Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 125: Thật sự mất đi (2)




Nàng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thâm thuý của hắn, gằn từng chữ, kiên định mở miệng nói: “Sau ngày hôm nay, Thẩm Thiên Dao ta cùng Sở Diễm, ân đoạn nghĩa tuyệt, giống như cây trâm này vậy! Nếu như không tuân lời thề, trời tru đất diệt.”

Dứt lời, nàng dùng hết sức lực đem cây trâm cài tóc bằng ngọc xanh quăng lên vách tường băng lãnh, nháy mắt, ngọc phiến vỡ vụn, góc cạnh bén nhọn đâm vào lòng bàn tay, huyết nhục mơ hồ. Giọt máu đỏ tươi theo đầu ngón tay nhỏ xuống đất, Thiên Dao giống như không biết đau đớn, từng bước một chậm rãi đi ra khỏi phòng.

Sở Diễm bắt buộc chính mình không nhìn tới bóng lưng cô đơn đi xa của nàng, phải hạ thật nhiều quyết tâm mới có thể nhịn xuống kích động muốn lưu nàng lại.

Mặt trời lên cao, hành quán Tây Hạ Vương.

Loan Âm nhấc chân váy, ở phía sau vườn xanh um tìm kiếm bóng dáng Tiểu Bạch. Tiểu Bạch là một con thỏ trắng cực kỳ hiếm thấy, toàn thân trắng thuần, không một tia tạp sắc. Là Thác Bạt Nguyên Hồng dỗ nàng vui vẻ mà đưa đến.

“Tiểu Bạch, ngươi ở nơi nào?” Loan Âm vô cùng kiên nhẫn thấp giọng gọi. Trong sân nhỏ bị che khuất ở phía sau vườn, rốt cục tìm được bóng dáng Tiểu Bạch. Nàng mỉm cười ôm nó vào trong lòng, dịu dàng vuốt ve bộ lông của nó.

“Đồ nghịch ngợm, rốt cục cũng tìm được ngươi, nếu như không ngoan ngoãn, ta liền không để ý tới ngươi.” Loan Âm thì thào với con thỏ trắng, cũng chỉ có thông qua phương thức như vậy mà quên đi sự tịch mịch.

Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân nhỏ, Loan Âm ngây ngốc, ngay sau đó, liền trốn vào một góc. Sau đó, chỉ thấy Sở Hạo cùng Thác Bạt Nguyên Hồng hai người từ xa lại gần, chuyện trò vui vẻ, nhìn ra được, hôm nay Sở Hạo vô cùng cao hứng. Loan Âm rất ít khi nhìn thấy hắn cười phô trương như vậy.

“Hiện giờ mỹ nhân của Vương gia ở bên, Nguyên Hồng nên nói một tiếng chúc mừng mới phải.” Thác Bạt Nguyên Hồng hơi chắp tay, nói một câu hình thức.

“Lần này ít nhiều vẫn nhờ Vương tử tương trợ.” Sở Hạo cao giọng mà cười, cùng Thác Bạt Nguyên Hồng sóng vai đi vào trong nhà.

Loan Âm nhíu chặt mi tâm, nghiêng người tới cạnh cửa sổ. Tiếng nói chuyện trong phòng không lớn nhưng trong sân lại vô cùng yên tĩnh, thế cho nên nàng cũng không khó để nghe rõ nội dung trong lời nói của bọn hắn.

“Uhm, thật là có chút thuận lợi ngoài dự đoán. Thất đệ này của bổn vương luôn luôn trọng tình, xem ra lực ảnh hưởng của Linh Lung đối với hắn thật không nhỏ. Lần này trái lại có thể lợi dụng con cờ này thật tốt rồi.” Sở Hạo mỉm cười nói nhỏ, dáng vẻ nắm chắc thắng lợi trong tay.

Thác Bạt Nguyên Hồng đùa cợt hừ một tiếng, lại mở miệng nói. “Nữ nhân ngu ngốc Linh Lung kia lại dễ dàng mắc mưu như vậy. Nàng quả thực cho rằng Vương gia sẽ đem giải dược cho nàng. Chỉ sợ nàng đến chết cũng không biết, Thực Tâm cổ căn bản không có giải dược, chỉ có thể giết người khống chế mẫu cổ. Viên thuốc kia bất quá để cho tử cổ tạm thời ngủ say mà thôi.”

Sở Hạo thảnh thơi tựa vào trên giường nệm, trong tay cầm chén trà cốc sứ men xanh, hương trà lan toả. “Nếu như muốn mạng sống của Linh Lung, Sở Diễm liền vĩnh viễn chịu sự kiềm chế của bổn vương, như vậy, hắn đã thất bại.”

Thác Bạt Nguyên Hồng cung kính cúi người chắp tay, tuấn nhan mỉm cười, ý cười nhưng lại không chạm tới đáy mắt, trong mắt nổi lên một chút tâm tư gì đó. “Vậy Nguyên Hồng càng muốn chúc mừng Vương gia, ngày khác Vương gia vinh đăng đại bảo, đồng ý chuyện Tây Hạ ta…”

“Vương tử yên tâm, bổn vương tự sẽ không quên minh ước cùng Tây Hạ.”

Loan Âm vẫn đứng bên ngoài cửa sổ, nghe được mà lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Sở Hạo vốn đã dùng lợi ích dụ dỗ Tây Hạ quốc, khó trách Thác Bạt Nguyên Hồng lại cung kính như vậy. Hành động lần này không khác gì bán nước cầu vinh. Nếu quả thật để hắn lên ngôi hoàng đế, Đại Hàn hoàng triều sớm muộn cũng bị huỷ.

Nàng đang lắng tai nghe, mà tuyết thỏ trong lòng đột nhiên không an phận tránh khỏi ôm ấp, lúc nhảy ra ngoài vừa vặn đụng phải chậu sứ bên cửa sổ, tạo thành một tiếng sứ vỡ vụn giòn tang.

“Người nào?” Trong phòng truyền ra giọng nam cảnh giác, ngay sau đó, cửa phòng rộng mở, Sở Hạo cùng Thác Bạt Nguyên Hồng bước ra.

Loan Âm mặt không đổi sắc, đã một lần nữa ôm tuyết thỏ trong tay, nở nụ cười nguỵ trang mang theo vài phần giật mình. “Nhị ca tới quý phủ làm khách, sao không phái người thông báo Loan Âm một tiếng, thần muội cũng được tận tình làm chủ nhà tốt.”

Ánh mắt Sở Hạo đánh giá một vòng trên người Loan Âm, vẫn chưa phát hiện được chút sơ hở nào, nghĩ lại, nàng là nữ nhi của Thục phi, từ trước đến nay lại mạnh mẽ ngốc nghếch, thực không cần e ngại.

“Nàng sao lại ở đây?” Không để Sở Hạo mở miệng, Thác Bạt Nguyên Hồng đã lạnh giọng hỏi.

Loan Âm bất mãn hừ một tiếng, vứt tuyết thỏ trong tay vào trong ngực hắn. “Còn không phải con thỏ ngươi đưa, không lúc nào an phận, bản cung không thèm, trả lại cho ngươi.”

Thác Bạt Nguyên Hồng ôm thỏ trắng, sắc mặt cơ hồ lạnh đến vô cùng. Sở Hạo ở một bên cao giọng mà cười, đùa cợt nói, “Nguyên Hồng, Ngũ muội này của Bổn vương tính tình đúng là thật lớn.”

Thác Bạt Nguyên Hồng lạnh lùng không nói, đôi mắt sâu thẳm gắt gao nhìn chằm chằm Loan Âm, thầm nghĩ: ‘Nữ nhân này quả thật không thể nuông chiều.’

“Nguyên Hồng, giáp mặt huấn tử, sau lưng huấn thê, chuyện phu thê của các ngươi, bổn vương không tiện nhiều lời. Trong phủ còn có chút chuyện phải xử lý, bổn vương hồi phủ trước.”

Sau khi Sở Hạo rời khỏi, Thác Bạt Nguyên Hồng không nói gì một tay ôm lấy Loan Âm kéo vào trong phòng. Giống như những lần trước, nam nhân này cho ngươi tiện nghi ở phương diện khác thì ắt phải ở trên giường đòi lại. Loan Âm bị hắn áp ở dưới thân mạnh mẽ đòi lấy, mãi đến khi hắn thoả mãn, Loan Âm đã mệt hết khí lực.

Hắn đưa lưng về phía nàng, tao nhã mặc y phục. Loan Âm dùng chăn bao lấy thân thể trần trụi, cuộn mình tại góc giường.

“Ta muốn hồi cung một chuyến.” Nàng co rút trong góc, nhút nhát mở miệng. Thời gian ở chung này, nàng phát hiện nam nhân này là điển hình thích ngọt không thích nặng, cho nên, lúc nàng muốn đạt được chút mục đích gì đó, phương pháp tốt nhất đó là tỏ ra yếu thế.

Thác Bạt Nguyên Hồng quay đầu, ánh vào đôi mắt là dáng vẻ yêu kiều của Loan Âm, ngực nhất thời mềm nhũn. “Nhớ nhà?”

“Ừ.” Loan Âm nhàn nhạt đáp lại.

“Được rồi, ta sẽ phân phó người chuẩn bị xe ngựa đưa nàng vào cung.” Loan Âm thuận theo khiến cho tâm tình hắn vô cùng cao hứng, đáp ứng vô cùng sảng khoái. “Đừng đi lâu, ta sẽ nhớ nàng.” Hắn duỗi cánh tay kéo nàng vào trong lòng, ngả ngớn cười, hơi thở ái muội ấm áp phất qua gò má Loan Âm.

Nàng cúi mắt, buồn bực trả lời. Trong lòng lại cười lạnh, thay vì nói nhớ nàng, chẳng bằng nói nhớ thân thể của nàng.

Loan Âm cơ hồ là xông vào Đông cung, dáng vẻ hùng hổ, cũng không ai dám tiến lên ngăn đón. Nàng một cước đá văng cửa thư phòng, lập tức đi đến trước mặt Sở Diễm.

“Ngũ tỷ.” Sau khoảnh khắc kinh ngạc, Sở Diễm mỉm cười đứng dậy.

Loan Âm trừng lớn đôi mắt đẹp căng thẳng quan sát hắn, ánh mắt thiêu đốt lửa giận. “Thiên Dao đâu?”

Tuấn nhan Sở Diễm lạnh nhạt vài phần, “Ngũ tỷ…”

“Ta hỏi đệ Thiên Dao đâu?” Loan Âm không tự giác nâng cao âm lượng, gượng gạo ngắt lời hắn.

Sở Diễm cứng còng đứng trước mặt nàng, lặng im không nói.

Loan Âm cơ hồ trong cơn giận dữ giơ tay tát hắn một cái. “Sở Diễm, tên khốn kiếp! Thiên Dao vì ngươi đã làm cái gì chẳng lẽ ngươi không rõ ràng sao? Nàng là nữ nhân của ngươi, ngươi vậy mà lại đem nàng chắp tay đưa cho người khác, ngươi còn có nhân tính hay không hả?”

Loan Âm xuống tay không nhẹ, Sở Diễm chỉ cảm thấy gò má nóng rát. Hắn cũng rõ ràng, chính mình nên bị đánh. Khoé môi hắn thoáng hiện nụ cười trào phúng, lấy mu bàn tay tuỳ ý lau gò má đau rát, chậm chạp mở miệng. “Ngũ tỷ, Sở Diễm là tình thế bất đắc dĩ.”

Loan Âm cười lạnh, tình thế bất đắc dĩ của hắn không phải là nữ nhân Linh Lung kia sao. “Ngươi cũng biết chuyện Linh Lung thông đồng với Sở Hạo?”

Trầm mặc thật lâu sau, Sở Diễm đạm mạc gật đầu. Loan Âm trừng lớn hai mắt, chấn kinh nhìn hắn.

Sở Diễm cười khổ, trong nụ cười xen lẫn vài phần châm chọc. Linh Lung diễn trò quả thực không sai, nhưng Sở Diễm là người ra sao, kỹ xảo vụng về như vậy, như thế nào qua được mắt hắn.

“Vậy mà đệ vẫn cứu nàng? Nữ nhân kia đối với đệ thực sự quan trọng như vậy!” Nói xong lời cuối cùng, Loan Âm cơ hồ là khàn cả giọng. Nàng vì Thiên Dao mà thấy bất bình, càng nặng nề tự trách. Nàng không nên ích kỷ để cho Thiên Dao trở lại bên người Sở Diễm, nàng nên thả cho nàng tự do.

“Linh Lung đích xác là tự làm tự chịu, lại tội không đáng chết. Nàng chỉ là bị Sở Hạo lừa gạt.”

Loan Âm cười lạnh, lại giơ tay lên, nhưng chung quy không nhẫn tâm đánh tiếp. Ngược lại toàn thân run rẩy. “Vậy còn Thiên Dao, nàng đáng bị đệ xem như vật phẩm đưa tới đưa lui sao. Đệ không phải không biết tính tình của nàng, nếu như nàng thật bị Sở Hạo nhúng chàm, tuyệt sẽ không sống tạm bợ trên đời. Sở Diễm, đệ lại bức nàng đến tuyệt lộ.”

“Sẽ không.” Sở Diễm băng lãnh cắt ngang lời nàng, trong mắt sóng lớn quay cuồng, rốt cuộc không duy trì được sự bình tĩnh ngày thường. Bàn tay trong ống tay áo đã nắm chặt thành quyền, trên mu bàn tay gân xanh lồi ra. “Bổn vương sớm đã bố trí tốt mọi chuyện, nàng sẽ bình an trở lại bên cạnh ta.”

“Vậy ư?” Loan Âm khinh thường cười lạnh, không phân biệt nặng nhẹ cầm lấy tay Sở Diễm, lòng bàn tay hắn dày rộng đã sớm ẩm ướt. Loan Âm cùng hắn huyết mạch tương liên, có thể nói là người hiểu hắn nhất. Sở Diễm luôn luôn thâm trầm nội liễm, lòng tự trọng rất mạnh, từ nhỏ đến lớn, nàng thật cẩn thận che chở cho tự tôn của hắn, mà bây giờ, nàng lại vô tình xé mở toàn bộ sự giả dối này. Nàng rõ ràng biết, hắn đang sợ, hắn cũng sẽ sợ.

“Sở Diễm, đệ thật sự chắc chắn kế hoạch sẽ không có bất kỳ sai sót gì sao? Chỉ cần đi nhầm một bước, Thiên Dao sẽ gặp phải hiểm cảnh.”

Sắc mặt Sở Diễm rét lạnh làm cho người ta sợ hãi, trầm mặc không nói. Hắn tự nhận đã nắm toàn bộ mọi việc trong lòng bàn tay, nhưng người tính không bằng trời tính. Bất luận chuyện gì đều tồn tại biến số.

Loan Âm hất cánh tay hắn ra, trào phúng cười to. “Sở Diễm, ta nói cho đệ biết, Thực Tâm cổ căn bản không có giải dược. Nếu đệ muốn cứu Linh Lung, sẽ vĩnh viễn bị Sở Hạo khống chế. Toàn bộ mọi thứ của đệ đều sẽ bị huỷ trong tay nữ nhân kia.”