Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ

Chương 107: Người thương nhất




Ý thức của Thiên Dao lại bắt đầu hỗn độn không rõ, nàng thề, nàng đã cực kỳ cố gắng duy trì thanh tỉnh. Càng hi vọng không có cuối đường, nhưng hi vọng chỉ là hi vọng. Nàng biết bản thân đã đi tới cuối đường.

“Sở Diễm, ta nhớ mẫu thân.”

Cước bộ của hắn bỗng chậm lại, chần chừ nói, “Ừm, bà đang ở trên trời nhìn nàng.”

Nàng tiếp tục nỉ non, “Sở Diễm, ta muốn về nhà.”

“Dao Nhi, ta đưa nàng về nhà.” Không tự chủ, giọng nói có chút khàn khàn.

Thiên Dao cười, cũng không nói nữa. Nàng là người không có nhà, Thẩm gia diệt môn, Tư Đồ gia, nàng không thuộc về nơi đó. Mà Đông cung, nơi đó có quá nhiều nữ nhân, đó là nhà giam, không phải nhà.

Rất lâu, nữ tử trên lưng không còn tiếng động, Sở Diễm luống cuống lớn tiếng gọi, “Dao Nhi, Dao Nhi, đừng ngủ, trăm ngàn lần không được…”

“Ừm, ta ở đây.” Trên lưng truyền đến giọng nói mỏng manh, nàng ở trên lưng hắn cựa quậy, hai tay choàng lên cổ hắn.

Trái tim đang treo lơ lửng của Sở Diễm mới coi như hạ xuống, “Ngoan, đừng ngủ, chúng ta rất nhanh liền có thể ra ngoài.”

Thiên Dao có chút giễu cợt cười, “Ừm, chỉ cần bỏ ta xuống, điện hạ rất nhanh có thể đi ra ngoài…”

“Thẩm Thiên Dao, nàng ngậm miệng lại cho bổn vương.” Hắn gượng gạo ngắt lời của nàng.

Thiên Dao vẫn cười như cũ, đối mặt với cái chết, nữ tử chỉ mới mười sáu tuổi này lại không có chút sợ hãi. “Kỳ thật, chết ở đây cũng không sao. Sở Diễm, nếu ta chết, người sẽ nhớ đến ta như nhớ Hàm U sao?”

Thiên Dao nghĩ, người là động vật kỳ quái nhất trên thế gian, cái trân quý nhất không chiếm được, lại mất đi. Hắn không cách nào quên Hàm U, đại để là như thế, bởi vì thiên nhân vĩnh viễn xa cách, bởi vì không cách nào có được, cho nên nhớ mãi không quên.

“Sẽ không.” Nam nhân trả lời kiên quyết, không chút dài dòng. Bởi vì, hắn tuyệt đối không để nàng chết.

Thiên Dao không hề biết suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ bị hai chữ này dập tắt tất cả hi vọng trong lòng. Ở trong lòng hắn, nàng chung quy vẫn không bằng Doãn Hàm U.

“Không, không sao, Thiên, Thiên Dao không trách người…” Đứt quãng một câu, sau đó không còn âm thanh nào.

“Dao Nhi, Dao Nhi.” Hắn hoảng sợ đặt nàng xuống, mới phát hiện mặt nàng trắng bệch, mạch đập mỏng manh, cơ hồ không chút hơi thở. “Thẩm Thiên Dao, nàng tỉnh lại, bổn vương lệnh cho nàng tỉnh lại…” Hắn khàn giọng gào thét, rút mạnh cây trâm trên mái tóc nàng xuống, cắt đứt mặt trong cổ tay, đem máu tươi mớm vào miệng nàng, bổ sung thêm cho nàng huyết khí. Lại cắn răng gắng gượng truyền thêm nội lực cho nàng, nhưng nàng vẫn như cũ không có dấu hiệu tỉnh lại.

Sở Diễm ngước mắt nhìn, chỗ bọn hắn ở tuyết trắng phau phau, không có tận cùng. Chẳng lẽ, thật sự là sơn cùng thủy tận, đã đến bước đường cùng sao?

Hắn có chút vô lực nhắm mắt lại, rút ra ngọc tiêu trắng bên hông, khẽ đặt bên môi. Tiếng tiêu du dương uyển chuyển chậm rãi phát ra, mang theo sự thê lương bất tận. Trên bầu đời đột nhiên xẹt qua một con chim ưng trắng, phát ra vài tiếng kêu. Đôi mắt như đuốc hướng về phía Sở Diễm lướt nhẹ xuống, vẫy cánh đậu trên vai Sở Diễm.

——————

Đau, đau đớn kịch liệt kéo tới, Thiên Dao nhíu chặt mi, theo bản năng rên rỉ. Mà thân thể lại gắt gao bị giữ lại, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng gầm thét trầm thấp của nam tử.

“Dao Nhi đã có ý thức rồi, còn không dừng tay cho bổn vương.” Sở Diễm gầm thành tiếng, một tay đẩy ngự y ra.

Bước chân ngự y lảo đảo, khom người đứng ở một bên, thái tử đang trong cơn thịnh nộ, lửa không đốt cũng đã dễ dàng tự cháy, ai cũng không dám chuốc hoạ vào thân.

“Dao Nhi, cố gắng một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa.” Hắn ôm lấy thân thể mềm mại của nàng trong lòng, bàn tay kéo lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng. Đầu ngón tay trắng bệch, cắm ngân châm thật nhỏ. Từ đáy vực đưa nàng lên, Thiên Dao chỉ còn một hơi thở, dùng hết linh đan diệu dược cũng không cách nào thức tỉnh nàng. Bất đắc dĩ chỉ có thể đưa ra hạ sách này, dùng đau đớn đến cực độ để thức tỉnh ý thức của nàng.

Tay đứt ruột xót, nghĩ cũng đã biết đau đớn thế nào. Mà Sở Diễm lại cảm thấy mỗi một ngân châm giống như ghim vào trong lòng hắn, đau đến cơ hồ hít thở không thông. Hắn đường đường là thái tử Đại Hàn, dưới một người trên vạn người, lại không bảo hộ được một nữ nhân, hắn hận a.

Thiên Dao trong lòng hắn hơi run rẩy, trên trán trơn mượt rịn ra mồ hôi, trong miệng thì thào không ngừng gọi, “Đau, Sở Diễm, đau quá…”

“Điện hạ, ý thức nương nương đã thanh tỉnh, châm trên đầu ngón tay vẫn nên sớm rút ra mới được.” Trưởng ngự y chắp tay nói.

“Ừm.” Sở Diễm muộn phiền hừ một tiếng, sắc mặt trầm lại giống như ngày mưa. Bàn tay hắn nâng tay nàng lên, đặt ở bên giường. Mà mấy ngự y đều nơm nớp lo sợ, chậm chạp không chịu tiến lên. Rút châm ra cũng đau không kém lúc đâm vào, vị Thẩm nương nương này vừa đau, tính khí thái tử đã tăng vọt.

Sự kiên nhẫn của Sở Diễm dường như đã hết, lạnh lùng liếc nhìn ngự y trước mặt, mấy người nhìn nhau, trưởng ngự y kiên trì, run rẩy đi đến bên giường. Thật cẩn thận cầm lấy ngân châm mảnh khảnh, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, nhưng Thiên Dao vẫn bị đau rồi.

“A…” Nàng kêu đau một tiếng, sau đó liền im bặt.

“Dao Nhi.” Bộ dạng Sở Diễm cũng đau đớn giống như nàng vậy, gắt gao ôm nàng trong lòng, chỉ sợ vừa buông tay nàng sẽ biến mất. “Một đám phế vật, đều cút ra ngoài cho bổn vương.”

Biết rõ đau đớn là không thể tránh được, hô hấp của người trong lòng đã từ từ bình ổn, nhưng hắn vẫn không khống chế nổi tức giận. So với tức giận ngự y, chẳng bằng nói là căm giận chính mình. Hắn càng ngày càng không giống Sở Diễm, thậm chí, xa lạ đến bản thân cũng sợ hãi.

“Vi thần cáo lui.” Các ngự y lảo đảo, từng người theo nhau ra ngoài.

Trong lều nhất thời trở nên yên tĩnh, chỉ có tiểu nữ nhân trong lòng nhè nhẹ thở, nàng xinh đẹp thanh tú cau mày, ngủ không yên ổn. Sở Diễm thay đổi tư thế để cho nàng ngủ được thoải mái một chút, đầu nàng gối lên cổ tay hắn, khuôn mặt tái nhợt dần dần khôi phục lại chút huyết sắc.

“Thất ca.” Sở Dục xốc màn lều mà vào, động tác vô cùng chậm.

“Ừm.” Sở Diễm nhàn nhạt đáp lời, từ đầu đến cuối ánh mắt chưa từng rời khỏi nữ tử trong lòng.

Sở Dục vẫn chưa mở miệng mà đưa một viên thuốc màu vàng tới trước mặt hắn. “Thất ca, vết thương của huynh cũng không nhẹ.”

Sở Diễm cũng không đôi co, nhận lấy viên thuốc ngửa đầu nuốt xuống. Nuốt thuốc vào, có chút chua chua và mát rượi, hắn thầm vận nội lực, đích thực thông thuận rất nhiều.

“Thất ca, A Lặc Xích Chân đã bị bắt, không biết thất ca tính xử trí thế nào? Hay là, giao cho người Mông Cổ?”

“Loạn côn đánh chết.” Giọng nói Sở Diễm trong veo mà lạnh lùng, mắt đen không chút gợn sóng.

“Vâng.” Sở Dục đáp lại cũng không phản bác.

“Gian tế trong doanh trại Mông Cổ đã tìm thấy chưa?” Sở Diễm lại mở miệng, nếu không có gian tế trong doanh trại Mông Cổ, A Lặc Xích Chân sao có thể dễ dàng bắt cóc Thiên Dao.

“Đã tìm được, gọi là A Bố, nghe nói là người trong lòng của công chúa Tháp Na.”

Mày kiếm Sở Diễm thâm thúy nhếch lên, đôi mắt sâu không thấy đáy, trầm tư một hồi mới mở miệng, “Giao hắn cho người Mông Cổ xử trí đi.” Như vậy, là tính cho A Bố một con đường sống rồi.

“Đại quân đã chờ xuất phát, không biết thất ca tính khi nào khởi hành?” Sở Dục mở miệng lần nữa hỏi.

“Hai ngày sau.” Sở Diễm nhìn nữ tử trong lòng, hai ngày sau, tình hình của nàng có thể ổn định lại. “Mang Ba Nhã theo.”

Ba Nhã là con thứ của Mông Cổ Vương, bào đệ của A Lang.

“Chuyện này..” Sở Dục thoáng chần chờ, nhưng vẫn đáp lời. “Vâng, thần đệ sẽ đi làm.”

Trong lều khôi phục lại sự yên tĩnh, Thiên Dao ngủ thiếp đi, Sở Diễm mới lưu luyến buông nàng ra, đứng dậy ngồi xuống bàn bên cạnh. Mất tích hai ngày, trên bàn đã chất đầy tấu chương lớn lớn nhỏ nhỏ. Sở Diễm cười khổ, ngàn dặm truyền thư, phụ hoàng của hắn quả thực một khắc cũng không cho hắn được an nhàn.

Yên tĩnh cũng không được lâu, màn trướng lại một lần nữa bị người xốc lên, người xông vào mang theo một cỗ khí lạnh lẽo. Sở Diễm nhíu mày, theo bản năng nhìn nữ tử đang ngủ yên trên giường.

“Sư huynh đây là ý gì? Vì sao phải mang Ba Nhã đi Đại Hàn.” Vương tử A Lang giọng điệu cấp bách, cơ hồ như chất vấn.

“Ngươi chẳng lẽ không hiểu sao?” Sở Diễm thâm thúy nhếch khóe môi. Vương tử Ba Nhã nhập kinh, không thể nghi ngờ là trở thành con tin Mông Cổ tại Đại Hàn.

A Lang cũng ý thức được chính mình luống cuống, vội vàng thu hồi lại tâm tình. Về công, Mông Cổ thần phục Đại Hàn hoàng triều, Sở Diễm là quân, hắn là thần. Về tư, hắn là sư huynh, hắn cũng nên cung kính.

“A Lang nhất thời luống cuống, mong sư huynh thông cảm. Chỉ là, Ba Nhã tuổi nhỏ, không thích hợp lặn lội đường xa. Mong sư huynh thu hồi mệnh lệnh đã ban. A Lang lấy sinh mệnh ra thề, chỉ cần một ngày có A Lang, Mông Cổ nguyện thần phục Đại Hàn hoàng triều, chịu sự che chở của Đại Hàn. Chẳng lẽ, sư huynh vẫn không tin A Lang sao?”

Sở Diễm tùy ý bỏ tấu chương trong tay xuống, thanh lạnh cười, “Tin? Bổn vương chính là quá tin ngươi nên mới không đề phòng, để ngươi có cơ hội tổn thương Dao Nhi. Ý bổn vương đã quyết, ngươi không cần nói nữa.”

“Sư huynh!” A Lang chưa từ bỏ ý định, lại cũng không dám nói thêm. Tính tình Sở Diễm hắn ít nhiều hiểu được, chuyện hắn quyết định cho dù là sai cũng tuyệt không thay đổi.

Vẻ mặt A Lang chán chường bước ra ngoài, Sở Dục đã đứng ngoài lều, tiến lên vỗ vỗ vai hắn. Có chút đồng tình, nhưng trách được ai, lần này A Lang quả thật đã chọc phải ổ kiến rồi.