Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 131: Trường Dạ Vị Ương*




Đau đớn cùng hít thở không thông trong nháy mắt ập đến, ý thức bắt đầu từ từ mơ hồ, ký ức đứt quãng hiện lên trong đầu, đó là lúc bà còn sống.

Nhớ rõ, lúc vào cung, bà ở độ tuổi 16 xuân xanh, độ tuổi tươi đẹp như hoa. Lần đầu tiên thị tẩm, bà sợ hãi run rẩy dưới thân Văn đế. Ông ôn nhu nhẹ cười, nói với bà: “Đừng sợ, trẫm không làm nàng đau.” Bà sợ hãi cười, ông nói, nụ cười của bà là cảnh đẹp nhất trên đời, ông nói, sẽ cho bà muôn vàn sủng ái.

Nam nhân cao cao tại thượng kia, ông thực hiện lời hứa hẹn, dung túng sự tuỳ hứng cùng phóng túng của bà, cho bà tôn quý cùng quyền lợi vô thượng.

Thậm chí, sau khi bà giết hại mấy vị hoàng tử, sau khi bà dùng phương thức tàn nhẫn nhất hại chết hoàng hậu Vân Thế Lan, ông đối với bà vẫn như trước. Bà cho rằng ông yêu mình, lại không nghĩ tới, vinh hoa quá tận, lễ vật sau cùng ông cho bà, lại là ba thước lụa trắng.

Mưa xuân tí tách rơi suốt cả một ngày một đêm, Sở Diễm một mình quỳ gối trước mộ bia Văn đế, thân thể cứng ngắc giống như pho tượng bằng đá. Trong đầu không ngừng xuất hiện hồi ức khi còn bé. Hắn là hoàng tử duy nhất được Văn đế nuôi dưỡng trong Cảnh Dương cung, lúc đầu, hắn không gọi ông là phụ hoàng, chỉ gọi là phụ thân. Ông tựa hồ cực kỳ vui mừng, chính tay dạy hắn cưỡi ngựa săn bắn, dạy hắn trị quốc, đế vương nghiệp.

Mẫu hậu mất, mặc dù đã tạo ra khoảng cách giữa phụ tử bọn họ, nhưng ở trong lòng hắn, đối với phụ thân vẫn là ngưỡng vọng kính yêu như trước.

Tóc đen cùng y phục trắng đã bị mưa làm ướt nhẹp, hắn ngược lại cảm thấy thanh tỉnh, đau đớn cũng càng lúc càng rõ ràng.

Chẳng biết từ lúc nào, bầu trời trên đỉnh đầu lại trở nên sáng sủa, quay đầu, lại là Linh Lung. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng không khác gì một đóa thiên hoa, cầm dù giấy che trên đỉnh đầu hắn.

“Linh Lung biết hoàng thượng đau lòng, hãy để Linh Lung ở cùng người.” Nàng ôn nhu cười, lặng im đứng ở bên người hắn, không tiếng động bầu bạn, còn hơn tất thảy lời nói an ủi.

Dù trong tay nàng hơn phân nửa che ở trên người Sở Diễm, hơn nửa thân thể mình lại ở ngoài trời mưa, chẳng mấy chốc, liền ẩm ướt một mảng. Gió xuân lạnh tận xương, đôi môi nàng lạnh run, lại quật cường đứng thẳng lưng.

Hình ảnh giờ phút này cùng mười mấy năm trước lặng yên trùng hợp. Thời điểm mẫu hậu qua đời, hắn quỳ ở trước mộ bà, ở bên cạnh hắn vẫn là Linh Lung. Chỉ là, vật đổi sao dời, tiểu cô nương khờ dại trước kia trong lòng đã từ từ mơ hồ.

“Trở về đi, trẫm mệt mỏi.” Sở Diễm trầm giọng mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn. Hắn thong thả đứng dậy, hướng phía ngoài hoàng lăng mà đi, mỗi một bước, vô cùng nặng nề, mà lại mang theo sự cấp bách khó hiểu.

Linh Lung cứng đờ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn từ từ đi xa, mơ hồ trong đó, cảm giác một thứ gì đó đang lặng yên cách xa nàng mà đi.

Đông cung Y Lan điện, Thiên Dao an tĩnh nằm bên song cửa sổ, nhàn nhạt xem mưa phùn như tơ ngoài cửa. Trong đôi mắt trong suốt một mảng mờ mịt. Bạch ngọc tỳ bà trong lòng phát ra nhiệt độ lạnh lùng mà trong veo. Ngón tay ngọc xanh miết tuỳ ý gảy dây đàn, thử vài âm đơn.

Tiếp theo mười ngón nhảy múa, âm điệu réo rắt thảm thiết chậm rãi theo dòng mà ra, là một khúc Ly ca.

Mẫu thân từng nói: ‘Tình yêu là tịch mịch, lại làm cho người ta vui mừng.’ Sư phụ lại nói: ‘Tình yêu vốn không bền vững, tim động là lí trí hao mòn’. Thiên Dao nghĩ, cái gì là yêu chứ, yêu bất quá giống như uống rượu độc giải khát, biết rõ là sẽ chết, lại vẫn thất thủ.

Khoé môi không khỏi tràn ra nụ cười khổ, nàng khẽ ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt tuỳ ý nhìn phong cảnh phía xa ngoài cửa sổ. Mưa phùn như tơ, ngoài cửa sổ một bóng dáng màu trắng ngạo nghễ mà đứng, trên người hắn ướt đẫm, cũng không biết là đứng bao lâu, ánh mắt tối đen như lưỡi câu, thâm sâu ngóng nhìn nàng.

Thiên Dao luống cuống, nhất thời thất thần, bạch ngọc tỳ bà trong lòng phát ra một tiếng chói tai, dây đàn sắc bén cắt đứt da thịt non mịn trên đầu ngón tay.

“A.” Thiên Dao theo bản năng a một tiếng, thất thần nhìn máu đỏ tươi chảy từ đầu ngón tay xuống.

Bóng dáng ngoài cửa sổ thần tốc chớp động, chỉ trong chốc lát đã đi tới trước người nàng, không chút thanh minh cầm cổ tay ngọc của nàng, mút lấy máu trên đầu ngón tay nàng, mềm nhẹ hấp duẫn.

“Sở Diễm buông tay.” Thiên Dao tức giận, dùng lực muốn rút tay ra, bất đắc dĩ hắn cầm thật chặt, không chỉ không cho nàng rút cánh tay về, ngược lại cánh tay tráng kiện vòng qua, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng vây khốn trong ngực.

Hắn vùi đầu trên mái tóc nàng, hơi thở hỗn độn phun ra hít vào bên tai nàng. “Không buông.” Hắn bá đạo mở miệng, cánh tay từ từ chặt lại, hận không thể đem nàng dung nhập vào trong huyết mạch.

“Phụ hoàng mất, Dao Nhi, ta hiện tại chỉ có nàng, chỉ có nàng thôi.” Giọng nói hắn ám khàn, trán cọ xát trên cổ thơm của nàng, đau đớn nhắm mắt lại. Thiên Dao chỉ cảm thấy da thịt nhiễm nhàn nhạt ẩm ướt, nàng khẽ chấn kinh, chưa bao giờ nghĩ tới, nam nhân cao cao tại thượng, sức mạnh vô địch này cũng có lúc bất lực mà yếu ớt.

Nếu là Thiên Dao của trước kia, nàng sẽ đau lòng, sẽ đem ấm áp tới an ủi hắn. Đáng tiếc, Thiên Dao của hiện tại, lòng của nàng đều lạnh, làm sao dám nói tới cho hắn ấm áp.

“Ngươi còn có Linh Lung, còn có ngàn dặm cẩm tú giang sơn.” Nàng thanh lạnh mở miệng, dung nhan trắng xanh, không sóng không gió.

Sở Diễm trầm giọng không nói, vẫn như cũ ôm chặt nàng ở trong ngực. Vì sao sau khi đau lòng mất đi, hắn muốn, nghĩ muốn có được, chỉ có Thiên Dao, chỉ có Thiên Dao mà thôi.

Phụ hoàng từng nói: ‘Ông cho mới là của hắn, ông không cho hắn không thể cướp đoạt.’ Nhưng ông chưa bao giờ hỏi qua ý nguyện của hắn, chỉ một mình áp đặt ý nguyện của ông lên người hắn. Sở Diễm muốn, chưa bao giờ là cái vị trí băng lãnh kia, không ngừng tranh đấu, chỉ vì đáp ứng với mẫu hậu, phải làm một nam tử đầu đội trời chân đạp đất.

“Ta chỉ muốn nàng, Dao Nhi, bổn vương hứa cho nàng cả đời, thế nào?” Đôi môi ôn lãnh của Sở Diễm dán ở bên tai nàng, hơi thở lại ấm áp. Đầu ngón tay thon dài xuyên qua mái tóc mềm mại của nàng, thật cẩn thận, giống như lấy được trân bảo.

Thiên Dao thờ ơ, không dấu vết tránh đi cái ôm ấp của hắn. “Thực xin lỗi, Thiên Dao không còn cần nữa.”

Đôi mắt đen của Sở Diễm âm sâu như giếng cạn, cảm xúc khó phân biệt. Cánh tay ôm nàng từ từ buộc chặt, hơi thở băng hàn từ từ lan toả. “Thẩm Thiên Dao, ta muốn nàng, là quyết định mà không phải thương lượng. Nàng không trốn được.” Cánh tay hắn dùng lực, trở tay đem nàng kéo vào trong ngực, nụ hôn cực nóng áp lên, phóng túng hấp duẫn hương thơm giữa răng môi nàng……… cùng nước mắt mặn chát.

Thân thể cao lớn chấn động, hắn buông nàng ra, trong ánh mắt mang theo sự đau lòng. Thiên Dao quật cường ngửa đầu, ánh mắt một mảnh lạnh lẽo. Lạnh đến có thể đóng băng lòng người.

Ngực Sở Diễm hơi đau, ôn nhu khẽ ôm nàng ở trước ngực. “Ta không bức nàng, ta cho nàng thời gian. Dao Nhi, hứa với ta, đừng rời khỏi đây.”

Thiên Dao yên lặng, ngửa đầu đối diện với ánh mắt thâm thuý của hắn, trong veo mà lạnh lùng mở miệng. “Bao lâu?” Hắn còn muốn vây khốn nàng bao lâu?

Mày kiếm Sở Diễm lạnh nhạt nhếch lên, không hề do dự nói: “Cả đời.”

Thiên Dao cười khổ, suy sụp xoay người, hai tay chống bên cạnh bàn, thân thể hơi hơi run rẩy. Sở Diễm biết, nàng đang khóc, hắn lại khiến nàng khóc.

“Hy vọng Thẩm Thiên Dao còn có cả đời để sống.”

Mu bàn tay Sở Diễm từ phía sau vòng ra trước, đau lòng ôm nàng ở trong ngực. “Thiên Dao, chúng ta sẽ có một đời một kiếp.” Làn môi của hắn hôn nhẹ da thịt bên má nàng, nhẹ giọng nỉ non, “Dao Nhi, ta phát hiện, ta hình như thật sự yêu nàng rồi.”

Thiên Dao cười khổ, một bên má treo dòng lệ băng lãnh sáng long lanh. Tình yêu của Sở Diễm tới quá trễ, nàng đã không thể tiếp tục tin tưởng.

“Hoàng thượng, Vân Tương Dữ cùng Tiết tướng quân đã hầu tại Ngự thư phòng.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói cung kính của Lưu Trung.

“Uhm.” Sở Diễm kêu lên một tiếng, lại không nỡ buông ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ra. “Nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối ta lại trở lại với nàng.” Sau khi Sở Diễm khẽ hôn bên má nàng mới lưu luyến xoay người rời đi.

Ngày mai là đại điển đăng cơ của hắn, rất nhiều chuyện phải cẩn thận suy tính, tuyệt đối không thể có chút sai sót nào.

Cửa phòng ‘cọt kẹt’ đóng lại, Thiên Dao xoay người, ngu ngơ nhìn cánh cửa đóng chặt, rơi vào trầm tư. Nàng thận trọng từng chút, làm sao có thể không phát hiện, từ đầu đến cuối, hắn nói với nàng, tự xưng ‘ta’ mà không phải là ‘trẫm’. Hắn đã là hoàng thượng chí cao vô thượng, mà ở trước mặt nàng, hắn cam tâm buông xuống địa vị, chỉ làm một nam nhân bình thường.

Lệ không tiếng động chảy xuống, vì sao, sự tốt đẹp của hắn lại xuất hiện sau khi thương tổn nàng, nàng sợ cái ác cứ lặp đi lặp lại và càng tệ hơn.

Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ. Giảm miễn thu thuế, nâng đỡ thương nhân.

Vì củng cố triều đình cùng hậu cung, Tư Đồ Phương Phỉ được phong hậu, vào ở Khôn Ninh cung. Nữ nhi Tiết Oánh của Tiết đại tướng quân được sắc phong Hiền phi, vào ở Cảnh Nhân cung. Linh Lung được phong Hoa phi, vào ở Chung Tuý cung. Doãn Hàm Tuyết sắc phong Lệ phi, vào ở Vĩnh Hoà cung, đều hưởng thụ vị trí nhất phẩm. Mà Thẩm Thiên Dao khâm phong Quý phi, phong hiệu Vi Dao, là một trong số bốn phi tử có phong hiệu. Vị trí Quý phi chỉ ở sau Hoàng hậu, hiển lộ rõ vô hạn tôn sủng.

Sau khi Thục phi mất, Tiêu gia đã bắt đầu xuống dốc, Tiêu Trinh Nhi được phong làm tần, vài vị thiếp thất khác trong Đông cung cũng được ban thưởng phân vị. Thái hậu trở thành Hoàng thái hậu, vài vị phi tần của Văn đế thành Thái phi, hưởng thụ thanh nhàn, tuổi già cũng chỉ có sự tịch mịch kéo dài.

Đại điển sắc phong, Tư Đồ Phương Phỉ cầm đầu phi tần đều là hoa phục tươi đẹp, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn. Chỉ có Thẩm Thiên Dao, từ đầu tới cuối cũng chưa từng xuất hiện. Thái hoàng thái hậu Tiêu thị phê bình kín đáo, lại bị Sở Diễm khéo léo hoá giải. Nàng trốn tránh không gặp sớm ở trong dự liệu.

Chú thích:

*Trường dạ vị ương: đêm dài bất tận