Trong lúc ngủ mơ, Thiên Dao cảm thấy gò má ngứa ngáy, mi tâm cau chặt, mẫn cảm mở hai tròng mắt, ánh vào đôi mắt chính là khuôn mặt tuấn tú to lớn của Sở Hạo.
Nàng dùng lực đẩy hắn ra, bối rối ngồi dậy thối lui đến góc giường, sợi tóc hơi chút hỗn độn buông xuống bên eo, ánh mắt đề phòng rơi vào trên người hắn. “Vương gia có chuyện gì sao?” Giọng nói thanh lãnh cùng dáng vẻ bối rối của nàng tương phản vô cùng.
Sở Hạo bật cười, trầm giọng mở miệng, “Bổn vương nếu thật muốn dùng sức mạnh với nàng, nàng sớm đã là người của Bổn vương.”
Thiên Dao lạnh giọng cười, khoé môi chua xót từ từ lan ra. “Thiên Dao muốn còn sống đi ra khỏi nơi này là việc khó như lên trời, nhưng Thiên Dao muốn lưu lại một cỗ thân thể lại rất dễ dàng.”
Tuấn nhan Sở Hạo có chút tái đi vì giận, nhưng lại chưa phát tác. Vẫn ôn nhu mỉm cười như cũ, đầu ngón tay thon dài vươn ra, vén sợi tóc hỗn độn trên trán nàng, tiện thể chuyển đề tài.
“Phụ hoàng bệnh nặng, bổn vương phải vào cung một thời gian, phải mất vài ngày, nàng có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi.”
Thiên Dao co rút trong góc, vẫn trầm mặc không nói như cũ, mãi đến khi hắn rời khỏi, mới thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Tuy có mấy ngày hoà hoãn, nhưng những ngày kinh hồn táng đảm như vậy, thực sự muốn trải qua cả đời sao?
Nghĩ đến đây, Thiên Dao lại cười lạnh một tiếng, cả đời? Chữ này có bao nhiêu xa xỉ, tính nhẫn nại của Sở Hạo có hạn, khi tính nhẫn nại của hắn cạn kiệt, ngày đó cũng là tử kỳ của nàng.
Trong yên tĩnh, màn đêm lặng yên buông xuống. Tư Đồ Phong một mình một người ngồi ở trong sân uống rượu ngắm hoa, trái lại vô cùng thích ý. Nơi này, là sân nhỏ Thiên Dao phải đi qua.
Một đạo bóng dáng yểu điệu thướt tha từ xa lại gần, lại vẫn mang từng đợt mùi thơm. Trong chốc lát đã đi tới trước người. “Tư Đồ tiểu Hầu gia thật cao hứng.” Nàng quyến rũ cười to, tự rót rượu.
Tư Đồ Phong không để ý tới nàng lắm, Như Yên ở trong vương phủ hung hãn ương ngạnh hắn có nghe qua, đối với nữ nhân chanh chua hắn không có hảo cảm.
“Tiểu Hầu gia quả thật là cực kỳ quạnh quẽ, nghe nói tiểu mỹ nhân trong phòng là người trước của tiểu Hầu gia. Ta nghĩ tiểu Hầu gia nhất định thừa cơ hội Vương gia xuất phủ dẫn nàng đi.” Như Yên trào phúng mở miệng.
Tư Đồ Phong cười, hoàn toàn lơ đễnh, “A Dao ở trong vương phủ, mới đúng là hoạ lớn trong lòng trắc phi.”
“Uhm, bổn vương phi đích thực là không làm sao thích nàng được.” Như Yên hừ cười, lại uống một ly rượu.
“Hồi bẩm trắc phi nương nương, Vương gia hồi phủ rồi.” Tiểu nha đầu thở hổn hển chạy tới, khom người hồi bẩm.
“Thật sự?” Như Yên mừng rỡ, vội vàng đứng dậy, lúc này, Sở Hạo đã bước vào trong sân.
“Vương gia.” Như Yên vặn vẹo vòng eo nhào vào trong ngực hắn, một đôi tay nhỏ không an phận tuỳ ý chọc ghẹo trên ngực hắn. “Vương gia rời khỏi cả một ngày, làm cho nô tỳ rất nhớ a.”
“Vậy ư?” Sở Hạo ngả ngớn cười, đầu ngón tay tuỳ ý gợi cằm nàng lên. Như Yên nhón chân, không e dè hôn lên môi mỏng của hắn, cánh tay dài Sở Hạo vòng qua, dùng áo choàng che chở nàng ở trong ngực, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của nàng.
Mày kiếm Tư Đồ Phong thâm thuý nhếch lên, hơi không kiên nhẫn khẽ xoay người, lạnh lùng mở miệng, “Vương gia dường như trở về hơi sớm chút.”
Sở Hạo tuỳ ý cười, không dấu vết buông lỏng nữ nhân trong lòng ra. “Trong cung cũng không có chuyện xấu, Sở Diễm túc trực bên cạnh phụ hoàng, Bổn vương hà tất ở lại góp vui.”
“Vương gia vẫn nên cẩn thận là hơn.” Tư Đồ Phong lạnh nhạt bỏ lại một câu.
“Ừ.” Sở Hạo thuận miệng đáp lại, nâng bước hướng phòng ngủ Thiên Dao mà đi, Như Yên đi theo ở phía sau, châm biếm mở miệng, “Trong lòng vương gia chỉ nhớ đến tiểu mỹ nhân kia, đâu nào còn có nô tỳ.”
Sở Hạo đẩy cửa phòng vào, Tư Đồ Phong vừa muốn đi theo liền bị Như Yên ngăn lại. Thân thể mềm mại của nàng vừa chuyển trùng hợp chặn cửa, thuận thế khép cửa lại. “Trái lại không thấy rõ, tiểu Hầu gia lại thích xem náo nhiệt như vậy! Vương gia muốn cùng tiểu mỹ nhân hoan hảo, chẳng lẽ tiểu Hầu gia cũng muốn tới vây xem?”
“Ngươi…” Tư Đồ Phong căm tức, phẩy tay áo bỏ đi.
Lại nói ở trong phòng, trên giường rộng mềm mại, Thiên Dao nằm nghiêng người, mái tóc đen che khuất hơn phân nửa gương mặt, sa y như tuyết, người của nàng thuần khiết không tỳ vết. Nàng ngủ cũng không an ổn, mi tâm nhíu chặt một chỗ, khuôn mặt tinh xảo trắng bệch như giấy, làm cho người ta không khỏi sinh lòng thương hại.
Hắn từ từ tiếp sát, ngực vậy mà lại kịch liệt nhảy động. Động tác hắn mềm nhẹ ôm nàng vào trong lòng, thật cẩn thận như lấy được trân bảo. Chóp mũi quanh quẩn hương thơm mê người của nữ tử, làn môi mềm mại của nàng nhàn nhạt đỏ hồng, làm cho người ta có một loại kích thích nhịn không được muốn đoạt lấy. Hắn kìm lòng không đậu cúi người, bổ nhào bắt được hai cánh môi đỏ bừng nhung nhớ đã lâu.
Không cho phép có nửa phần thở dốc, hắn vội vàng đòi lấy. Mặc dù không có được sự đáp lại, đòi lấy như vậy cũng đủ khiến cho máu nóng trong hắn sục sôi. Nữ tử trong lòng vô thức ưm một tiếng, lông mi hơi hơi rung động, mở đôi mắt trong suốt, ý thức dần dần rõ ràng.
“Buông ra.” Nàng ra sức vùng vẫy, sức lực mỏng manh hiển nhiên không cách nào tránh thoát. Lúc nhận rõ hiện thực, Thiên Dao rốt cuộc không tiếp tục làm những hành động phản kháng vô vị, nàng nhận mệnh bị hắn áp ở dưới thân, lông mi chớp động vài cái, một giọt lệ long lanh lặng yên chảy xuống.
“Khóc?” Khoé môi hắn thoáng hiện nụ cười không đứng đắn, khẽ cúi thấp đầu hơn, ấn môi trên đôi má trắng nõn của nàng, nụ hôn rơi xuống giọt nước mắt băng lãnh kia. “Bổn vương vẫn thích bộ dáng giương nanh múa vuốt của nàng hơn, quá an phận, ngược lại lại không thích rồi.”
Thiên Dao mở to mắt sáng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Hắn tuỳ ý cười, đầu ngón tay ngả ngớn nâng cằm nàng lên. “Nơi này không tốt, chúng ta đổi chỗ.” Giọng nói vừa cất lên, hắn đã cúi xuống ôm nàng lên, Thiên Dao không một tia khí lực phản kháng, chỉ có thể tuỳ ý hắn ôm, bước nhanh ra ngoài mà đi.
Ngoài cửa, trong sân thanh lãnh, thân thể mềm mại của Như Yên dựa sát bên cạnh cửa, vẻ mặt cân nhắc trêu tức. “So với trong tưởng tượng nhanh hơn rất nhiều.”
Sở Hạo lạnh lùng, hồi lâu mới chậm rãi mở miệng, “Hắn đi rồi?”
“Ừ, không tính là quá khó chơi.” Như Yên nhẹ giọng cười.
Sở Hạo cúi đầu, trong mắt đều là ảnh ngược của tiểu nữ nhân trong lòng. “Trên người nàng có thương tổn…”
Như Yên nhẹ cười, không để ý nói. “Muốn bảo trụ vài thứ, tự nhiên phải trả chút đại giá. Nam nhân các ngươi thật nhỏ mọn, hẳn sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà trách cứ ta đi.”
Ánh mắt Sở Hạo càng trở nên thâm trầm, khôi phục lại nói thêm, “Bổn vương nợ ngươi một ân tình.”
“Không cần, chúng ta bất quá theo như nhu cầu mà thôi.” Như Yên hừ một tiếng, nhấc làn váy xoay người rời đi.
Thần trí Thiên Dao trong lúc vô tri vô giác bị đoạn đối thoại của hai người khiến đầu óc mờ mịt. Chỉ biết bị hắn ôm vào trong xe ngựa, một đường chạy như điên về phía trước.
Bên trong xe ngựa trang trí vô cùng xa hoa, trên vách xe khảm dạ minh châu to như mắt trâu, toả ra ánh sáng nhạt mông lung. Dưới sàn trải thảm lông cáo, da lông mềm mại chạm vào da thịt, vô cùng mềm mại thoải mái. Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống, cánh tay lại gắt gao ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, thân thể trầm trọng đặt trên người nàng, giam cầm tay chân của nàng, một chút cũng không cách nào thoát được.
Thiên Dao lạnh lùng cười, cái gọi là đổi chỗ, hoá ra là trong xe ngựa. Hóa ra Vinh Thân Vương còn có cái thú vui như vậy.
Từ khi bị nhốt vào vương phủ, mỗi một ngày đều trải qua trong sự sợ hãi, mà khi ngày đó thật sự tới, nàng ngược lại bình tĩnh. Có thể bình tĩnh đối mặt với cái chết……
Khi bàn tay nóng bỏng của hắn chạm đến trên ngực mềm mại của nàng khi đó, mùi máu tươi nhàn nhạt như kim châm làm thần kinh hắn đau đớn. Hắn cứng ngắc dừng tất cả động tác, mượn ánh sáng mỏng manh nhìn đến từng giọt máu đỏ tươi chảy xuống, còn có, trong ngực nàng cắm ba cái ngân châm mảnh. Hắn tiếp sát một phân, ngân châm liền đâm vào ngực nàng một phần.
“Thẩm Thiên Dao, cái người điên này!” Hắn phẫn nộ gầm nhẹ, một chưởng rơi vào ngực nàng, dùng nội lực bức ngân châm ra khỏi ngực nàng, sau đó, đem nội lực liên tục không ngừng truyền vào trong cơ thể nàng.
Thiên Dao càn rỡ cười, lúm đồng tiền tuyệt mỹ mà thê lương. Cái loại đau thương tuyệt vọng kia đã không cách nào diễn tả bằng lời. Hắn chỉ cảm thấy đau đớn như vạn tiễn xuyên tim.
“Thiên Dao đã từng nói, thà làm ngọc nát, Vương gia hiện giờ nên tin đi.” Nàng cười tươi như hoa, không có một chút sợ hãi khi kề cận với cái chết. Trong chật vật mang theo quyến rũ vô tận, xinh đẹp đến ghê người, câu hồn phách.
Hắn nửa quỳ trước người nàng, mắt phượng tối đen, sâu không thấy đáy. Giọng nói ra khỏi miệng lại hơi hơi khàn khàn, “Hắn rốt cuộc có gì tốt mà đáng cho nàng đối với hắn như vậy.”
Lại là một tiếng cười khổ, Thiên Dao nửa chống đỡ thân thể, vô lực mở miệng. “Hắn không có chỗ nào tốt, nhưng mà, ta yêu hắn.”
Thiên Dao tuy là cười nhưng một giọt lệ long lanh lại lướt qua khuôn mặt tái nhợt. Thật sự đáng khinh không phải sao? Hắn rõ ràng đã không cần nàng nữa, hắn vì cứu nữ nhân khác đem nàng chắp tay nhường cho người, nàng sớm nên hận chết hắn. Nhưng vì sao, thân thể của nàng không cách nào tiếp nhận được người khác, lòng của nàng, cũng giống vậy không làm được.
Trước mắt từ từ mơ hồ, ý thức cũng bắt đầu hôn mê.
Trong sương mù, cảm giác hơi hơi đau đớn. Nàng yếu ớt vùng vẫy, trong thống khổ cùng giày vò, thân thể sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp, sợi tóc hỗn độn dán sát trên da thịt trắng nõn.