỳ bằng gỗ trên bàn bên cạnh.

Thiên Dao phất tay áo một cái, trong giây lát đã ôm tỳ bà vào trong lòng, đầu ngón tay khẽ gãy thử vài âm tiết. Nàng vẫn như cũ nửa tựa vào song cửa sổ bên cạnh, phía sau, là đèn trên du thuyền trên sông cùng pháo hoa đầy trời.

“Chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn đẹp không thể giấu. Người ở bên mình như cảnh xuân, chết không hối tiếc. Quốc sắc thiên hương tùy ý vướng mắc, lo gì nhân sinh ngắn ngủi. Chàng tình thiếp nguyện, không đợi may mắn thành đôi. Để thiếp chắp tay sơn hà tìm niềm vui cho chàng, muôn người đồng thanh hát vang bài thiên cổ. Chàng xem viễn sơn mỉm cười, nước chảy dài, đời đời kiếp kiếp sông cạn đá mòn…”

Tiếng ca nhẹ nhàng, trên bờ sông càng lúc càng xa. Khi nốt nhạc sau cùng chấm dứt, Thiên Dao hơi nghiêng đầu, trầm nhẹ cười.

“Ta nhớ rõ, lần đầu gặp nàng, khi đó là hát khúc này.” Sở Diễm nhạt giọng nói, giọng nói hết sức nhẹ nhàng.

Thiên Dao khẽ kinh ngạc, một lát sau, khẽ gật đầu. “Hoá ra hoàng thượng còn nhớ rõ.”

Sở Diễm trầm mặc, nhàn nhạt nhìn nàng chăm chú rất lâu, cánh tay bắt lấy cổ tay ngọc mảnh khảnh của nàng, dùng lực kéo, thân thể mềm mại của Thiên Dao liền rơi vào trong lồng ngực của hắn. Tỳ bà trong tay ‘bộp’ một tiếng rơi trên đất.

Không hề phòng bị đã bị hắn khóa ở trong ngực, Thiên Dao hơi cáu, ngẩng đầu chống lại con ngươi thâm thuý của hắn.

“Ngươi muốn làm gì?”

Sở Diễm cười, bàn tay xẹt qua gò má oánh nhuận của nàng, “Thật đẹp.”

Bên tai là giọng nói thì thầm ôn nhuận, hơi thở ấm áp phả ra hít vào bên tai, khiến cho Thiên Dao có khoảnh khắc mù mờ. Mà ngay sau đó, nụ hôn mềm nhẹ liền hạ xuống. Mùi mực trúc quanh quẩn, lưỡi linh hoạt thăm dò vào trong miệng, cường thế đòi lấy ngọt ngào. Con ngươi sâu thẳm lóng lánh như sao trên trời, ngọn lửa ẩn nhẫn bùng cháy, ánh mắt cực nóng kia, Thiên Dao nhận biết được.

Bất an cùng xao động không lý do nổi lên trong thân thể, nàng không biết nên đón ý hùa theo hay cự tuyệt. Chỉ cảm thấy thân thể mềm mại nóng lên, đầu óc có chút hôn trầm. Mà trong lúc ngây ngốc vô ý thất thần lại phóng túng cho thế công của hắn. Cánh tay tráng kiện từ từ buộc chặt, mềm mại trước ngực Thiên Dao kề sát lồng ngực rắn chắc của hắn.

Thiên Dao chỉ cảm thấy khó thở, gần như hít thở không thông. “Buông ra.” Nàng nhỏ giọng ưm, đôi bàn tay trắng như phấn đánh loạn vào ngực hắn.

Sở Diễm tựa vào bên cổ nàng mỉm cười thở dốc, ám khàn nói. “Dao Nhi, sẽ không buông nàng lần nữa đâu.”

Thiên Dao khẽ ngây ngốc, con ngươi trong trẻo yên tĩnh ngóng nhìn hắn, trong con ngươi đen thâm sâu như biển của hắn, nhìn thấy là bóng hình xinh đẹp đơn bạc.

“Ngự y nói, thân thể Dao Nhi khôi phục cực kỳ tốt.” Hắn trầm thấp nói, ẩn hàm ý đó là tối nay không tính toán buông tha nàng.

“Sở Diễm, ta…” Cự tuyệt chưa nói thành lời liền bị hắn giam ở trong môi. Cánh tay tráng kiện mở ra, bồng nàng lên, đi nhanh về phía giường.

Màn lụa đỏ tung bay, sa y đơn bạc từng tầng bị rút ra, như từng cánh hoa điêu tàn, lộ ra hoa tâm sáng long lanh. Thân thể nữ tử hoàn mỹ ở dưới thân, Sở Diễm nằm sấp trên người nàng, từng chút hôn lên đầu ngón tay của nàng. Mái tóc đen xoã trên đầu ngón tay hắn, nhấp nhô rời rạc, mùi thơm như có như không.