Mà giờ phút này, trong Chung Tuý cung, Linh Lung cùng Doãn Hàm Tuyết ngồi đối diện nhau. Hàm Tuyết cầm con cờ màu trắng hạ xuống bàn cờ, Linh Lung cười, thản nhiên nói, “Tài đánh cờ của Lệ phi tỷ tỷ thật tốt, Linh Lung nhận thua.”
Doãn Hàm Tuyết hừ cười một tiếng, đùa cợt nói. “Thắng cô thì như thế nào, cô với ta hiện tại bất quá là đồng bệnh tương liên, dù có cô chết ta sống, hoàng thượng cũng sẽ không liếc mắt chúng ta nhiều một cái.”
Sắc mặt Linh Lung tái nhợt vài phần, hồi lâu sau mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. “Hiện giờ Thẩm Thiên Dao bị giam trong lãnh cung, mục đích của tỷ tỷ đã đạt được rồi.”
“Đạt được mục đích?” Doãn Hàm Tuyết cười lạnh, trong lòng lại vô cùng khó chịu, “Sau khi Thẩm Thiên Dao bị đày vào lãnh cung, hoàng thượng có từng qua đêm trong cung của cô?”
“Chuyện này…” Linh Lung nhất thời nghẹn lời, ánh mắt không khỏi ảm đạm. Hắn, như dĩ vãng vậy, tới cùng nàng dùng bữa, sau đó rời đi. Linh Lung cười khổ, hắn đã bao lâu không có chạm qua nàng, cả bản thân nàng cũng không nhớ được.
Doãn Hàm Tuyết cười lạnh đứng dậy, phất tay áo, con cờ đen trắng trên bàn cờ toàn bộ bị quét xuống đất. Quân cờ làm bằng ngọc, rơi trên mặt đất cẩm thạch trơn bóng, phát ra tiếng kêu thanh thuý. Mưu kế tỉ mỉ, lại vẫn thua cả ván bài, nàng thật không cam lòng.
“Hàng đêm ở bên cũng gọi là lãnh cung?” Nàng châm chọc cười, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
Linh Lung ngu ngơ nhìn quân cờ hỗn độn trên đất, rơi vào trong mê mang. Chẳng biết lúc nào, một đôi giày gấm màu đen rơi vào trong mắt, cùng quân cờ tán loạn hợp thành một chỗ. Nàng từ phía giày nhìn lên trên, xuất hiện trong mắt là khuôn mặt trắng xanh bệnh trạng.
“Huynh đã đến rồi, đại ca.” Nàng thấp giọng gọi.
“Uhm.” Huyễn Ảnh buồn bực đáp lời. “Hoàng thượng ngủ lại trong Vu Hằng điện, không cần ta đi cùng.”
Linh Lung theo bản năng cắn làn môi, khuôn mặt tinh xảo cơ hồ không có huyết sắc. “Linh Lung không hiểu, nếu như người đối với Thẩm Thiên Dao có lòng, hà tất phải đem nàng chắp tay nhường cho người. Người là người kiêu ngạo như vậy, muội không tin người sẽ dễ dàng tha thứ cho nữ nhân yêu thương bị người nam nhân khác nhúng chàm. Người nếu như vô tình với muội, hà tất phải cứu muội. Người đã cứu muội, hiện giờ lại lạnh lùng như vậy.”
Huyễn Ảnh than nhẹ, ở một bên yên lặng ngồi xuống. “Hai người so sánh bên nặng bên nhẹ, ngày đó tính mạng muội nguy khốn, Sở Diễm không thể không nhẫn tâm đem Thiên Dao đưa đi. Huống chi, người sớm có an bài, Thẩm Thiên Dao ở trong Vinh Thân Vương phủ mấy ngày nhưng là thuần khiết trong trắng.”
“Cái gì?” Linh Lung cả kinh, bàn tay dưới ống tay áo sớm nắm chặt thành quyền. Khoé môi không khỏi hiện ra nụ cười lạnh, hoá ra, toàn bộ đã sớm nằm trong lòng bàn tay Sở Diễm. Nàng cùng Doãn Hàm Tuyết hao tổn tâm cơ mưu đồ, trong mắt hắn, bất quá chỉ là một khúc truyện cười mà thôi.
“Người biết rõ Thẩm Thiên Dao trong sạch, vì sao vẫn còn đem nàng đày vào lãnh cung?” Giọng nói Linh Lung đều đã run nhè nhẹ.
Huyễn Ảnh cười, mang theo vài tia châm chọc. “Linh Lung, muội rất không hiểu nam nhân. Người đem Thẩm Thiên Dao đày vào lãnh cung, bất quá là làm giảm nhuệ khí của nàng, để cho nàng hiểu được phải nhu thuận an phận. Hiện giờ, muội cũng thấy đấy, trước chịu thua chính là người. Nữ nhân kia, đã là điểm yếu của hoàng thượng.”
Linh Lung cúi đầu tới cực thấp, đầu ngón tay sớm đã cắm vào da thịt trong lòng bàn tay, nhưng một chút đau đớn cũng không phát hiện.
“Hoàng thượng đối với muội thật sự hữu tình, nhưng người yêu Thẩm Thiên Dao cũng đã yêu tới tận xương tuỷ. Linh Lung, hiện giờ muội vẫn cảm thấy nàng đối với muội không hề có uy hiếp sao?” Huyễn Ảnh đạm mạc trần thuật một sự thật.
Linh Lung bỗng nhiên cảm thấy uỷ khuất, mười mấy năm tình cảm giữa nàng và Sở Diễm mà lại đấu không lại một cái nhăn mày một nụ cười của Thẩm Thiên Dao. Lông mi rung động vài cái, giọt nước mắt to lần lượt từng giọt từng giọt chảy xuống.
Huyễn Ảnh đứng dậy, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Ngực một trận co rút đau đớn. Hắn cho tới nay cẩn thận che chở muội muội, vẫn lại khiến nàng bị thương tổn. “Linh Lung, đừng khóc, đại ca sẽ không để cho muội đau lòng. Đại ca đã từng nói qua, nếu như có một ngày Thẩm Thiên Dao thật sự uy hiếp tới địa vị của muội…. huynh sẽ phá huỷ nàng ta.”
“Đại ca.” Linh Lung nỉ non một câu, chôn khuôn mặt nhỏ nhắn trong ngực đại ca, cũng giống như trước đây, bị thương, bị uỷ khuất, liền tìm kiếm an ủi trong lòng đại ca.
Nhưng mà, huỷ diệt….. ý huynh ấy là gì?
Cuối mùa xuân đầu mùa hạ, thời tiết đặc biệt sáng sủa, ngàn dặm không mây. Thiên Dao ngồi trong sân, nhàn nhạt xem hoa nở hoa tàn trước đình. Cung điện mặc dù cũ nát tồi tàn, lại được cung nhân dọn dẹp sạch sẽ, cùng với váy áo trắng thuần trên người nàng, trái lại vô cùng hoà hợp. Nàng ngồi bên cạnh bàn đá, trong tay bưng chén trà bằng sứ men xanh, khẽ nhấp nước trà xanh sương mai trong chén. Thỉnh thoảng, kèm theo vài tiếng ho nhẹ.
“Nương nương.” Liên Tinh đi tới, cầm áo choàng bằng gấm trong tay khoác lên vai nàng. “Nương nương bị nhiễm phong hàn một thời gian, vẫn chưa có chuyển biến tốt, nô tỳ đi Thái Y viện thỉnh ngự y đến xem sao.”
Thiên Dao ôn nhuận cười, nhàn nhạt lắc đầu. “Không cần, đừng gây thêm rắc rối không cần thiết.”
“Nhưng phương thuốc của ngự y, nương nương uống cũng hơn tháng lại không có chuyển biến tốt.” Liên Tinh bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hiện biểu tình lo lắng.
“Mùa hạ sắp tới rồi, thời tiết ấm, bệnh của ta sẽ tốt lên.” Thiên Dao thản nhiên nói, ánh mắt bị sương mù che kín. Liên Tinh tự nhiên sẽ không biết, thang thuốc đưa tới kia, nàng chưa từng uống qua, mà một giọt không sót đổ vào trong chậu Tuyết Châu lan. Biết rõ hành vi ngây thơ như vậy có chút buồn cười, nàng lại cố chấp dùng nó hành hạ chính mình, trừng phạt Sở Diễm.
Phong hàn có nặng có nhẹ, thời gian dài không được chữa trị thoả đáng, bệnh đã xâm nhập vào người, từng chút một rút dần sinh mệnh của nàng.
“Nương nương.” Yêu Nguyệt bước vào cửa cung, phía sau đi theo hai tên tiểu thái giám mặt lạ hoắc, trong tay bưng mấy xấp cẩm y đơn sắc xếp ngay ngắn trên khay, dưới ánh mặt trời phản chiếu rực rỡ.
“Nô tài tham kiến Quý phi nương nương.”
“Các ngươi là?” Thiên Dao nhạt giọng hỏi.
“Hồi bẩm nương nương, nô tài là thái giám trong Chế Y cục. Năm nay Giang Nam mới đưa vào trong cung gấm tơ tằm, hoàng thượng nói nương nương thích màu trắng thuần, liền lệnh cho tú nữ đêm làm không nghỉ, làm ra vài bộ điệp đoàn đưa tới.” Tiểu thái giám cung kính trả lời, giơ gấm vóc trong tay lên cao.
Liên Tinh cười tiếp nhận, cảm giác ôn lãnh mềm mại, đích thực là vật phẩm thượng thừa. Gấm vóc trắng thuần, làn váy cổ tay áo dùng chỉ tơ vàng tinh mịn thêu đoá hoa tinh xảo, không hề chói mắt, dưới ánh mặt trời, lại toả ra ánh sáng bóng.
“Nghe nói gấm tơ tằm cực kỳ có tiếng?” Liên Tinh cười cười nói xong, giống như hiến vật quý đem váy áo đưa đến trước mặt Thiên Dao. Thiên Dao tuỳ ý liếc nhìn, hứng thú nhàn nhạt.
“Nhãn lực của cô nương thật tốt, gấm tơ tằm này một năm bất quá đưa vào cung mấy lần mà thôi. Hoàng thương tự mình chọn lựa loại tốt nhất lưu cho nương nương.” Tiểu thái giám nịnh nọt nói.
Chủ tử nhà mình nhận được thánh sủng, làm nô tỳ trên mặt đều có vinh quang. Liên Tinh giòn giã cười, đầu ngón tay nhẹ vỗ về cẩm váy trong tay. “Nương nương, đây là hoa dưới chân váy, hình như là hoa hồ điệp, là sự vui vẻ.”
“Uhm, vậy thì nhận đi.” Thiên Dao nhàn nhạt đáp lại, lười biếng đứng dậy. Yêu Nguyệt nhanh chóng bước lên phía trước, khom người dò hỏi: “Nương nương mệt mỏi, nô tỳ đỡ người đi nghỉ ngơi.”
Thiên Dao khẽ gật đầu, để nàng dìu vào nội thất.
Nàng ở trên giường nệm chợp mắt một chút, bất tri bất giác, lúc tỉnh lại, màn đêm đã buông xuống. Nàng nửa tựa vào trước cửa sổ, ngửa đầu ngóng nhìn trăng tròn ngoài cửa sổ. Yêu Nguyệt rót chén trà, trong trà nổi lơ lửng vài cánh hoa phấn nộn.
“Nương nương còn chưa dùng bữa tối, nô tỳ đi Ngự Thiện phòng lấy cho người ít thức ăn. Hoàng thượng sai người hầm huyết yến, trước khi ngủ vừa vặn uống là tốt.”
“Uhm.” Thiên Dao không để ý lắm trả lời.
Sau khi Yêu Nguyệt rời đi, trong phòng lại khôi phục an tĩnh. Ánh mắt Thiên Dao mờ mịt rơi bên ngoài cửa sổ, vẫn chưa phát hiện một bóng đen đang từ từ tiếp sát. Mãi đến khi thân thể nhỏ xinh hoàn toàn bị bóng đen bao phủ.
Trên vách tường màu trắng kia bị bóng đen bao phủ khiến cho ngực nàng cả kinh, lại cố tự trấn định, chậm rãi quay đầu, ánh vào trong mắt là tuấn nhan bệnh trạng trắng xanh.
“Ngươi là ai?” Môi nàng khẽ nhúc nhích, nhạt giọng hỏi.
Huyễn Ảnh đứng bất động tại chỗ, chỉ có khoé môi nhếch lên nụ cười lạnh. Con ngươi nheo lại, nhìn Thẩm Thiên Dao từ trên xuống dưới, vẫn là lần đầu tiên, hắn ở gần nàng như thế. Tuyết y tóc đen, da thịt nõn nà, vẻ đẹp tự nhiên, nàng đứng ở nơi đó, phảng phất giống như bức tranh sơn thuỷ đạm mạc.
Khó trách Sở Diễm động tâm động tình, khuynh quốc khuynh thành bất quá cũng như vậy.
“Ta là Huyễn Ảnh, là cái bóng của chủ thượng.” Hắn trầm giọng mở miệng, giọng nói cũng giống như con người hắn, âm u băng lãnh.
Thiên Dao đạm mạc, thấp giọng nói, “Ta cũng không biết ngươi.”
Huyễn Ảnh cười lạnh một tiếng, “Ngươi không cần biết ta, nhưng ta có thể bảo đảm cả đời ngươi đều sẽ không quên, bởi vì, ta sẽ trở thành ác mộng của ngươi.” Dứt lời, đầu ngón tay hắn bắn ra, ánh nến trong phòng nháy mắt tắt ngúm, phát ra một tiếng phụt yếu ớt.
Thiên Dao chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ hẫng, một cánh tay rắn chắc vòng qua eo, môi cũng bị che lại, Huyễn Ảnh phi thân lên, mang theo nàng bay ra khỏi cửa sổ.
Lúc Yêu Nguyệt quay lại, trong phòng Thiên Dao tối đen một mảng. Nàng đứng ở cửa, hơi sững người trong chốc lát. Cho dù là ngủ say, Thiên Dao cũng sẽ không tắt nến, cho tới nay, nàng tựa như một tiểu hài tử thiếu cảm giác an toàn. Mặc dù Sở Diễm thương yêu sủng chiều mọi mặt, vẫn như cũ không cách nào an ủi nửa phần đau xót của nàng.