Bao Quân Mãn Ý

Chương 13: Kết thúc




Mẫu hậu?

Cách xưng hô của công tử mắt xanh với phu nhân, quanh quẩn ở trong đầu nàng không đi.

Mẫu hậu gì cơ? Người nào là mẫu hậu? Những người này là ai? Bọn họ muốn dẫn nàng đi nơi nào?

Ngàn vạn nghi vấn ở lăn lộn miệng Mãn Ý, nhưng lại bị bàn tay to của thị vệ che, nàng chỉ có thể không ngừng phát ra tiếng ưm ưm ưm. Sau khi ra khỏi tiểu viện, tuy rằng bọn họ không khiêng nàng, nhưng lại kìm giữ nàng, buộc nàng đi cùng.

Phu nhân bá đạo kia một đường ở phía trước, công tử mắt xanh liên tục quay đầu, nhìn chăm chú vào Mãn Ý đang kinh hoảng, vẻ mặt rất có lỗi, cũng có thương tiếc.

Phần đông đại thị vệ che khuất Mãn Ý đang không ngừng giãy dụa, nàng thậm chí không nhìn thấy tình cảnh bên ngoài đội ngũ, càng miễn bàn là cầu cứu.

Một đám đông mang theo Mãn Ý đi vào đại sảnh, mắt thấy sắp đi ra khách sạn Long Môn!

“Ưm ưm ưm ưm ưm ưm ưm!” sắc mặt nàng tái nhợt, bất lực mạnh lắc đầu.

Một tiếng quát đột nhiên từ phía trên truyền đến.

“Khoan đã!”

Chỉ thấy váy lửa đỏ tung bay, một nữ tử kiều diễm từ lầu trên xoay người xuống, trực tiếp dừng ở đằng trước phu nhân, chặn đại đội người ngựa.

Lúc trước, Mãn Ý căn bản không thể tưởng tượng mình lại có một ngày nhìn thấy Long Vô Song mà cao hứng!

“Làm càn!” ba tên thị vệ đang bịt miệng nàng phát hiện có kẻ chặn đường, lập tức lớn tiếng quát. “Ngươi là ai? Dám chắn đường đi của chủ mẫu nhà ta, còn không tránh ra cho ta!”

Long Vô Song cười lạnh hai tiếng.

“Các ngươi đặt chân lên địa bàn của ta, đoạt sư phụ ủ rượu của ta, còn dám muốn ta tránh ra?” nàng vung áo choàng lên, lộ ra tay ngọc non mịn, vỗ nhẹ hai tiếng.

Nháy mắt, quanh mình toát ra mấy chục nam nhân trong trang phục tiểu nhị, người người thân hình rắn chắc, vừa thấy là biết có võ công. Bọn họ quần tụ lại, bao vây đám người công tử mắt xanh, hai phương giằng co, không khí khẩn trương.

Khách nhân trong đại sảnh vốn từ lúc Ngô Lâm tới cửa đã bị dọa chạy một nửa. Hiện tại, ngay cả một nửa còn lại kia, mắt thấy tình huống không bình thường, cũng đều chạy trối chết, người người chuồn mất.

Mãn Ý vừa sợ vừa hoảng, mở to đôi mắt vẫn còn ẩm ướt nước mắt, nhìn phu nhân kia và Long Vô Song. Bỗng ngoài cửa, một đội người ngựa bất ngờ đến.

Công Tôn Minh Đức đến.

Nhìn thấy Tể tướng đương triều quang lâm, Long Vô Song liền giận tái mặt, một chút cũng không cho đối phương sự hoà nhã, trước mặt hắn vẫn một câu theo thường lệ: “Ngươi tới làm cái gì?”

“Hoàng Thượng nghe nói có khách quý đi vào kinh thành, phái riêng hạ thần tiến đến nghênh đón khách quý vào trong cung nghỉ ngơi.” Công Tôn Minh Đức rũ mắt xuống, âm điệu vững vàng trả lời.

“Khách quý?”

Công Tôn Minh Đức không trả lời, cung kính đi đến trước mặt phu nhân kia, cung kính chắp tay vái chào. “Thái hậu Hách Liên, đại vương A Khẳng Na, Hoàng Thượng nghe nói Thái Hậu và đại vương quang lâm kinh thành, nên đã ra lệnh chuẩn bị yến hội, mời hai vị di giá tiến cung.”

Nghe thấy cách xưng hô của hắn với hai người kia, sắc mặt Mãn Ý càng trắng thêm, giờ này mới hiểu được thân phận những người này, biết được vì sao công tử mắt xanh kia lại gọi phu nhân kia là mẫu hậu.

Xong rồi xong rồi! Nàng còn nhớ rõ, lúc trước sứ giả kia yêu cầu hòa thân, tên tân lang là A Khẳng Na! Huhu, không thể nào, nàng đã gả cho Thiết Tác, Thái vương lại vẫn không buông tha nàng, nên mới đến cướp nàng về sao?

Nàng không tiếng động kêu to ở trong lòng, đột nhiên một cái thương dài buộc tua màu đỏ từ bên ngoài bay vào, thế tới rất nhanh, lực đạo rất mạnh.

Thương dài buộc tua màu đỏ bắn về phía thái hậu Hách Liên, vệ sĩ bên cạnh sốt ruột, rút đao chém.

Thương!

Một tiếng nổ vang lên, chỉ thấy cây thương dài chưa gãy, đại đao đã bị văng ra. thái hậu Hách Liên vội vàng tránh ra, mà đứng ở nàng phía sau chính là Mãn Ý không hiểu võ công, còn bị hai đại hán bắt giữ.

Cây thương dài mạnh mẽ lao vun vút, hai đại hán kia lui không thể lui, chỉ có thể nhìn cây thương dài đâm tới, sắp đâm vào người nàng một cái lỗ lớn ngay tại chỗ–

Một bóng đen giống như mũi tên phi thân bay tới, duỗi bàn tay to ra, bắt lấy mũi cây thương đang lượn vòng.

Thân cây thương phát ra tiếng vang leng keng, bị nam nhân mặc trang phục màu đen cầm chặt, lại xoay người một cái, nện cây thương dài xuống, lực đạo mạnh mẽ như sấm bổ trên mặt đất làm cho người ta sợ hãi kêu than, sàn đá lập tức bị đập vỡ.

Tầm mắt của tất cả mọi người đều dừng ở cây thương dài kia, cùng với nam nhân đã kiềm chế nó.

Thiết Tác nhấc lông mày kiếm, nhìn thấy Mãn Ý bị bắt, bên cạnh còn có nam nhân mắt xanh xinh đẹp kia, con ngươi đen lóe ra ánh sáng nguy hiểm.

“Buông nàng ra.” hắn chỉ nói ba chữ.

Hai đại hán giật mình trong lòng, tuy rằng rất muốn lập tức thả, xoay người bỏ chạy. Nhưng mà ngại Thái Hậu ở đây, bọn họ chỉ có thể đổ mồ hôi lạnh mạo hiểm, kiên trì, tiếp tục giữ lấy Mãn Ý.

Con ngươi đen nhíu lại, không cần phải nhiều lời nữa, trực tiếp phi thân lên, một chiêu hai chưởng đánh bay hai vệ sĩ ra ngoài, dễ dàng cứu nàng trở lại trong lòng.

Mãn Ý còn đang kinh ngạc, vừa rồi khi hắn ngăn lại cây thương dài, không biết có bị thương hay không, nhất thời quên hỏi chuyện lấy thiếp, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn lo lắng hỏi.

“Chàng có ổn không? Không bị thương chứ?” nàng dịu dàng hỏi, bên kia lại nổi lên tranh chấp, dễ dàng át đi tiếng của nàng.

Mắt thấy con dâu tương lai bị đoạt đi, thái hậu Hách Liên lập tức trở mặt.

“Công Tôn Minh Đức, đây là đạo đãi khách của các ngươi sao?” Dung nhan như phượng của nàng đầy vẻ giận dữ, tức giận chất vấn.

“A, đây là kẻ ác cáo trạng trước sao!” Long Vô Song ngoài miệng không buông tha người ta, cố ý đối chọi gay gắt. “Thế này còn có thiên lý sao? Rõ ràng chính là ngươi cướp thê tử người ta!”

Mãn Ý thấy Thiết Tác không nói tiếng nào, mặt xanh mét, còn tưởng rằng hắn không nghe thấy. Nàng vươn bàn tay nhỏ bé, chạm lên ngực hắn, muốn kiểm tra hắn có bị thương không, nhưng tay nhỏ bé lại bị hắn cầm, không thể cử động.

Nàng cảm giác được, hắn đang tức giận.

Bên cạnh lại ầm ỹ lên, các võ sĩ phương Bắc nghe thấy Long Vô Song ăn nói mạo phạm, người nào cũng tức giận, kích động mở miệng.

“Lớn mật!” tức giận la lớn, khí thế động trời.

“Ôi, ta sợ quá!” Long Vô Song cố làm ra vẻ, tay ngọc nhẹ vỗ ngực, còn cố ý nhìn Công Tôn Minh Đức, châm chọc nhếch môi cười. “Tướng gia, khách quý của ngài đang đe dọa ta kìa! Ngài nói xem, nên làm cái gì bây giờ đây?”

Ai ngờ, hắn cũng không thèm nhìn nàng một cái.

“Xin thái hậu Hách Liên bớt giận.”

“Công, Tôn, Minh, Đức!” Long Vô Song lập tức nổi trận lôi đình. “Ngươi bảo nàng bớt giận? Sao không bảo ta bớt giận hả? Hôm nay kẻ cướp thê tử người khác đâu phải là ta!”

“Cái gì mà cướp thê tử người khác, chẳng phải nữ nhân này là người các ngươi muốn đưa đến hòa thân sao?” thái hậu Hách Liên cũng không phải cái đèn mờ.

“Đó là lúc trước thôi, lúc này nàng đã lập gia đình, ngươi lại còn cướp, không phải là cướp thê tử người khác thì còn có thể là cái gì?”

“Lập gia đình?” thái hậu Hách Liên sửng sốt.

Một bên, A Khẳng Na rốt cục tìm được cơ hội nói chuyện.

“Mẫu hậu, nàng thật sự đã lập gia đình.” hắn rất cẩn thận nói.

“Xem đi, ngay cả con của ngươi cũng hiểu được kia kìa.” Long Vô Song chống eo, cười càn rỡ, giống hệt như tiểu nhân đắc chí. “Nàng sớm thành thân với mặt đen hơn một tháng rồi, hôn cũng hôn, sờ cũng sờ, ngay cả bụng có khi cũng đang lớn dần rồi, ngươi còn cướp cái gì chứ?”

Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ thấy mấy người ngươi một lời, ta một câu, kêu loạn toàn ầm ỹ thành một đoàn.

Âm thanh tranh cãi ầm ĩ không ngừng truyền tới, Mãn Ý lại mắt điếc tai ngơ. Nàng lại ngửi thấy hương khí đậu nành từ trên người Thiết Tác, chuyện xảy ra trước khi bị bắt lại hiện lên trong cái đầu nhỏ, thân mình yêu kiều nhỏ bé cứng đờ, nước mắt thiếu chút nữa lại chảy ra.

Thừa dịp dũng khí lúc trước còn chưa tán đi, nàng quyết định hỏi ra đáp án, nhìn khuôn mặt tuấn tú nghiêm khắc kia, mở ra cái miệng nhỏ nhắn cố gắng muốn nói chuyện giữa một mảnh tiếng ồn ào.

“Thiết Tác, thiếp, thiếp có lời muốn hỏi chàng –”

Thiết Tác không phản ứng, nhưng âm thanh của thái hậu Hách Liên lại vang lên.

“A Khẳng Na, sao con không nói sớm?”

Mãn Ý chưa từ bỏ ý định, còn tưởng rằng hắn không nghe thấy, còn đứng trên mũi chân cố gắng tới gần bên tai hắn.

“Thiếp hỏi chàng, cô nương đậu phụ kia, không lẽ chàng thật sự muốn –” nhắc tới Tây Thi đậu phụ, trong lòng liền nàng tê rần, âm thanh trở nên mỏng manh hơn, lập tức đã bị âm thanh vô tội của A Khẳng Na che lấp.

“Mẫu hậu, con đã nói rồi, nhưng mà ngài –”

Mãn Ý lấy lại tinh thần, không ngừng cố gắng.

“Thiếp muốn biết, lúc trước, chàng lấy thiếp, có phải bởi vì –”

Lần này kẻ át âm thanh của nàng là Long Vô Song đang vui sướng khi người gặp họa.

“Xem đi xem đi, đã nói ngươi là kẻ cướp thê tử người khác mà!”

Liên tục khắc khẩu, Mãn Ý cố gắng hỏi, chẳng những không thấy Thiết Tác trả lời, thậm chí ngay cả âm thanh của mình cũng bị át đi. Sự tình liên quan đến hạnh phúc cả đời, cũng liên quan đến cái nút thắt ở ngực nàng, bọn họ tiếp tục ầm ỹ, nàng lại không có được đáp án, không biết Thiết Tác có cưới thiếp hay không, không biết nguyên nhân hắn lấy nàng…

Bỗng dưng, một sự tức giận mãnh liệt từ ngực ầm vang tràn lên, nàng đột nhiên cảm thấy rất tức giận rất tức giận, không thể kìm chế được –

“Im lặng, im lặng! Các ngươi im lặng!”

Tiếng thét chói tai vang lên, không khí vốn căng thẳng khắc khẩu, nhất thời yên tĩnh lại.

Mọi người quay đầu, như là thấy chuyện không thể tin được, đều mang vẻ mặt kinh ngạc.

Người hô lên tiếng thét chói tai kia không phải người khác, đúng là Mãn Ý chỉ cần chịu khổ sở liền rơi lệ, luôn la hét “không muốn không muốn”, lại bị mọi người kéo đến kéo đi, tùy ý sắp xếp.

Chó bị ép nóng nảy sẽ nhảy tường, mèo bị ép nóng nảy sẽ cắn người, mà nàng bị ép nóng nảy, cũng sẽ tức giận!

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú mỹ lệ, không hề có vẻ nhẫn nhục chịu đựng khổ sở, ngược lại thở phì phì. Nàng nắm chặt nắm đấm, đôi mắt đẹp nhìn quanh mọi người.

Duy độc Long Vô Song còn muốn mở miệng.

“Ta nói, Như Ý muội –”

Nói còn chưa nói xong, gương mặt thanh tú mỹ lệ liền quay lại, giận dữ kêu một câu.

“Câm miệng!”

Long Vô Song trợn mắt há hốc mồm, vì không nghĩ tới Mãn Ý lại phát giận với nàng; Thứ hai, là đời này nàng còn chưa bị mắng như thế, nhất thời há hốc mồm, thật sự ngậm miệng.

Xác nhận mọi cái miệng đang há đều nhắm lại, Mãn Ý lúc này mới quay đầu nhìn Thiết Tác, hít sâu một hơi, ở trong đại sảnh khách sạn lặng ngắt như tờ, hít một hơi thật sâu, đôi mắt đỏ thận trọng mở miệng.

“Chàng nói đi, lúc trước chàng đồng ý lấy ta, đến tột cùng là vì cái gì?”

Không nghĩ tới nàng lại hỏi ra những lời này ở trước mặt mọi người, thân mình Thiết Tác cứng đờ, thói quen vẫn trầm mặc, chỉ nhìn nàng.

Lúc này, trầm mặc không thể thỏa mãn nàng, thứ nàng muốn là đáp án.

“Vì sao chàng không nói lời nào? Nói đi!” nàng rất kiên trì, đôi mắt càng đỏ.

Đôi môi bạc kia, vẫn không mở ra.

“Chàng không được không nói lời nào!” không đợi được đáp án, nàng dậm chân, buồn bực nam nhân này uống lên rượu liền miệng lưỡi lưu loát, khi tỉnh táo lại giống như vỏ ngọc trai.

Sắc mặt Thiết Tác càng lúc càng khó coi, nhưng vẫn không mở miệng nói tiếng nào.

Nước mắt ở trong mắt, rốt cục lại chảy xuống má phấn, biểu hiện kiên cường giả dối của nàng cũng không duy trì được lâu. Hai vai mảnh khảnh hạ xuống, nàng chỉ cảm thấy rất khổ sở, ngực lại đau.

“Chàng không nói ra suy nghĩ của mình sao?” nàng hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, âm thanh càng lúc càng nghẹn ngào. “Chàng… chàng… chàng thật sự bởi vì một lời nói đáng giá ngàn vàng kia, mới bị buộc lấy thiếp?” nói tới đây, cổ họng nàng như nghẹn lại, rốt cuộc không nói được nữa, xoay người định chạy đi.

Bàn tay to cứng rắn như sắt đá vươn đến, chặt chẽ bắt lấy nàng, Thiết Tác cuối cùng cũng mở miệng vàng!

“Nàng đi đâu vậy?” hắn hỏi, âm thanh đã gần như mất bình tĩnh, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi.

“Đi nơi nào, chàng quan tâm làm gì?” trong lòng nàng càng khó khăn, tay đẩy ngực hắn ra. “Chàng buông ra! Buông ra! Thiếp đi gả cho Thái vương cho xong!”

A Khẳng Na vừa nghe, lập tức lộ vẻ vui mừng, liên tục gật đầu, thậm chí còn mở hai tay ra chờ ôm tiểu mỹ nhân.

Nhưng mà tầm mắt lạnh lẽo lập tức phóng tới, Thiết Tác cảnh cáo âm ngoan trừng hắn. Hắn sợ tới mức vội vàng lui ra sau, trốn phía sau mẫu hậu.

Thu hồi tầm mắt, Thiết Tác kéo tiểu nữ nhân đang không ngừng giãy dụa vào trong lòng, cầm lấy hai tay nhỏ bé đang giãy dụa của nàng, cắn răng gầm thét.

“Nàng đã gả cho ta!”

“Nhưng mà… chàng không cần thiếp cơ mà!” nàng vạn phần thương tâm khóc nức nở.

Hắn tức giận đến mức sắp phát điên.

“Cho tới bây giờ, ta chưa từng nói thế!”

“Nhưng trong lòng chàng nghĩ như thế!” nàng lên án, nói hết toàn bộ nghi ngờ trong lòng đi ra. “Chàng căn bản là vì một lời nói đáng giá ngàn vàng kia, bị Long Vô Song bức bách, mới có thể thay đổi quyết định –”

“Ta thay đổi quyết định, không phải bởi vì ả!” hắn rống giận, cúi đầu tới gần khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt lưng tròng kia. “Mà là vì nàng!”

Nước mắt ngừng lại, một tia lửa hy vọng lặng lẽ xông ra.

“Thiếp?” nàng nhỏ giọng hỏi, trong lòng có rất nhiều rất nhiều bất an, cùng với càng nhiều càng nhiều chờ đợi.

Thiết Tác hít sâu một hơi, bị ép không có đường lui, chỉ có thể nói toàn bộ ra.

“Đương nhiên là có thể giấu nàng đi, nhưng ta không muốn, ta muốn nàng! Là chính ta muốn nàng! Không liên quan đến cái nữ nhân Long Vô Song kia!”

“Này, nói chuyện khách khí chút, tốt xấu gì thì ta –” Long Vô Song không nhịn được kháng nghị, đột nhiên bên cạnh một đạo khí kình đánh úp lại, điểm huyệt đạo của nàng, làm cho nàng lập tức không thể nói chuyện, không thể nhúc nhích.

Nàng thầm buồn bực, thân mình không thể nhúc nhích, tròng mắt lại di chuyển mạnh mẽ, trừng Công Tôn Minh Đức ở bên cạnh, rất chắc chắn chính là hắn động thủ.

Đáng giận, sao hắn lại dám dùng chiêu này?!

Không có Long Vô Song quấy rầy, hai phu thê còn đang thổ lộ tình cảm, tiêu tan một đống hiểu lầm.

“Chàng… chàng muốn thiếp?” không biết khi nào, Mãn Ý đã ngừng khóc, ngượng ngùng nói ra cái chữ kia, dùng âm thanh nhẹ nhất hỏi hắn.

“Đêm mà nàng dùng rượu dùng thuốc làm ta hôn mê, ta liền thay đổi quyết định. Cho nên, ở trên thuyền, ta mới dùng bồ câu đưa tin, muốn Long Vô Song chuẩn bị tốt yến tiệc hỉ, nhanh chóng thành thân với nàng.” hắn ôm lấy mặt của nàng, lau đi nước mắt còn bị vương trên má phấn, cũng không quan tâm bốn phía có nhiều người đang nhìn, chỉ chuyên tâm nói chuyện với nàng. “Ta chỉ hứa hẹn mười năm, nhưng cưới thê tử lại là chuyện cả đời.”

(Toji: Bị nàng chuốc rượu với thuốc mê nên mới muốn lấy nàng, anh này chắc là cuồng bị ngược : ))))))))

“Vậy… chàng sẽ không lấy ai nữa?”

“Sẽ không.”

“Sẽ không lấy Tây Thi đậu phụ kia?”

Hắn trả lời chắc như đinh đóng cột.

“Ta chỉ muốn nàng.”

Sự cảm động ấm áp ngọt ngào đã lâu giờ lại nảy lên trong lòng lần nữa. Cổ họng nàng nghẹn lại, vốn định nhào vào trong lòng hắn, lại nghĩ đến chuyện mấy ngày trước đây, đôi mắt lại đỏ.

“Vậy thì ngày đó khi chàng trở về, vì sao lại tức giận?”

Đỏ sậm khả nghi bỗng dưng nảy lên khuôn mặt ngăm đen, Thiết Tác lại quay đầu đi, sắc mặt không được tự nhiên mà từ trước tới nay chưa từng có.

“Không phải là ta tức giận.”

“Chàng, chàng rõ ràng tức giận –” nàng lên án, vẫn còn nhớ rõ ràng chuyện ngày ấy “Rõ ràng vẻ mặt chàng mất hứng, sau khi vào phòng, ngay cả nhìn cũng không nhìn thiếp một cái, trên người còn có mùi hương đậu nành –” nàng nói xong, nước mắt lại dâng lên.

“Ta…”

Mắt thấy nước mắt thê tử rơi như mưa, Thiết Tác lâm vào giãy dụa chưa từng có, mặt hắn đỏ lại đen, đen lại đỏ.

Đáng chết, hắn chịu! Hắn nhận chiêu!

Môi bạc nhấc lên, gương mặt ngăm đen đỏ bừng, rốt cục rống lên kinh thiên động địa.

“Ta là đang ghen!”

Đám người vây xem lập tức phát ra một trận xôn xao nho nhỏ, khó có thể tưởng tượng con người sắt đá như hắn cũng sẽ ghen.

“Ghen? Chàng ghen?” Mãn Ý ngơ ngác nhìn hắn, mờ mịt lặp lại. Nàng chỉ mơ thôi cũng không nghĩ tới lại từ miệng hắn nghe thấy đáp án này.

“Không được sao?” gương mặt ngăm đen của Thiết Tác phiếm hồng, thẹn quá thành giận gầm nhẹ. “Ta chính là không thích nàng và cái nam nhân xinh đẹp giống như các bà các chị kia dán tại một chỗ!”

“Thiếp chỉ là… không cẩn thận té ngã…” nàng đỏ mặt, nhỏ giọng giải thích, trong lòng lại cảm thấy vừa vui vừa thẹn, không khỏi lén nhìn hắn, lắp bắp truy vấn. “Cho nên, chàng, chàng thật sự muốn thiếp?” hắn nhất định là rất quan tâm nàng, mới có thể ghen đúng không?

Bàn tay to nắm nhẹ lấy cằm của nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, híp mắt cảnh cáo.

“Đúng vậy! Cả đời này, nàng đừng mơ tưởng rời khỏi ta!” càng đừng nói là đi gả cho cái Thái vương chết tiệt kia!

Nàng cười mang nước mắt, dùng sức gật gật đầu, một chút cũng không để ý hắn bá đạo, cực kỳ tình nguyện cả đời này đều làm bạn với hắn, vĩnh viễn cũng không tách ra.

Thân mình nhỏ chôn vào ngực rộng lớn kia. Nàng dùng sức ôm Thiết Tác, ôm chặt chẽ, dựa vào ngực hắn, giống như đó là nơi mà nàng sẽ sống cả kiếp này.

Hắn cũng ôm nàng, thở ra một hơi thật mạnh, gương mặt đen vùi vào tóc của nàng.

Chỉ trong chốc lát, Mãn Ý lại ngẩng đầu. Lúc này vẻ mặt nàng hồ nghi, ôm lấy một bên mặt hắn, lại đặt câu hỏi lần nữa: “Chàng uống rượu sao?”

“Không có.”

“Nhưng mà — nhưng mà — chỉ có lúc chàng uống rượu, mới có thể nói nhiều như vậy”

Thiết Tác chôn mặt vào mái tóc của nàng, rên rỉ thất bại.

Hôm nay hắn nói nhiều, còn chẳng phải đều là bị nàng khóc sướt mướt ép sao? Từ lúc chào đời tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nói nhiều ở trước mặt nhiều người như vậy

“Thiết Tác? Thiết Tác? Nói chuyện với chàng đấy! Không lẽ chàng –” nói còn chưa nói xong, hắn đã lười giải thích, hắn cúi người, trực tiếp hôn nàng mạnh mẽ.

A a, không nghĩ tới hắn lại học phương pháp của nàng đêm đó, trực tiếp ngăn lại miệng của nàng, làm cho nàng không thể nói được nữa, nhưng lại hôn nồng nhiệt, làm cho tay chân nàng như nhũn ra, như là uống lên mấy vò rượu ngon, toàn thân choáng váng vui sướng.

Nàng rất xấu hổ rất xấu hổ, nhưng cũng rất thích, môi đỏ mọng rên nhẹ yêu kiều ngọt ngào, sớm đã quên bốn phía tất cả toàn là người, toàn tâm say mê trong nụ hôn của hắn.

Sau một lúc lâu, Thiết Tác mới chấm dứt nụ hôn say mê không khống chế được. Hắn chạm vào môi phấn của nàng, khàn giọng hỏi: “Miệng ta có vị rượu sao?”

Nàng xấu hổ đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng, cúi tầm mắt xuống, không dám nhìn hắn, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Âm thanh khàn khàn lại vang lên lần nữa, lần này là dựa vào bên tai nàng nói. Ngữ khí kia vô cùng thận trọng, rất nghiêm túc, như là đang nói một lời thề cả đời.

“Ta yêu nàng.”

Ba chữ ngắn ngủn, lại có ma lực thần kì, đủ để bù lại nước mắt mà lúc trước nàng vì hắn mà chảy. Nàng ngẩng đầu lên, thấy rõ biểu cảm trên mặt hắn.

Nàng nhận ra được biểu cảm này.

Đêm giúp nàng gạt lệ, cùng với lúc đứng ở trước hỉ đường, Thiết Tác đã dùng vẻ mặt này, bình tĩnh nhìn nàng, con ngươi đen thẳng tắp nhìn vào mắt nàng, có chuyên chú và kiên định nói không nên lời.

Biểu cảm này rất ít hiện ra, cho tới hôm nay nàng mới rốt cục hiểu, biểu cảm này của hắn đại biểu cho tình cảm thâm nùng.

“Thiếp yêu chàng! Thiếp cũng yêu chàng!” nàng dán vào ngực hắn, nghe tim đập của hắn, lại lệ nóng doanh tròng lần nữa, nhưng không phải là vì ngờ vực vô căn cứ và khổ sở, mà là vì quá nhiều vui sướng.

Thiết Tác cúi đầu, ấn xuống nụ hôn mềm mại lên má của nàng. Sau đó, hắn ôm ngang tiểu thê tử lên, không nhìn những người khác, xoay người đi về phía tiểu viện phía sau khách sạn.

Thái hậu Hách Liên thấy thế, không nhịn được muốn đi lên, lại bị Công Tôn Minh Đức ngăn cản.

“Công Tôn Minh Đức, các ngươi thế này là có ý gì? Chúng ta đi từ xa tới đón người, các ngươi đã không gả người, bây giờ còn –”

“Hoàng Thượng sẽ chọn người khác đi hòa thân, xin thái hậu Hách Liên thứ lỗi.”

Long Vô Song rất muốn phát biểu ý kiến, bất đắc dĩ huyệt đạo lại chưa cởi bỏ, chỉ có thể đứng ở một bên trơ mắt nhìn.

“Chọn một người khác, chưa chắc con ta đã thích.” thái hậu Hách Liên còn nói thêm.

“Hoàng Thượng đã công đạo, cần phải chọn lựa hết sức cẩn thận.”

“Mẫu hậu –”

“Con câm miệng!”

Âm thanh cất cao của thái hậu Hách Liên càng lúc càng xa, đã sớm không nghe thấy âm thanh trầm ổn của tướng gia. Mãn Ý vẫn chôn mình ở trong lòng trượng phu, mặc hắn ôm nàng, bước ra đại sảnh, rời xa nơi mọi người còn đang tranh luận việc hòa thân.

Dù là ai đi hòa thân, đều không liên quan đến nàng.

Mấy tháng sau, ở phường rượu ngoài thành, rượu mới rốt cục ra lô.

Một thân mình yêu kiều nhỏ bé, bụng tròn như quả bóng nhỏ, đi lại ở phường rượu, chỉ huy các sư phụ mang rượu ra. Ở phía sau nàng, bóng lưng mặc trang phục màu đen cao lớn đang nhắm mắt theo đuôi đi theo, quả thực giống như thần giữ của đang nhìn tài sản của mình.

“Sư phụ La, có thể mở ra rồi.” Mãn Ý vừa nói, vừa di chuyển đến gần hầm rượu. Nhưng mà, nàng vừa mới đến nơi, một bàn tay to liền ôm chặt nàng, không cho nàng hành động thiếu suy nghĩ.

Nàng vô tội ngẩng đầu, thấy Thiết Tác nhíu mày, không đồng ý nhìn nàng.

“Đây là nhóm rượu mới đầu tiên mà thiếp ủ ra, tự mình đi xuống tự mình thử mùi vị mới được!” nàng nâng lên bàn tay nhỏ bé, vuốt lên lông mày của hắn.

Hắn lắc đầu, vẫn không chịu buông tay.

Sư phụ La bên cạnh, cũng đi ra hát đệm.

“Thiết phu nhân, ngươi đừng nên đi vào, ta mang lên là được.”

Nhìn thấy biểu cảm của Thiết Tác, nàng bất đắc dĩ cười, chỉ có thể buông tha ý định tự mình đi xuống hầm rượu trong đầu. “Được rồi, sư phụ La, nhờ ngươi đi xuống vậy. Đúng rồi, xin hãy lấy một vò đi lên, ta muốn đi đưa cho Vô Song cô nương.”

Hắn càng nhíu lông mày sâu.

“Không còn biện pháp mà, chàng đã nói, một lời nói đáng giá ngàn vàng!” nàng cười gian nhìn hắn, cho dù hắn không mở miệng, cũng có thể hiểu được ý của hắn. “Thiếp đã đáp ứng, rượu mới vừa ra, liền tự mình đưa một vò đến.”

Thiết Tác nhếch môi, vẻ mặt không vui.

Thấy hắn hờn dỗi, Mãn Ý đặt tay nhỏ bé lên ngực hắn, dịu dàng mềm mại trấn an. “Thiếp ở nhà cả ngày cũng buồn, dù sao cũng chỉ là đưa một vò rượu thôi, cũng chỉ mất thời gian chốc lát, sẽ không sao đâu.”

Sắc mặt cứng ngắc hơi mềm lại, môi bạc khẽ mở, nói câu đầu tiên trong ngày hôm nay.

“Đưa rượu xong, nàng phải trở về nghỉ ngơi.”

“Được.” nàng mỉm cười gật đầu, lại nói một câu. “A, còn phải đưa một vò đến phủ tướng gia mới xong.”

“Vì sao?” hắn trừng mắt.

“Thiếp cũng đã đáp ứng, phải tặng tướng gia một vò rượu mới.”

“Chỉ hai người đó thôi, không được đưa cho ai nữa.”

“Ừ, chỉ hai người họ, sẽ không đưa cho ai nữa.” nàng cười ngọt ngào.

Đưa rượu mới cho Long Vô Song là vì đã hứa trước, cũng muốn cảm ơn nàng kết uyên ương, làm cho bọn họ thành thân. Mà đưa cho Công Tôn Minh Đức, là muốn cảm ơn hắn đã giúp đỡ, tiễn bước thái hậu Hách Liên và A Khẳng Na, làm cho nàng không cần phải đi hòa thân, kiếp này sẽ chỉ là thê tử của Thiết Tác.

Mà hai người kia như nước với lửa, lại đều là ân nhân của nàng!

Gió thổi nhẹ, mang theo hương rượu nồng đậm, nàng ôm lấy cánh tay dài của Thiết Tác, khóe miệng mang ý cười. “Đừng mất hứng, đưa hai vò rượu kia xong, thiếp liền cùng chàng về nhà, được không?”

Mày rậm buông lỏng, hắn nhìn chăm chú vào nàng, trong mắt đã không còn bất mãn, ngược lại là dịu dàng vô hạn.

Nàng oa mình vào trong lòng hắn, dựa lưng vào trong ngực hắn, mỉm cười nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, hai tay lôi kéo bàn tay to của hắn, vòng ôm bụng của nàng, cùng nhau ôm đứa nhỏ chưa xuất thế của bọn họ.

Một trận gió nhẹ lại thổi tới, lay động mái tóc của hắn và nàng, hai người gắt gao ôm nhau, lẳng lặng thưởng thức tư vị ấm áp, lan tràn ở trong lòng nhau.

Một cái đá rất nhỏ, từ trong bụng truyền ra, nàng đến gần bên tai hắn.

“Con đang cử động kìa!” nàng nhẹ giọng nói, cảm giác được bàn tay to của Thiết Tác ôm nàng càng chặt thêm, bảo vệ nàng, cũng bảo vệ đứa con của bọn họ.

Gió nhẹ đầu thu, thổi tới mấy cánh hoa không biết tên, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt như thu thủy chớp chớp nhìn hắn, mang theo sự xấu hổ cũng mang theo hạnh phúc vô hạn, loan môi cười với hắn.

Nhìn chăm chú vào kia gương mặt thanh tú mỹ lệ kia, con ngươi đen của hắn ấm lên, môi bạc nhấc lên một độ cong.

Cô đơn và thống khổ nhiều năm, sớm được sự ngọt ngào của nàng, sự e lệ của nàng, sự dịu dàng của nàng lấp đầy, hung ác nham hiểm trong mắt cũng toàn bộ tan thành mây khói.

Hắn đã cảm thấy mãn ý.