Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 112: Vĩnh biệt người thương




“Thật là không ngoan.” Khóe môi Sở Diễm cong lên hiện ra nụ cười tà mị, ngón tay thon dài đẩy tấm lụa mỏng trên ngực nàng, cúi đầu vùi vào thân thể mềm mại của nàng. Vừa mới trải qua một hồi hoan ái kịch liệt, thân thể Thiên Dao đã cực kỳ mẫn cảm, nàng cắn chặt môi dưới, đè nén cảm xúc khác thường bên trong mình.

Sở Diễm xoay người lại một lần nữa vây nàng ở phía dưới. Thiên Dao nhắm chặt hai mắt, hơi thở hỗn độn mà dồn dập, thân thể lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, mái tóc dài tản mác trên nệm giường sắc vàng, xinh đẹp quỷ mị. Nàng vẫn như cũ không chút phản kháng, tùy ý hắn chiếm đoạt cơ thể mình, mỗi động tác mãnh liệt đi qua như gió bão mưa rào ngầm chiếm lấy nàng.

Không biết qua bao lâu hắn phát tiết xong, rốt cục buông nàng ra. Thiên Dao chậm chạp ngồi dậy, tuyệt vọng nhìn hắn. Nước mắt đã cạn, đau đến tận cùng, hận đến tận cùng, ngay cả khóc cũng trở nên yếu ớt bất lực.

“Bổn vương biết nàng sẽ hận, nhưng cho dù là hận, nàng cũng đừng mơ tưởng rời khỏi đây.” Hắn một lần nữa mặc cẩm bào lên người, động tác cực kỳ tao nhã.

Thiên Dao cười khổ, nước mắt lặng lẽ chảy xuống. Nàng lấy mu bàn tay quẹt mạnh đi. “Có phải chết đi mọi thứ mới có thể kết thúc hay không?” Nàng nỉ non, ngay sau đó, thân thể lao tới vách tường đúc bằng vàng lạnh cứng.

“Dao Nhi!” Sở Diễm cả kinh, đứng lên ngăn lại nhưng vẫn chậm một bước. Mặc dù ngăn được một ít lực đạo, Thiên Dao vẫn bị đập đầu đến chảy máu.

Hắn ôm chặt nữ tử trong lòng, hơi thở mỏng manh, khóe môi lại nở một nụ cười thỏa mãn. “Như vậy, có thể kết thúc ác mộng hay không?”

Ác mộng?! Hóa ra, hắn ở trong lòng nàng, chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ.

Sở Diễm trầm mặc, mắt đen sâu không thấy đáy. Sau một hồi, mới chậm rãi mở miệng, “Bổn vương cho nàng một cơ hội, trong vòng ba ngày, nếu nàng có thể rời khỏi nơi này, bổn vương sẽ buông tay. Nếu không thể, nàng vĩnh viễn phải ở bên cạnh bổn vương, cho đến chết.”

Thiên Dao cười, trước mắt từ từ tối lại.

Cùng Thiên Dao lăn lộn một đêm, Sở Diễm cơ hồ tâm lực lao lực quá độ. Trong thư phòng, hắn dựa nửa người trên ghế, lật xem đống tấu chương chồng chất như núi. Hiện giờ, đi ngược dòng, không tiến sẽ lùi, không cho phép hắn có khoảnh khắc lười biếng nào.

“Thất ca.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Sở Dục. Sau một tiếng ‘cọt kẹt’ nhỏ vang lên, Sở Dục bước vào phòng rồi dừng lại trước mặt hắn.

“Có việc?” Sở Diễm thuận miệng hỏi một câu, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi tấu chương.

“Ừm.” Sở Dục gật gật đầu, sắc mặt ngưng trọng. “Người của chúng ta đêm qua thị tẩm, thân thể hoàng thượng đã cực kỳ suy nhược, bất quá chỉ chống được một hơi, căn bản không cách nào làm chuyện nam nữ. Sở Hạo cùng Tư Đồ tộc tựa hồ đã sớm nhận được tin tức, hiện giờ đã có hành động. Bây giờ trong cung hơn một nửa đã thay bằng người của bọn họ.”

“Vậy sao?” Sở Diễm hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để ý. “Lần này Nhị ca trái lại thiếu kiên nhẫn rồi.”

“Điện hạ, Tô công công đã chờ ở ngoài điện, nói là hoàng thượng tuyên người đến ngự thư phòng kiến giá.” Ngoài cửa, Lưu Trung khom người cúi đầu.

“Thay bổn vương bẩm lại, một chút nữa ta sẽ tới.” Sở Diễm bỏ lại tấu chương trong tay, lười biếng đứng dậy, bước nhanh ra ngoài. “Mọi thứ đợi bổn vương quay về rồi nói.”

“Thất ca.” Sở Dục một lần nữa lên tiếng giữ lại hắn.

“Còn việc khác?” Sở Diễm xoay người, mắt phượng nheo lại, trong lòng đã rõ vài phần.

“Thất ca đem Thất tẩu nhốt trong kim ốc ở Lăng Tiêu điện?”

Sở Diễm hừ nhạt một tiếng, “Sở Dục, đệ đối với phi tử của bổn vương có phải quan tâm thái quá rồi không?”

“Thần đệ không dám.” Sở Dục chắp tay, “Thần đệ chỉ là không rõ, chẳng lẽ Thất ca thực sự muốn giam nàng cả đời sao?” Kim ốc Lăng Tiêu điện do phường thợ khéo léo tỉ mỉ tạo ra, có thể nói là nhà giam đệ nhất thiên hạ.

Yên tĩnh trong khoảnh khắc, Sở Diễm mới mở miệng, “Nếu như nàng cố ý như vậy, giam cả đời cũng không sao.”

——— —————–

Trong ngự thư phòng, Văn Đế tuổi già sức yếu ngồi dựa vào chiếc giường êm, trước mặt bày một bàn cờ.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.” Sở Diễm bước nhanh vào, cung kính quỳ một gối xuống.

“Ừ, đứng lên đi. Tới vừa đúng lúc, bồi trẫm đánh cờ.” Văn Đế cười hiền từ, vẫy vẫy tay với hắn.

“Vâng.” Sở Diễm nhấc vạt áo, ngồi xuống đối diện Văn Đế, cầm con cờ đen đặt lên trên bàn cờ. Lúc này, bàn cờ đen trắng giao nhau, tạo nên thế trận chém giết vô hình. Xuống vài quân cờ, không phải là bình kỳ mà là Sở Diễm đã thua nửa quân cờ.

Văn Đế lắc đầu cười, khoát tay. “Thôi, trẫm già rồi. Diễm Nhi cùng trẫm chơi cờ nhất định mệt chết, mỗi lần đều phải hao tâm tốn sức làm sao mới có thể chỉ thua trẫm nửa quân cờ, lại không để lại dấu tích.”

Sở Diễm khẽ cười nhưng không phản bác. Văn Đế lệnh cho Tô Phúc dọn bàn cờ xuống, đổi thành hai chén trà nóng.

“Sở Hạo đã động thủ rồi, trong Cảnh Dương cung này, hơn phân nửa đều là người của hắn. Con lại án binh bất động, trái lại bảo trì bình thản.” Văn Đế bưng trà nóng, nhẹ nhấp vài ngụm.

Sở Diễm lạnh nhạt, chậm rãi mở miệng, “Phụ hoàng đã nói: ‘Người ban cho nhi thần cái gì thì mới là của nhi thần. Phụ hoàng không cho, nhi thần không thể cướp được’.”

Văn Đế hừ một tiếng, lắc đầu bật cười. “Bây giờ con lại nghe lời như vậy, không sợ sai sót tiên cơ sao?”

“Tất cả mọi chuyện trong thế gian đều nằm trong lòng bàn tay phụ hoàng, nhi thần chỉ cần làm tốt chuyện trong bổn phận của mình là được.” Sở Diễm mỉm cười, nhấp trà xanh trong chén. Trong lúc này, hương trà tỏa bốn phía.

“Con đó.” Văn Đế bật cười, dùng ngón tay chỉ chỉ hắn. Hiểu con không ai bằng cha, mặc dù Sở Diễm ở trước mặt ông thu lại sự sắc sảo, nhưng vẫn là một mãnh hổ có móng vuốt sắc bén.

“Cẩn tần mới vào cung là người của con, ngược lại là người thông tuệ, thời gian này ở cùng lão già như trẫm, ủy khuất rồi.”

Sở Diễm cười, phong thái vẫn ung dung như cũ. “Phụ hoàng là nam nhân tôn quý nhất thiên hạ, có thể gả cho phụ hoàng là phúc khí tích được ba đời của nàng.”

Văn Đế nói thẳng, “Đừng vòng vo với trẫm nữa, nàng ta chắc đã nói cho con rồi, thân thể trẫm đã từ từ suy yếu, chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu. Nếu không tên Sở Hạo súc sinh kia cũng không dám động tay động chân.”

“Phụ hoàng phúc thọ tề thiên…”

“Được rồi, trẫm tìm con không phải để nghe những lời đẹp đẽ này.” Văn Đế ra tiếng ngắt lời hắn, từ bên người lấy ra hai cuốn thánh chỉ minh hoàng đưa cho Sở Diễm.

Sở Diễm hơi nghi hoặc mở ra, sau khi xem qua lại đem thánh chỉ cuộn lại, sắc mặt lặng như nước. “Nhi thần ngu dốt, thỉnh phụ hoàng chỉ bảo.”

Hai đạo thánh chỉ sắc phong, một là đem Ngũ công chúa Loan Âm tứ hôn cho nhi tử của tả tướng Vân Kiếm, mà cái còn lại là đưa Loan Âm đi Tây Hạ hòa thân.

“Trẫm không có thời gian vòng vo với con, hai đạo thánh chỉ này, chỉ có thể đưa ra một, về phần đưa ra cái nào thì do chính con quyết định. Hôm sau, Vương tử Tây Hạ sẽ mang theo sứ giả vào kinh, thời gian suy xét của con cũng không nhiều.”

“Vâng.” Sở Diễm đem thánh chỉ bỏ vào trong ống tay áo.

“Trẫm biết con cùng Loan Âm tỷ đệ tình thâm, nhưng con phải nhớ kỹ, người muốn thành đại sự, không thể hành động theo cảm tình.”

“Nhi thần hiểu rõ.” Sở Diễm trong lòng cười lạnh, haiz, lại là thăm dò. Sở Diễm tự biết đưa Loan Âm đi Tây Hạ hòa thân sẽ có được sự ủng hộ của vua Tây Hạ, chính là thượng sách. Nhưng việc này nhất định phải hi sinh hạnh phúc nửa đời sau của Loan Âm. Văn Đế tất nhiên không hi vọng hắn hành động theo tình cảm.

“Sắc trời đã tối, phụ hoàng sớm nghỉ ngơi, nhi nhần nên cáo lui rồi.” Sở Diễm đứng dậy, cung kính chắp tay nói.

Văn Đế nhạt nhạt đáp lời, sau lại mở miệng, “Đại tướng quân Trấn Viễn là tâm phúc của trẫm, tay giữ mười vạn đại quân, giờ ông ta nguyện thần phục con. Trẫm đã hạ chỉ để nữ nhi Tiết Oánh của vợ cả ông ta gả cho con làm trắc phi.”

“Nhi thần tuân chỉ.” Sở Diễm một chân khụy xuống, cúi người bái, sau đó mới chắp tay rời khỏi điện.

Rời khỏi Cảnh Dương cung, Sở Diễm vẫn chưa trở lại Đông cung mà đi Thừa Càn điện của Thục phi.

Đẩy cửa vào, Ngũ công chúa Loan Âm đang chải mái tóc dài như thác nước ở trước gương đồng. Hình ảnh phản chiếu trong gương lại là bóng dáng cao lớn màu tím của nam tử. “Ban đêm xông vào Thừa Càn điện, lá gan của đệ càng lúc càng lớn rồi!”

“Đêm khuya quấy rầy, Ngũ tỷ chớ trách tội mới phải.” Sở Diễm nhẹ cười, khẽ chắp tay.

“Chuyện gì?” Loan Âm đứng dậy, gọn gàng dứt khoát hỏi. Sở Diễm rất ít khi tới Thừa Càn điện, nói vậy sự tình không nhỏ.

Sở Diễm không nói, từ trong ống tay áo rút ra hai đạo thánh chỉ, đưa tới trước mặt Loan Âm. “Hai đạo thánh chỉ, chỉ có thể xuất một, Sở Diễm thỉnh Ngũ hoàng tỷ chỉ bảo.”

Loan Âm nhìn thánh chỉ, khóe môi treo một nụ cười trào phúng. Từ xưa nhà đế vương vô phụ tử, nàng là công chúa địa vị cao quý, nói khó nghe chút, bất quá chỉ là một quân cờ trong việc tranh đoạt hoàng quyền mà thôi.

“Trong lòng đệ sớm đã có đánh giá, hà tất làm điều thừa đến tìm bổn cung.”

“Điều Sở Diễm chọn đều không phải là Ngũ tỷ lựa chọn, việc này liên quan đến chung thân của Ngũ tỷ, Sở Diễm không dám tự chủ trương.” Hắn đưa hai đạo thánh chỉ đến trước mặt nàng. Loan Âm giễu cợt cười, thuận tay rút ra một phong, mở ra thật sự là thánh chỉ đem nàng tứ hôn cho Vân Kiếm. Loan Âm cầm chặt nó trong tay, giống như cầm hạnh phúc chung thân. Đây không phải là cái nàng mong chờ từ trước đến nay sao? Rõ ràng là gần trong gang tấc lại vĩnh viễn không thể chạm đến.

Sở Diễm chắp tay đứng tại chỗ, sắc mặt không chút dao động. Nếu như là lựa chọn của nàng, hắn cũng tiếp nhận.

Loan Âm đẩy tấm lụa mỏng, lay động đến ánh nến bên cạnh, ánh lửa sáng ngời chiếu lên khuôn mặt tươi đẹp động lòng người. “Sở Diễm, nhớ kỹ, lựa chọn của đệ cũng là lựa chọn của hoàng tỷ.”