Chương 22: Sĩ Tử
Mỗi ngày đều chỉ ở ba chỗ đổi tới đổi lui: cung Thái Tử, điện Thái Hòa, Ngự Thư Phòng, cũng may bản thân Tô Mạc có một chút thuộc tính trạch, nếu không thì thật sự có chút ăn không tiêu*. Cậu gật đầu tiếp nhận lời đề nghị của Liễu Hi, đi nhìn trước xem những sĩ tử đó cũng không tồi, vì thế cậu liền thay đổi một bộ quần áo mang theo Hàn Dương cùng Liễu Hi ra khỏi hoàng cung.
(*) Ăn không tiêu: quá sức chịu đựng.
Phúc An Lâu nằm ở đoạn đường phồn hoa nhất của hoàng thành, cho nên ngay cả vào ban đêm vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, bởi vì hôm nay là ngày đầu khảo thí nên có không ít sĩ tử đều tụ tập ở đây giao lưu sau khi kết thúc.
Tô Mạc mặc một thân y phục bình thường màu xanh lơ giả vờ làm một vị khách quan bình thường, cùng cậu giả dạng còn có Liễu Hi cùng Hàn Dương. Nhưng cho dù ba người có ăn mặc bình thường đến đâu thì ẩn chứa trong mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân lại là khí độ cùng phong hoa lại không phải thứ có thể so sánh với người thường. Một tiểu nhị có đôi mắt sắc bén vừa thấy ba người từ cửa đi vào liền lập tức vẻ mặt tươi cười ra đón tiếp nhiệt tình, nói: "Ba vị khách quý xin mời vào, xin hỏi các vị có gì muốn phân phó?"
Tô Mạc liếc mắt nhìn quét qua đại sảnh sạch sẽ ngăn nắp, rất vừa lòng gật đầu nói: "Nghe nói đêm nay có rất nhiều sĩ tử tụ hội tại đây, tại hạ muốn muốn nhân cơ hội này để mở mang tầm mắt một phen, còn phải phiền tiểu nhị ca dẫn đường."
Người này thoạt nhìn thân phận có chút bất phàm, nhưng ẩn trong lời nói lại không có một chút sự kiêu căng, thậm chí khi đối với tiểu nhân vật như mình còn rất khách khí. Giá trị hảo cảm của tiểu nhị nháy mắt tăng lên, nhưng hắn lại có chút khó xử: "Vị khách quý này, sĩ tử bên trong đều là những nhân vật có uy danh, tại hạ thật sự không dám tùy tiện dẫn người đi vào. Không biết ngài có quen biết với ai ở bên trong hay không? Tiểu nhân sẽ vào bên trong thông báo với họ một tiếng, bằng không tiểu nhân thật sự không dám tự tiện làm chủ."
Tô Mạc nói: "Vậy đi nói cho Lâm Tư Viễn là Vân Phi Vũ đã tới rồi."
Tiểu nhị đầy mặt tươi cười tức khắc cả kinh, chẳng trách dung mạo và phong thái của người này đều xuất chúng như vậy, nguyên lai là đệ nhất mỹ nam của hoàng thành năm đó được xưng là "công tử như ngọc", Vân Phi Vũ.
Tiểu nhị lập tức chạy như bay đi vào một khắc cũng không dám ở lại lâu, Vân công tử hiện tại chính là người của Thái Tử, hắn nào dám ở cạnh y nhiều hơn nửa khắc!
Chỉ một lúc sau tiểu nhị đã mang theo Lâm Tư Viễn với vẻ mặt vui mừng từ hậu viện đi ra. Khi nhìn thấy Tô Mạc ở phía sau màn, nụ cười trên mặt của hắn dần ảm đạm một ít, vẫy lui tiểu nhị kế bên lập tức đi tới trước mặt Tô Mạc nói: "Thảo dân tham kiến Thái Tử điện hạ."
Tô Mạc duỗi tay đỡ lấy người hắn một chút lại nói: "Không cần đa lễ, ngươi ở phía trước dẫn đường đi."
Nhớ tới cái tên ẻo lả mà cậu đã nhìn thấy mấy ngày trước, rồi lại nhìn lại nam tử phong thần tuấn lãng ở trước mặt thật đúng là không thể liên tưởng hai người này với nhau được.
Lâm Tư Viễn mang theo Tô Mạc đi qua hành lang đèn đuốc sáng trưng, âm thầm suy đoán mục đích chuyến đi này của Tô Mạc.
Phúc An Lâu, tên gọi là "lâu" nhưng kỳ thật lại chiếm một diện tích rất rộng lớn, bên trong có nhiều tiểu viện lịch sự tao nhã. Lâm Tư Viễn mới vừa đưa Tô Mạc và Liễu Hi vào cửa, một thanh niên có ánh mắt sắc bén đã nhìn thấy bọn họ.
Tên thanh niên kia ở cách đó không xa cười hỏi: "Lâm huynh, vị khách quý như thế nào mà còn cần ngươi tự mình nghênh đón?"
Lâm Tư Viễn đứng ở tại chỗ không biết phải trả lời như thế nào, hắn cũng không thể trả lời với các ngươi rằng Thái tử khiến người sợ vỡ mật đã tới rồi, hoặc cũng không thể nói đây là Vân Phi Vũ vì có không ít người ở đây đã từng gặp qua Vân Phi Vũ.
Tô Mạc thấy Lâm Tư Viễn không biết phải nói như thế nào cho phải liền tiến lên nói: "Ta là Tô Mạc đến từ phía Nam, là họ hàng xa của Lâm công tử. Vì ta nghe nói các vị tụ họp tại đây nên cũng muốn đến để mở mang kiến thức một phen."
"Thì ra là thân thích của Lâm huynh, Tô huynh mời vào."
Tô Mạc ra hiệu cho Lâm Tư Viễn cứ tiếp tục, còn chính mình thì mang theo Hàn Dương và Liễu Hi tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống.
Dung mạo của Tô mạc và Liễu Hi rất bắt mắt, phần lớn ánh mắt đều đổ dồn về hai người họ, một thanh niên cách đó không xa Tô Mạc nhìn khuôn mặt tuấn mỹ vô song của cậu, nhịn không được mà nhắc nhở: "Tô công tử nếu không phải người ở hoàng thành thì tốt nhất vẫn nên nhanh chóng rời đi càng sớm càng tốt."
Tô mạc nghi hoặc nhìn hắn hỏi: "Đây là vì sao?"
Liễu Hi có chút khẩn trương nhìn người thanh niên kia, âm thầm cầu nguyện hắn ngàn vạn lần đừng nói ra những lời lẽ "đại nghịch bất đạo", nếu không Thái Tử nhất định sẽ lộng chết hắn. Thanh niên kia lại nói: "Công tử phong tư tuyệt thế, lệnh người khuynh mộ, chỉ sợ sẽ rước lấy mối họa vào thân."
Lâm Tư Viễn chính là đang uống trà để che giấu thần sắc sau khi nghe được lời này thì lập tức bị nghẹn họng, trái tim thịch thịch thịch nhanh chóng nhảy lên sợ rằng Thái Tử sẽ không nhịn được mà đại khai sát giới.
Liễu Hi lại càng thêm khẩn trương, không dấu vết kéo dài khoảng cách với Tô Mạc chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng đều có thể tránh được công kích của Thái Tử.
Nhìn thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều như muốn nói "Ngươi mau rời đi đi! Chẳng lẽ không biết trong hoàng thành có Thái Tử chuyên đi đoạt mỹ nam tử hay sao?" Tô Mạc âm thầm nắm chặt nắm tay, ý cười trong mắt cũng trở nên có chút lạnh lùng.
Tô Mạc làm bộ không thèm để ý nói: "Nghe nói gần đây hoàng thành rất yên bình, cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra." Cậu tự nhiên là đang ám chỉ hoàng thành đã không còn khung cảnh đặc sắc của nước Thanh về việc Thái Tử cường đoạt nam nhân, mọi người ở đây trong lòng cũng hiểu rõ, nhưng lại không dám nói ra làm rõ.
"Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Tô huynh vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn......"
Nhìn Tô Mạc cách đó không xa sắc mặt dần dần lãnh xuống, lòng bàn tay của Lâm Tư Viễn đều đã rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. Hắn đáp ứng Thái Tử việc tham gia thi hội cũng không phải là bởi vì hắn bạo dạn mà vì các sĩ tử mới vừa tham gia thi hội phần lớn sẽ được điều động đến các quận phủ làm quan, cho dù ở lại hoàng thành thì chức quan mới vừa được phân phối cũng không quá cao, muốn gặp được Thái Tử cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy nên lúc đó hắn mới đáp ứng Thái Tử tham gia khoa khảo. Lâm Tư Viễn khẩn trương nhìn cái người thanh niên kia, sợ chỉ trong nháy mắt đối phương sẽ bị Thái Tử bóp nát.
Tô Mạc âm thầm siết chặt nắm tay chịu đựng cơn tức giận, gật đầu nói: "Đa tạ ý tốt của huynh đài, tại hạ sẽ chú ý."
Những người khác cũng không biết phải nói cái gì nữa, vì thế liền từng người liêu khai. Nhưng dung mạo xuất chúng của Tô Mạc và Liễu Hi vẫn đưa tới không ít ánh mắt của người khác, thậm chí có mấy người còn đến trước mặt Tô Mạc để bắt chuyện. Rốt cuộc lòng yêu cái đẹp người người đều có, trong số đó còn có một chàng thanh niên vừa rồi tốt bụng nhắc nhở Tô Mạc.
Trái ngược với dự đoán, Tô Mạc không cảm nhận được trong mắt những người này có ác ý.
Tô Mạc nói chuyện với người vừa rồi đã tốt bụng nhắc nhở cậu trong chốc lát, cậu mới biết được người thanh niên tên là Chử Phong, cũng là một tài tử khá nổi danh ở hoàng thành. Mọi người đều biết hắn có một sở thích, chính là hắn thích mỹ nhân hơn nữa còn không phân biệt nam nữ. Bất quá đến hắn thì lại là loại người rất hiếm không có tâm tư dâm tà gì mà chỉ thực thuần túy thưởng thức mà thôi, bởi vì Chử Phong rất am hiểu vẽ tranh đặc biệt là chân dung, bởi vậy hắn rất thích tiếp cận mỹ nhân.
Sau khi cự tuyệt yêu cầu muốn vẽ tranh cho chính mình của Chử Phong, Tô Mạc nói với mấy người đối diện: "Mấy vị văn thải bất phàm*, nghĩ đến thi hội lần này nhất định sẽ khiến mấy vị tỏa sáng rực rỡ."
(*) Văn thải bất phàm: văn chương phi thường.
"Không dám không dám, bọn ta tài hèn học mọn nào dám ôm hy vọng quá mức xa vời."
Tô Mạc nhìn mấy người này mặc kệ là cách nói năng hay là cách xử sự đều không tồi, âm thầm gật đầu mấy người này cũng không tệ lắm khá có giá trị để bồi dưỡng.
Bỗng nhiên, ở cửa xuất hiện một thân ảnh không hài hòa, say khướt trái ôm phải ấp xuất hiện ở trước mặt mọi người, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Người nọ lớn lên cũng tính là không tồi, nhưng có lẽ bởi vì nhiều năm trầm mê với tửu sắc, bởi vậy khuôn mặt tiều tụy sắc mặt vàng như nến, giờ phút này gã khó có thể đi lại mà toàn dựa vào hai nữ tử phong trần nữ tử chống đỡ.
Hai nữ tử kia vừa thấy mình đi nhầm chỗ thì vội vàng lôi kéo con ma men đi chỗ khác, "Công tử ngài đi nhầm chỗ, đây không phải......" Hai nữ tử còn muốn nói cái gì đó thì lại phát hiện người dựa vào trên người chính mình đột nhiên thất tha thất thểu đi về phía trước nơi đang có hai vị nam tử tuấn mỹ phi phàm đang ngồi. "Mỹ nhân, lớn lên thật tuấn, theo gia thì thế nào?"
_____________________________
Hôm nay tui thi văn rồi mấy bồ chúc tui thi tốt ik( ・ั﹏・ั)
Vì tui đang trong thời gian thi cần nhiều thời gian nên vẫn quy tắc cũ nha mấy bồ:
- Random 3 chương trước đó được thêm 10 vote mỗi chương thì được 1 chương mới.
- Random 3 chương trước đó được thêm 20 vote mỗi chương thì được 2-3 chương mới.