Chương 38: Hận Ý
Tô Mạc đi ở bên cạnh hắn được vài bước, đối Vân Phi Vũ nói: "Ta không có hứng thú đi làm đầu bếp, nhưng nếu là Ngô Tật và Vân Cảnh thật ra ta lại rất có hứng thú." Nói xong trên tay Tô Mạc xuất hiện hai cái ngọc bội, tính chất ôn nhuận phẩm chất thượng thừa, vừa thấy đã là vật bất phàm.
Vân Phi Vũ trước mắt cả kinh, nhanh chóng đứng lên phẫn nộ nói: "Tô Mặc Trì!"
"Đừng kích động, chỉ là thỉnh hai vị uống chút trà mà thôi." Tô Mạc hơi hơi nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó tầm mắt lại nhìn về phương hướng của con đường kia, nói: "Vân Phi Vũ, ta có mười lăm vạn đại quân, ngay cả núi sông cũng có thể san bằng cho ngươi, huống chi là mấy tảng đá nho nhỏ? Ngươi có thể cản trở được ta đến khi nào? Giết ta bao nhiêu lần? Thượng Quan Hạo tuy dũng mãnh, nhưng Thiết Huyết doanh của ta lại có thể ăn chay sao?"
Vân Phi Vũ kìm nén phẫn nộ trong mắt, trên mặt rốt cuộc tìm không thấy tươi cười ấm áp, lạnh lùng nói: "Giết những tên phế vật này cần gì Tướng quân Thượng Quan Hạo phải đích thân ra ngựa, Thiết Huyết doanh của ngươi cường hãn, quân Đông Nam của ta tinh anh cũng không phải có tiếng không có miếng, ngươi cứ việc lớn mật đi về phía trước thử xem, một đường này tất sẽ lấy đi tánh mạng của ngươi!"
Vân Phi Vũ lạnh lùng nhìn thiếu niên tuấn tú tuyệt luân trước mắt, trong mắt không có một tia ấm áp. Cả người hắn từ đầu đến ngón chân, từ khí vị đến da thịt đến ngũ quan đến mọi bộ phận trên người, đều muốn đem người trước mắt bầm thây vạn đoạn.
Hắn gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt của Tô Mạc nói: "Bên trong chín thành, đào ba thước đất, vẫn như cũ đỏ đậm, biến hành trăm dặm, xương khô không dứt, mười vạn bình dân, tang trong tay ngươi, ngươi đáng chết muôn lần, lấy tế oan hồn!"
Cảnh tượng máu tươi chảy thành sông, tiếng kêu rên tuyệt vọng cùng thi thể chất thành núi, lại lần nữa xuất hiện trong đầu Tô Mạc, như là một tòa núi lớn trầm trọng đè ép hết hơi thở trên người cậu, cậu lẳng lặng nhìn Vân Phi Vũ, bất động không di chuyển nhưng trên thực tế phía sau lưng đã xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh hơi mỏng, đôi tay đặt ở phía sau gắt gao nắm chặt, móng tay cứng rắn cơ hồ khảm vào da thịt.
Cậu ngày thường luôn có ý thức áp chế những ký ức đẫm máu do Tô Mặc Trì gây ra, bởi vì điều này sẽ khiến cho cậu cũng bị ảnh hưởng ít nhiều.
Một người đọc một quyển sách, xem một bộ điện ảnh, thậm chí nghe một câu chuyện xưa đơn giản cũng đều sẽ xúc động, có lẽ sẽ vui vẻ, có lẽ sẽ rơi lệ, hoặc cũng có thể là phẫn nộ......
Huống chi cậu không chỉ tiếp nhận ký ức của một người, đến cả võ công của thân thể này cậu cũng đã tiếp thu, căn bản không có khả năng sẽ không bị ảnh hưởng.
Sự hưng phấn cùng khoái cảm khi Tô Mặc Trì giết người đang ăn mòn lý trí của cậu, hai tròng mắt sáng ngời dần dần trở nên đen nhánh. Biểu tình trên mặt không có biến, động tác của thân thể cũng không có biến, nhưng lại bỗng nhiên cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm cực độ.
Vân Phi Vũ không ngốc, đương nhiên đã phát hiện cái này có dị thường, đôi mắt hắn híp lại, khóe môi treo lên một nụ cười làm người phát lạnh, chậm rãi đến gần Tô Mạc, khi da thịt của hai người sắp chạm vào nhau mới dừng lại, hơi hơi rũ xuống mí mắt, nhìn hai má Tô Mạc như phủ lên một tầng rặng mây đỏ nhẹ nhàng nói: "Ngươi nhìn xem bộ dáng hiện tại này của ngươi cùng quái vật có khác gì nhau cơ chứ? Ngay cả hành vi cùng thân thể của chính mình cũng không thể khống chế được......"
"Rầm!"
Một tiếng vang lớn, lời nói Vân Phi Vũ còn ở trong miệng đã bị một chưởng của Tô Mạc đánh bay xa ít nhất bốn năm trượng, đến khi rơi xuống đất cảm giác như lục phủ ngũ tạng dường như đều bị đánh đến vỡ nát, trong đầu một mảnh ầm ầm vang lên, còn chưa phản ứng lại đã bị Tô Mạc di chuyển đến trước mặt trong nháy mắt bóp cổ nhấc lên.
Hai mắt đen nhánh như phiên sóng lớn trên biển rộng trong đêm tối, đủ để hủy diệt hết thảy, Tô Mạc nhéo cổ Vân Phi Vũ nhìn bộ dáng hấp hối giãy giụa của hắn, đã hưng phấn lại phẫn nộ, ngực cậu phập phồng dùng sức mà áp chế cảm xúc của chính mình, nói: "Ngươi thì tính là thứ gì! Ta bóp chết ngươi so với dẫm chết một con kiến càng đơn giản hơn, ngươi tốt nhất nên đem những gì ngươi biết nói ra hết, bằng không ta sẽ khiến ngươi hiểu cái gì là địa ngục!"
"Khụ khụ...... địa, ngục!" Từng ngụm từng ngụm máu tươi giống như bất tận phun ra ngoài, Vân Phi Vũ gian nan phun ra hai chữ, nhìn Tô Mạc ánh mắt như lưỡi dao sắc bén: "Ta đã sớm...... đã lĩnh giáo rồi, khi mẫu thân ta chết trong tay ngươi, khi muội muội ta chết trong tay ngươi, khi sư phụ ta chết trong tay ngươi, khi ba trăm học giả cùng trường bị tàn sát sạch sẽ, ta liền...... đã...... lĩnh...... giáo............"