Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 136: Đừng sợ, ta ở đây




“Nương nương, người đã ngủ chưa?” Yêu Nguyệt thăm dò mở miệng, mà đáp lại nàng là âm thanh trầm mặc. Cảm thấy không đúng, Yêu Nguyệt nhẹ đẩy cửa phòng ra, bước vào trong nhà, vừa nói, “Nương nương, nô tỳ vào được không?”

Trong phòng tối đen một mảnh, gió từ cửa sổ mở rộng thổi vào, mang theo vài tia quỷ mị. Nàng run rẩy thắp lại nến, mới phát hiện trong phòng không có một bóng người, không có dấu vết đấu tranh vùng vẫy, an tĩnh quỷ dị.

“Yêu Nguyệt, cô trở về rồi?” Liên Tinh đứng ở cửa, một chân trong phòng một chân ở ngoài phòng.

“Nương nương đâu?” Yêu Nguyệt run giọng hỏi, mơ hồ cảm thấy trong đó đã phát sinh sự tình không ổn.

“Nương nương không phải vẫn ở trong phòng sao?” Liên Tinh đi tới, vẫn chưa phát hiện bóng dáng Thiên Dao, nhất thời cũng có chút luống cuống. Nàng vẫn đứng ở trong sân, vô cùng chắc chắn nương nương không có ra khỏi phòng.

“Hỏng rồi, nương nương gặp chuyện không may. Nhanh đi bẩm báo hoàng thượng.”

Hai nha đầu lảo đảo chạy về phía Cảnh Dương cung.

Lúc Sở Diễm tới nơi, sắc mặt băng lãnh làm người sợ hãi. Thiên Dao tuyệt sẽ không dễ dàng rời khỏi, khả năng duy nhất đó là nàng thật sự đã xảy ra chuyện. Trà trên bàn vẫn còn mang theo hơi ấm, hiển nhiên, nàng mất tích chưa được bao lâu. Trong lúc này, khí huyết của hắn dâng lên, Thiên Dao hiện tại không có võ công, nếu như quả thật gặp chuyện gì, chỉ có thể mặc cho người xâu xé.

Hai tay hắn chống mép bàn, bắt buộc bản thân trấn định lại, từ từ sắp xếp lại suy nghĩ. Một lát sau, một ý niệm hiện lên trong đầu hắn – Huyễn Ảnh.

“Người đâu, thả chó săn đi tìm Quý phi, nhất định phải nhanh.” Nếu không, liền không kịp rồi.

Mà giờ phút này, Thiên Dao đã bị mang tới một căn nhà ở một chỗ hoang vắng ngoài cung. Hắn vô cùng thô bạo ném nàng trên đống cỏ dại, không chút nào cho nàng cơ hội thở dốc, ngay sau đó, thân thể trầm trọng liền đè ép xuống.

“Ngươi làm cái gì? Buông!” Thiên Dao lảo đảo lui về sau. Nàng bị Sở Diễm phế đi võ công, căn bản không có năng lực phản kháng, hoảng sợ nhổ cây trâm gài tóc trên đầu xuống đâm về phía hắn. Mà hành động của nàng, trong mắt hắn bất quá chỉ là truyện cười trào phúng. Bàn tay hắn vung lên, dễ dàng bắt được cổ tay nàng, ném mạnh xuống mặt đất băng lãnh, thấp thoáng dường như nghe được tiếng xương vỡ vụn, đau đớn lan tràn trên cổ tay. Kim trâm nắm chặt đã chẳng biết lúc nào mà bay ra ngoài.

Hắn ấn nàng ở dưới thân, bàn tay to bóp chặt cổ mảnh khảnh của nàng, lực đạo to lớn, dường như khiến nàng hít thở không thông. Giọng nói lạnh như băng từ đỉnh đầu truyền đến, “Ta không phải Sở Diễm, ít giở những trò tạp kỹ nhảm nhí này với ta đi. Ta cũng không có tâm tình thương hương tiếc ngọc.”

Hắn vừa cởi trường bào màu đen trên người, vừa xé rách sa y tuyết trắng của nàng. Thiên Dao ra sức vùng vẫy, hoảng sợ trừng lớn một đôi mắt. Đúng vậy, sợ hãi ùn ùn kéo tới, cơ hồ ép nàng không thở nổi. Trong lúc vùng vẫy giằng co, thân thể nhiều chỗ bị đụng bị nắm bị thương, cũng đã không cảm thấy được đau đớn.

Sở Diễm cũng cường thế bá đạo, hắn cũng từng đối với nàng dùng sức mạnh, nàng cũng sợ hãi hắn, giãy giụa phản kháng, lại chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này. Có lẽ, trong tiềm thức, nàng hiểu rõ chính mình là nữ nhân của hắn, không thể nào chống cự, chẳng qua nghe theo hắn. Nhưng giờ phút này, nam nhân ở trên người nàng không phải Sở Diễm.

Giờ phút này, cuối cùng hiểu rõ, ngoại trừ Sở Diễm, người nào cũng không được.

“Buông ra, cầm thú.” Nàng cuồng loạn khàn giọng gào thét, sa y nơi ngực bị xé nát thành từng mảnh, cảm giác mát lạnh lại càng khiến cho đầu óc thanh tỉnh, tuyệt vọng lại từ từ lan tràn. Nàng biết, bây giờ, không ai có thể cứu nàng.

Nàng không tiếp tục phản kháng, mở to đôi mắt sáng gắt gao nhìn chằm chằm người nam nhân đang áp trên người, giữa đốt ngón tay, ba cái ngân châm tinh mịn đã nhắm ngay huyệt Phong Trì bên hông, chỉ cần đâm xuống, nàng có thể được giải thoát. Chỉ cần nam nhân này không biến thái tới mức gian thi, như thế, nàng vẫn trong sạch như cũ.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phải làm như vậy?”

Huyễn Ảnh cười lạnh, trong con ngươi tối đen không có một tia nhiệt độ, giống như hắn thật sự chỉ là một cái bóng, không có huyết nhục linh hồn. “Ta muốn huỷ diệt ngươi.” Dứt lời, hắn lại đè thân thể xuống, đưa tay rút đi đai lưng trên eo nàng. Hắn cũng không có tính cùng nàng hoan ái triền miên, nữ tử như vậy, dây dưa càng lâu, chỉ càng hãm sâu.

Thiên Dao tuyệt vọng khép hai tròng mắt lại, một giọt lệ long lanh theo tiếng mà rơi. Chỉ cảm thấy hơi thở băng lãnh của hắn phả xuống, rất nhanh sẽ va chạm vào thân thể của nàng. Ngân châm giữa đốt ngón tay đã dán lên da thịt bên hông.

“Sở Diễm.” Nàng run rẩy làn môi, tuyệt vọng khóc gọi.

Thân thể Huyễn Ảnh run lên, hai chữ ‘Sở Diễm’ khiến cho hắn bỗng nhiên có cảm giác tội lỗi. Ma xui quỷ khiến, đầu đè thấp xuống, vậy mà lại hôn lên làn môi đỏ hồng của nàng. Không biết vì sao, hắn liền nghĩ muốn nhấm nháp hương vị của nàng.

Thiên Dao hoảng sợ trợn to con ngươi, một cảm giác ghê tởm trào lên trong dạ dày. Nàng giãy dụa muốn tránh thoát, bất đắc dĩ thân thể bị hắn kiềm chế, toàn bộ bất quá là phí công. Trong lúc hoảng sợ, răng nàng dùng lực, cắn lên cái lưỡi đang thăm dò của hắn, nhất thời, mùi máu tanh nồng đậm lan tràn trong miệng.

Huyễn Ảnh bị đau, sắc mặt khó coi dị thường, bàn tay to vung lên hạ xuống. Đôi má Thiên Dao nháy mắt sưng đỏ một mảnh, máu tươi ngai ngái theo khoé môi chảy thành dòng. Con mắt sáng trừng lớn gắt gao nhìn hắn. Nàng thay đổi chủ ý, nàng muốn cùng hắn đồng quy vu tận. Nàng đem lòng bàn tay dán lên eo hắn, đem ba cái ngân châm thật nhỏ chuẩn xác cắm vào huyệt đạo trên eo hắn. Huyễn Ảnh hậu tri hậu giác nhận thấy bên hông hơi đau, phẫn nộ gào thét. “Ngươi động tay động chân gì trên người ta?”

Đôi lông mày Thiên Dao nhíu lại, trong veo mà lạnh lùng nói, “Trên eo nam nhân có một huyệt đạo gọi là huyệt Đại Hách, chỉ cần che lại Đại Hách, nam nhân liền không cách nào đi được. Ta vừa rồi bất quá ghim một cây châm bạc vào huyệt Đại Hách của ngươi mà thôi.”

Sắc mặt Huyễn Ảnh vốn tái nhợt cơ hồ trắng bệch tới cực điểm, một tay gắt gao bóp chặt cổ Thiên Dao. “Thẩm Thiên Dao, là ngươi muốn chết, đừng trách ta.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thiên Dao sung huyết đỏ bừng, cảm giác hít thở không thông ùn ùn kéo tới, có một khắc như thế, nàng thật sự cho rằng, chính mình phải chết. Giờ khắc này, trong đầu nàng trống rỗng, sau sự nhục nhã và đau đớn, đối mặt với cái chết vậy mà lại không sợ hãi. Mà ý thức trong nháy mắt rơi vào bóng tối, lực kiềm chế nơi cổ lại buông lỏng, đỉnh đầu truyền đến một giọng nữ quen thuộc.

“Mau thả Thiếu chủ của ta ra, nếu không, đừng trách đao kiếm không có mắt.” Như Băng lạnh lùng nói, kiếm băng lãnh đã đặt ở cổ Huyễn Ảnh. Mũi kiếm hơi nghiêng, đã vẽ ra một vệt máu đỏ ở cần cổ hắn.

Động tác Huyễn Ảnh hơi cứng đờ, thong thả đứng dậy, buông lỏng kiềm chế với Thiên Dao. Y phục trên người Thiên Dao cơ hồ bị xé rách nát vụn, áo quần không đủ che thân. Nàng lảo đảo từ trên đất đứng dậy, cuộn mình co rúc ở trong góc, ánh mắt mờ mịt một mảnh, tình cảnh không chịu nổi như vậy, vốn không phải đường đường là Thiếu chủ U Minh nên đối mặt.

“Tỷ tỷ, ít nói lời vô nghĩa với hắn, bực cầm thú này, lưu lại cũng là tai hoạ, chẳng bằng thay trời hành đạo.” Tư Băng tính tình vội vàng nóng nảy, không khách khí chút nào giơ kiếm chém tới.

Khoé môi Huyễn Ảnh nở một nét cười lạnh, thân hình chớp loé, nhanh như tia chớp dễ dàng né tránh kiếm thế của Tư Băng. Hắn là cái bóng của Sở Diễm, cũng là ám vệ xuất sắc nhất bên người Sở Diễm, võ công hơn hẳn đám người Xích Diễm. Vừa rồi do lực chú ý đặt trên người Thiên Dao, mới có thể để cho tỷ muội Như Băng Tư Băng lợi dụng thời cơ.

“Chỉ bằng các ngươi cũng muốn lấy mạng ta?” Hắn hừ lạnh một tiếng, thân hình xoay tròn cùng bóng dáng Tư Băng Như Băng dây dưa cùng một chỗ, trong phòng nhỏ hẹp bị tàn phá thoáng chốc đao quang kiếm ảnh, tia lửa văng khắp nơi, tiếng sắt thép va nhau đặc biệt chói tai. Mà Thiên Dao vẫn như cũ ngây ngốc co rúc trong góc tường băng lãnh, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của bản thân, tranh đấu sinh tử tựa hồ đều đã không còn quan hệ gì với nàng.

Võ công Như Băng Tư Băng không tệ, chỉ là gặp phải đối thủ cực mạnh, từ từ bị thất thế, trên người hai tỷ muội đã bắt đầu nhuốm máu. Nhuyễn kiếm Băng Lam trong tay Huyễn Ảnh chớp loé, đối diện với Như Băng, nàng nửa quỳ trên đất, đầu đổ đầy mồ hôi, đã không còn đường sống Chỉ có thể tuyệt vọng nhắm hai mắt, chờ đợi cái chết phủ xuống.

Mà Thiên Dao lại chẳng biết từ lúc nào đã tới trước người nàng, dùng thân thể của chính mình che chở cho nàng, mũi kiếm băng lãnh đâm thủng đầu vai, máu tươi như suối tuôn trào. Thiên Dao chỉ cảm thấy trước mắt bỗng tối sầm, xụi lơ trong lòng Như Băng, trí nhớ sau cùng là Như Băng tê tâm liệt phế gào khóc, cùng với vài tiếng chó săn sủa.

“Thiếu chủ, thiếu chủ!”

“Thiếu chủ!” Tư Băng cũng đỏ mắt, từ trên mặt đất gian nan bò lên, giơ kiếm đâm về phía Huyễn Ảnh, lại dễ dàng bị hắn dùng nội lực phá giải. Thân thể bị đánh lên cột nhà, miệng phun máu tươi, nhuộm đỏ cả sa y trước ngực.

Trong phòng mùi máu tanh dày đặc, một mảnh thê thảm. Sở Diễm cảm thấy rơi vào trong đôi mắt đen  khi đó là tình cảnh thê thảm không nỡ nhìn, nếu như chậm thêm nửa khắc nữa, ba cái mạng người trong phòng liền chấm dứt từ đây. Tác phong làm việc của Huyễn Ảnh đó là nhổ cỏ tận gốc.

“Vô liêm sỉ!” Sở Diễm băng lãnh quát lớn, phi thân lên, một chưởng đánh về phía ngực Huyễn Ảnh. Chưởng thế như gió, thế tới hung mãnh, dùng mười phần lực đạo, không chút lưu tình. Huyễn Ảnh chưa kịp phản ứng liền bị đánh ngã xuống đất, trong lúc gào thét một ngụm máu tươi không hề báo trước phun ra. Hắn nằm sấp trên đất, Ngự Lâm quân thần tốc tiến lên, kiếm băng lãnh không chút lưu tình đặt trên cần cổ hắn.

Sở Diễm chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, chặn ngang đoạt Thiên Dao từ trong lòng Như Băng, nhanh chóng điểm lại mấy đại huyệt ở ngực nàng. “Đem những người khác về cung.” Hắn thanh lãnh phân phó, ôm Thiên Dao nhanh chóng đi ra ngoài.