Cướp?!
Hai chữ này hiện lên trong đầu nàng, mắt nàng trợn to
Hỏng bét, bên ngoài phủ đầy tuyết trắng xóa, có phải nàng đi nhầm đường, tìm nhầm khách sạn, không cẩn thận xông vào hang ổ cướp rồi hay không?!
Nghi ngờ như sóng biển, một luồng sóng lại một luồng sóng vọt tới, nàng tịm đập thật nhanh, bất an động đậy, bàn tay to ở eo nàng bỗng cứng chặt cảnh cáo, lực đạo kia mặc dù không làm nàng đau nhưng cũng đủ khiến nàng im lặng, không dám động đậy nữa.
Đúng lúc này, phía xa bỗng nhiên truyền đến tiếng ầm vang, dần dần tiến gần, rốt cục dừng ở ngoài cửa.
Sau đó, trên cánh cửa gỗ khắc hoa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập. Trong đại sảnh, một ngọn đèn dầu sáng lên, một tiểu nhị nói đi mở cửa, lập tức một khối khăn từ trên lầu bay tới, đánh vào trên mặt người nọ.
Chỉ thấy cô nương kiều diễm kia, đôi con ngươi như sao Mai đang hung hăng trừng mắt tiểu nhị. Áo váy ngoài trên người nàng đã cởi, chỉ còn lại cái yếm gấm màu đen, dưới váy ngắn trân châu, lộ ra đôi chân tinh tế tuyết trắng.
Cảnh xuân mê người trước mắt, nhưng các nam nhân xung quanh, bất luận là núp ở trên xà nhà hay là núp ở sau cái cột, đều dời tầm mắt sang chỗ khác, không ai dám nhìn nhiều.
Mãn Ý giương mắt trộm dò xét, phát hiện ngay cả nam nhân đằng sau cũng dời đi tầm mắt, trên gương mặt nghiêm khắc vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Tiếng gõ cửa vang lên, một tiếng lại một tiếng, gấp đến độ giống như thúc giục, lực đạo lớn, cánh cửa dày nặng nề kia cũng hơi rung chuyển.
Nữ nhân diễm lệ kia vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, tùy ý nha hoàn thay nàng mặt vào áo choàng ấm áp, thả xuống mái tóc dài đen bóng, cẩn thận thỏa đáng. Nha hoàn vén lên bức rèm che, treo lên cái móc trên cây lim bạc, hầu hạ nàng đi vào phòng trong.
Cho đến khi nàng thư thái ngồi trên giường êm, lúc này mới cầm lên cái trâm ném xuống dưới lầu, chuẩn xác đánh trúng vào mặt tiểu nhị.
Nhận được ám hiệu của chủ, tiểu nhị nơm nớp lo sợ cầm lại khăn lau, cầm ngọn đèn bước lên, kéo ra cái chốt cửa nặng nề.
“Người nào vậy?” Hắn cất giọng hỏi, vẫn không quên giả ra bộ dáng ngái ngủ, vừa ngáp dài vừa dụi mắt.
Nhưng mà, cái chốt cửa còn chưa kéo hẳn ra, tính nhẫn nại của người bên ngoài đã sớm mất hết, dùng sức đẩy cửa ra. Tiểu nhị vội lui lại, thiếu chút nữa bị đẩy ngã.
“Ai da, vị khách quan này, ngài đừng nóng vội–”
Lời còn chưa nói xong, cửa gỗ khắc hoa đã bị mở hoàn toàn
Chỉ thấy bên ngoài không chỉ là một vị khách quan mà là một đám người mặc quan phục Hình bộ, eo đeo đao, đồng thời nhảy qua lưng ngựa, đứng trên tuyết
“Quan, quan, quan, quan gia, xin, xin, xin hỏi –” mắt thấy đối phương hùng hổ, tiểu nhị lắp bắp, vội vàng vái chào “Đã trễ thế này rồi, có chuyện gì không?”
“Không có việc gì”
Giọng nói nhẹ nhàng văn nhã rõ ràng, từ ngoài cửa truyền tới, một nam nhân mặc áo bào tro đen thẫm, quần áo không văn thêu, chậm rãi bước qua cánh cửa, đi vào đại sảnh khách sạn.
Nam nhân kia khí lãnh như băng sơn, yên lặng như biển sâu, hơn nữa — hơn nữa — hơn nữa nhìn rất quen mắt.
Mãn Ý đứng ở lầu hai nhìn thấy nam nhân kia, con ngươi thủy tinh trong suốt suýt nữa muốn nhảy ra.
Người nam nhân kia rõ ràng chính là Tể tướng đương triều — Công Tôn Minh Đức!
Nhà Công Tôn từ thời Ngũ Đại tứ tướng uy danh hiển hách, mà đời thứ năm Công Tôn Minh Đức được gia tộc nuôi thành tài, ở tuổi hơn ba mươi đã làm Tể tướng dưới một người trên vạn người, ngày ngày phụ tá Hoàng thượng. Mãn Ý thân là thiên kim quan gia tự nhiên sẽ quen biết được bộ dáng quan gia.
Kinh ngạc, kinh ngạc, cùng với vô số nghi vấn ở trong đầu nàng bay tán loạn. Nàng mở to mắt nhìn theo Công Tôn Minh Đức đi đến giữa đại sảnh, giọng lạnh nhạt nói : “Chỉ là sáng nay tại hạ nghe nói, Vô Song cô nương ngọc thể không tốt, cho nên tới cửa thăm hỏi”
Vô Song cô nương?
Cho nên, đây quả thật là khách sạn Long Môn!
Xác nhận mình không đi sai đường, không gõ nhầm cửa, Mãn Ý ngẩng đầu nhìn phía bên trong lầu hai. Chỉ thấy cô nương kia híp mắt lại, lạnh lùng cười, nàng ta chỉ một ngón tay trắng noãn, một nam tử mặc áo bào trắng lập tức xuống lầu ứng phó
“Vương phúc, chuyện gì ầm ĩ thế?”
“Đại chưởng quỹ*, chuyện này — tướng gia nghe nói Vô Song cô nương bị bệnh, nên đến thăm bệnh”
“Thì ra là tướng gia” Nam tử tóc bạc thần sắc kiên định, chắp tay làm lễ “Làm phiền tướng gia đại giá, nhưng giờ đã khuya, Vô Song cô nương đã sớm nghỉ ngơi”
( Anh này là Cung Thanh Dương, trong bộ hệ liệt cũng có truyện về anh này, ai muốn biết chi tiết thỉnh đọc “Tương Môn hổ nữ”)
“Việc công bận rộn, lúc này mới có thể nghỉ ngơi” Công Tôn Minh Đức đáp, khẽ gật đầu, thuộc hạ phía sau lập tức dâng lên một hộp gấm nhỏ “Tại hạ đặc biệt mang theo một lễ vật mọn, đến đây thăm hỏi Vô Song cô nương”
Cung Thanh Dương đưa tay nhận lấy hộp gấm, khom người tạ lễ “Tướng gia bận rộn việc công, nhưng vẫn tới đây, tâm ý này, Cung mỗ sẽ chuyển cáo tới Vô Song cô nương”
Mãn Ý nghe thấy cuộc nói chuyện trong đại sảnh liền kinh hồn táng đảm.
Chẳng lẽ tướng gia đương triều động lòng với lão bản nương của khách sạn Long Môn, nên mới mang theo lễ vật, đêm khuya chạy tới thăm hỏi?
Ách, không đúng, không đúng!
Tại sao có thể có người chọn lúc nửa đêm lạnh thấu xương mang theo cả một đội nhân mã, đằng đằng sát khí đến thăm người yêu? Đám cao thủ Hình bộ kia, người người cầm đao cầm kiếm, võ trang đầy mình có thật là đến đây thăm bệnh? Rõ ràng là tới bắt người!
Nhớ tới tình hình rối loạn lúc trước, nàng bất luận nghĩ như thế nào cũng cảm thấy đám người kia là cướp. Lúc này, tướng gia đem người của Hình bộ chạy tới, chỉ sợ là để bắt người.
Dưới lầu lại truyền đến giọng nói
Công Tôn Minh Đức đứng chắp tay, chậm rãi đi lại trong đại sảnh, đáy mắt dưới đôi lông mày không thấy một chút tươi cười “Mùi vị thơm quá, phòng bếp của quý phòng trọ vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
“Vâng, Vô Song cô nương gần đây khẩu vị không tốt, Chước Chước Khách mỗi đêm đều nấu một bát cháo gà, sáng sớm chuẩn bị đưa đến”
“Là như vậy?’
“Là như vậy”
Hai người một hỏi một đáp, ngoài mặt nghe chẳng qua chỉ là những câu nói thông thường, nhưng trên thực tế lại là sóng ngầm mãnh liệt, người trong ngoài khách sạn im lặng, ngay cả hít thở cũng nặng nề, toàn bộ đều ngó chừng hai người.
Không khí làm người ta hít thở không thông kéo dài thật lâu. Trên lầu hai, Mãn Ý đổ mồ hôi lạnh, nàng cho là Công Tôn Minh Đức sẽ mở miệng hạ lệnh hạ lệnh binh mã Hình bộ bên ngoài xông vào cái nơi mặt ngoài là khách sạn làm ăn, trên thực tế cửa hàng đen kết bè kết phái cướp đoạt. Thế nhưng Công Tôn Minh Đức chỉ gật đầu, mở miệng cáo từ.
“Trời đã không còn sớm, ta cũng không quấy rầy đại chưởng quỹ nghỉ ngơi”
“Tướng gia khách khí, ngài đi thong thả”
Vừa ra đến trước cửa, Công Tôn Minh Đức chợt dừng bước, mâu quang sâu liễm liếc nhìn bức rèm che trên lầu hai, ý vị thâm trường lên tiếng nhắc nhở
“Đúng rồi, những ngày gần đây trong kinh thành có tặc tàn sát bừa bãi, kính Vô Song cô nương hãy cẩn thận nhiều hơn” Nói xong, lúc này hắn mới cất bước đi ra, dẫn binh mã Hình bộ rời đi.
Đại đội nhân mã đi xa, cửa gỗ khắc hoa cũng được tiểu nhị đóng lại, ngăn trở gió rét bên ngoài xông vào.
“Mau mau mau, dời toàn bộ cái bàn đi cho ra, nếu không nhân sâm có, cháo gà cũng không đủ vị” Cái chốt vừa mới đóng, Long Vô Song ở phía sau bức màn che lập tức vung lên làn váy, khẩn cấp lao xuống lầu một.
Nàng biết được ở phương bắc có cây nhân sâm ngàn năm muốn cống cho hoàng gia, liền cho người điều tra lộ tuyến cống phẩm vào kinh, thừa dịp ban đêm đem người đi cướp. Trước khi đi, nàng còn đưa cho Chước Chước Khách một đôi con gà lông trắng rồi dặn nàng làm một bát cháo gà.
Hôm nay, mùi thơm cháo gà trong phòng bếp đã lan tỏa khắp, chỉ đợi nhân sâm bỏ vào là hoàn mỹ.
Đám người trang phục đi đêm kia nghe chủ ra lệnh, không biết từ đâu xuất hiện, nhanh chóng rời cái bàn đi, cạy mở cái hầm trên sàn nhà, đem toàn bộ rương ra ngoài.
“Tránh ra! Tránh ra! Ta đến!” Không kịp đợi thủ hạ mở khóa, nàng rút ra một thanh chủy thủ bên hông, vung lên, đầu khóa lập tức rơi xuống.
Sau khi mở lên nắp rương, nàng cầm khăn gấm phủ bên trên đồ lật mạnh–
Rầm!
Một củ cải to lăn ra ngoài
Tầm mắt mọi người khong hẹn mà cùng nhìn theo cây củ cải nọ lăn lăn lăn…
“Đây là cái gì?” Long Vô Song thất thanh kêu lên, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt vui sướng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ khiếp sợ cực độ
“Ta nghĩ — ” Cung Thanh Dương đứng một bên hắng giọng, dùng thanh âm trấn định nhất trả lời “Đây chẳng phải là cây củ cải sao?”
“Nói nhảm! Ta cũng không phải không có mắt, dĩ nhiên biết đây là cây củ cải!” Nàng nổi giận lôi đình, quay đầu lại quát hạ lệnh “Mở toàn bộ ra cho ta!”
Keng keng keng keng!
Chừng mười lưỡi đao đồng thời được rút ra khỏi vỏ, ánh đao lóe sáng, mười mấy cái rương đều bị mở ra, khăn gấm này nối tiếp cái kia bị rút ra, cây củ cải này cũng nối tiếp cây củ cải kia rầm rầm lăn ra đất, trong nháy mắt mặt đất được phủ bởi củ cải
(Tojikachan : chết vì cười! :))))))
Cây củ cải cây cải củ! Tất cả đều là cây cải củ! Tất cả đều là cây củ cải trắng mập!
“Nhân sâm đâu? Nhân sâm chạy đi đâu?!” Nàng giận liên tục kêu, giận đến muốn xông tới, liên tục đá lăn đống cây củ cải mập kia!
Cung Thanh Dương trả lời
“Lễ vật tướng gia đưa tới, chỉ sợ là nhân sâm” Hắn bất đắc dĩ cười khổ, đưa lên hộp gấm, phỏng đoán chủ mình lần này buồn bực mà hung hăng chém hắn một đao
Long Vô Song chộp lấy hộp gấm, hỏa tốc mở ra thì thấy bên trong tấm lụa đỏ là một cây nhân sâm nhỏ đến đáng thương, bộ dáng như thiếu dinh dưỡng, so với ngón út của nàng còn nhỏ hơn ba phần!
“Công, Tôn, Minh, Đức! Cái tên chết tiệt kia!!!!” nàng thét chói tai, giận dữ ném hộp gấm ra ngoài cửa sổ
Nàng thừa dịp đêm khuya đi cướp, cho là chắc chắn có một cái rương chứa nhân sâm ngàn năm, nên thà cướp nhầm rương cũng không bỏ sót, liền cướp toàn bộ, nào biết đâu rằng, bên trong lại toàn là củ cải. Nàng lặn lội hơn nửa đêm, duy nhất tới tay một nhân sâm — không, nhân sâm nhỏ! Lại còn là do Công Tôn Minh Đức đưa tới!
Thảo nào hắn mang theo người Hình bộ tới cửa nhưng lại không hạ lệnh lục soát khách sạn, thảo nào hắn tặng hộp gấm kia, từng lời nói lại chứa ý vị thâm trường. Cái tên đáng chết kia, rõ ràng biết nàng ở trên lầu, còn nói bóng gió mắng nàng là tặc!
Long Vô Song suy đi nghĩ lại, giận đến mức đầu tóc dựng đứng cả lên
Lại một tiếng rống giận vang lên, quanh quẩn trong đại sảnh khách sạn, nàng đầy ngập lửa giận không chỗ phát tiết, tức giận đến mức một đạp đá bay cái bàn đá bay ra ngoài (Ttojikachan : kinh khủng!!)
Cái bàn bay ngang qua đại sảnh, thế đi như gió, mắt thấy sẽ ném trúng cài bình ngọc long. Một đạo hắc ảnh bỗng nhiên vụt xuống, nam nhân sử dụng chút lực bàn chân, gọn gàng lật lại cái bàn
Phịch một tiếng, bàn vuông vững vàng rơi xuống đất
Tầm mắt của mọi người toàn bộ rơi trên người nam nhân –
Không, là rơi vào cô nương xa lạ mà hắn đang giữ trong ngực
Long Vô Song đang trong cơn thịnh nộ lúc này mới phát hiện trong nhà có người lạ, nàng híp mắt, môi đỏ mọng mím lại, lạnh giọng chất vấn “Mặt đen, nữ nhân này là ai?”