“Sao hoàng tỷ lại đánh nàng ấy thế?” Hắn ung dung hỏi.
“Hôm nay nó tự mình đưa tới tận cửa, bản công chúa sao không biết tận dụng
cơ hội chứ?” Công chúa An Dương cười lạnh châm chọc, “Bản công chúa còn
nhớ rõ ngày thọ yến của mẫu hậu, hoàng đệ liều mạng bảo vệ con tiện nhân này, còn ở trước mặt văn võ triều thần cầu cưới nữa, nói vậy hoàng đệ
thật tình thích con tiện nhân này, có phải thế không?”
“Nghe hoàng tỷ nhắc tới, bổn vương sao cảm thấy là chuyện trước đây lâu lắm rồi nhỉ?” Sở Minh Hiên cười giễu.
“Con tiện nhân này biến hoá cũng nhanh thật, nhoáng cái đã biến thành Nhị
phu nhân Thẩm Chiêu rồi, kỹ xảo qua sông gãy cầu cao siêu thật” Bà ta
châm chọc khiêu khích, “Hoàng đệ ha, lòng của phụ nữ, như mò kim đáy
biển, sau này vẫn nên thấy rõ bộ mặt thật của phụ nữ mà thu hồi tâm tư
lại, nếu không sẽ bị tổn thương lúc nào không rõ đó”
Hắn cười bỏ qua, mắt đảo nhanh qua Diệp Vũ, lạnh như vậy.
Diệp Vũ hiểu được tâm tình của hắn, lần thương tổn này quá sâu, quá tàn nhẫn, hắn hận bản thân mình mình có thể hiểu.
Sở Minh Hiên cười thong dong, “Bổn vương và nàng ta chẳng có liên quan gì, sống chết không cần biết”
Bà ta vẩy tay bảo tiếp tục đánh, “Vậy thì tốt, Hoàng đệ thật sự không cần
tốn tâm tư tinh thần vào loại tiện nhân không tim không phổi như thế,
nhưng làm tỷ tỷ hôm nay sẽ tặng đệ một phần đại lễ, phế chân nó đi, thay đệ báo thù”
Hắn thong dong ngồi xuống, có vẻ rất hưng trí, “Vậy thì lại tiếp tục nhìn trò hay này đi”
Gậy lại tiếp tục nện xuống, cơn đau nhức ập tới, Diệp Vũ cắn chặt môi, không kêu la, không cầu xin.
Cơn đau cuồn cuộn không ngừng ào tới, tràn ngập khắp toàn thân, tra tấn thần kinh nàng, phá huỷ lý trí của nàng…
Hắn cứ một bên uống trà vừa nhìn nàng bị đánh, chịu khổ, mắt lạnh băng, cặp mắt kia chưa từng lay động lạnh lẽo.
Cao Siêu đánh rất có tiết tấu, nàng cảm thấy mình như sắp chết, đau nhức
dần chết lặng đi… mà nàng vẫn rất quật cường, không rên tiếng nào, mồ
hôi nhiễm ẩm cả khuôn mặt lẫn tóc nàng, gương mặt kia tái nhợt mất máu
ướt đẫm mồ hôi…
Sự thờ ơ, nhẫn tâm không cứu của hắn thật khác
với Tấn vương trước đây, nhưng nàng không trách hắn, cũng không khẩn cầu hắn ra tay cứu, bởi vì nàng không muốn thiếu nợ hắn…
Trước mắt ngày càng mơ hồ, công chúa An Dương và Sở Minh Hiên dần lùi xa, nàng bị bóng tối nuốt chửng….
***
Ngày đó, Diệp Vũ ước chừng bị đánh năm mươi gậy, hôn mê lại cứu tỉnh, rồi lại đánh tiếp.
Cuối cùng Cao Siêu đưa nàng về phủ Hữu tướng, lúc đi giao cho nàng lọ thuốc
trị thương, “Lọ thuốc này có hiệu quả trị liệu chân bị thương tốt lắm,
nhớ phải dùng đó”
Nàng không rõ, vì sao Cao quản gia phủ tướng quân lại đưa thuốc trị thương cho mình nữa?
A Tử gọi vài kẻ hầu tới, mang nàng về Tuỳ Tâm Uyển, mời thầy thuốc tới
chữa trị. Thầy thuốc dò xét vết thương, chẳng nói gì, viết phương thuốc
rồi rời đi.
Nàng ngủ hỗn loạn, nhìn có vẻ tỉnh, thật ra thần trí
mơ hồ, A tử canh giữ bên giường, không biết nàng tình hình tốt hay xấu,
hoang mang lo sợ tột độ, Màn đêm buông xuống, A Tử nghe nói đại nhân đã
về phủ, lập tức đi bẩm báo chuyện Nhị phu nhân bị đánh.
Thẩm
Chiêu nghe xong việc này, vội vã chạy tới, xốc chăn lên xem vết thương
của nàng, mắt bỗng trợn to, tiếp đó hắn sờ trán nàng, trong lòng cả
kinh, nói, “Nhanh đi mời thầy thuốc, chậm đã, đi nói với Dư quản gia, đi quý phủ Vương thái Y mời Vương thái y tới một chuyến”
A Tử vội
vã đi, hắn ngồi ở mép giường, lo âu nhìn nàng, thở dài. Công chúa An
Dương quả thật quá ác độc, thế mà lại muốn phế chân của nàng đi. Còn Tấn Vương, thế mà thấy chết không cứu!
Một người tốt bị đánh thành
như vậy, aizzz… Hai chân nàng có bị phế đi không đây? Mặt nàng trắng
bệch như tờ giấy, bởi hai chân bị thương mà phát sốt, khoảng cách sốt
lần trước với lần này là bao lâu rồi? Vì sao nàng lại bị chịu nhiều tội
vậy chứ…
Hắn cảm thấy bực cả mình, hận công chúa An Dương ác độc, đau lòng cho nàng, lại tự trách mình không bảo vệ nàng cho tốt… Nàng có vẻ như tỉnh một chút, hai mắt nhắm chặt, mặt mày nhăn lại, có vẻ như
đang đau đớn vô cùng.
“Diệp cô nương…” Thẩm Chiêu kêu hai tiếng, lo lắng.
“Vâng…” Diệp Vũ rì rầm khó chịu đau đớn.
Hắn lại gọi vài câu, rốt cuộc nàng cũng thấy rõ nam tử trước mắt, chỉ cảm
thấy đầu đau đớn kịch liệt, chỗ nào cũng đau, hai đùi mình như bị nướng
trong lò lửa, lửa nóng thiêu đốt khiến người ta đau tới mức không chịu
nổi.
Hắn nhìn trong mắt mà lòng đau, “Thái y sẽ tới nhanh thôi, bôi thuốc rồi sẽ hết đau ngay”
Nàng nheo mắt lại, yếu tới mức có thể gió thổi bay được vậy, “Chân ta có bị phế đi không đây?” Ta có thể bị tàn phế không?”
“Không đâu, Vương thái y giỏi về trị ngoại thương, nhất định sẽ chữa khỏi cho cô” Thẩm Chiêu trấn an.
“Đau quá… Ta có thể chết không…” Nước mắt rơi từ khoé mắt nàng xuống, nàng
không biết vì sao ông trời lại ác với mình như vậy, ông trời già chả nhẽ lại phải tra tấn mình đầy thương tích mới bỏ qua cho mình sao? Nàng cảm thấy mọi vật trước mắt trở nên mờ ảo, hư vô, mờ mịt, cảm thấy mình nhẹ
như một chiếc lông vậy, “Thật ra, chết rồi cũng tốt… Là có thể trở về…
Sẽ không phải chịu khổ ở đây nữa…”
“Đừng nghĩ vậy!” Thẩm Chiêu giọng trầm thấp nói, giọng điệu như sắp khóc, “Sẽ tốt lên thôi, cô còn có thể khiêu vũ,,,”
“Đại nhân đang thương hại ta, đồng tình với ta có phải không?” Diệp Vũ mỉm
cười, thê lương, “Thật ra thì ta không thể thoát được, đây là mạng ta…
Ta không muốn đến nơi đây, không muốn bị chen giữa các ngươi, không muốn bị các ngươi tranh đi tranh lại, không muốn làm chuyện trái lương tâm…. Nhưng mà ta thân bất do kỷ… Biết đâu chết rồi có thể trở về được…”
Hắn nắm tay nàng, mắt đầy lệ, “Vũ Nhi, tất cả sẽ ổn thôi…. Sau này ta sẽ
bảo vệ cô…” Vũ Nhi ư? Nàng nở nụ cười vui vẻ, hắn gọi như vậy, có phải
nói rõ là hắn không vô tâm, vô tình với nàng không đây?
Nàng kéo
tay áo hắn, thần sắc mờ mịt, cứ như bị cha mẹ vứt bỏ giữa đầu đường xó
chợ mặc gió mưa gào thét vậy, khát vọng được che chở và đầy ấm áp.
“Đại nhân có ghét ta không?”
Thẩm Chiêu cau mày lại, trong mắt loé sáng, rõ ràng, “Cô đừng có nghĩ bậy bạ”
Diệp Vũ nói điềm đạm đáng yêu, “Đại nhân chỉ coi ta là vật được ban thưởng, không coi ta là Nhị phu nhân…”
Giọng hắn ôn nhu như có thể làm người ta chết chìm vậy, “Ta chưa bao giờ ghét bỏ cô, cũng chưa bao giờ coi cô như vật ngự ban, chỉ là….”
“Đại nhân, Vương thái y tới rồi” Bên ngoài phòng, Dư quản gia gõ nhẹ cửa.
“Mau vào đi” Thẩm Chiêu vội vã đứng dậy đón. Vương Thái Y bước đầu tìm hiểu
bệnh tình rồi bắt đầu thăm khám bệnh, hỏi, xem, bắt, ngắm, thần sắc chăm chú, coi kỹ.
Diệp Vũ bị sốt tới mức chẳng rõ gì nữa, chỉ cảm
thấy có mấy bóng người trước mắt đi đi lại lại, đau đầu, đau chân, cả
người nóng rực lên rất khó chịu.
Thẩm Chiêu lo âu hỏi, “Vương thái y, bệnh tình nàng thế nào?”
Vương thái y khám xong bệnh nói, “Chân Nhị phu nhân bị thương khá nặng, do
băng bó không kịp thời, dẫn tới sốt cao. Ta viết phương thuốc, mau chóng sắc thuốc cho Nhị phu nhân uống”
“Chân bị thương nặng lắm sao? Có thể có hậu quả gì không?”
“Chân bị thương phải vừa uống vừa bôi thuốc ngoài da, dùng cả hai, chắc hơn
nửa tháng sẽ khỏi hẳn, cũng sẽ không có hậu quả gì đâu”
“Vậy sau
này đi lại sẽ thế nào? Có thể khiêu vũ được không?” Thẩm Chiêu nóng ruột hỏi, đây cũng là điều nàng ấy quan tâm nhất. “Ta thấy rất kỳ lạ, chân
Nhị phu nhân bị đánh cho bong da tróc thịt, nhất định sẽ bị thương nặng
tới xương đùi, nhưng mà Nhị phu nhân này chân bị thương cũng không có
chạm tới xương đùi, chỉ là da thịt bị thương thôi, nghỉ ngơi tốt có thể
khỏi hẳn” Vương thái y thấy hơi kỳ lạ, “Hẳn là kẻ đánh đã hạ thủ lưu
tình, chỉ dùng ba phần lực đạo”
Thẩm Chiêu nghe vậy cũng hiểu được sự kỳ lạ, hôm nay là ai đã đánh nàng vậy?
Tiễn Vương thái y đi, hắn bảo A Tử chiếu cố tới nàng cho tốt, sau đó, sang
phòng bên cạnh nghỉ tạm, nửa canh giờ sau lại đến xem nàng một lần, xem
nàng còn sốt nữa hay không. Sau nửa ngày uống thuốc, nhiệt độ Diệp Vũ
chậm rãi lui dần, hắn cũng an tâm.
***
Trong lúc dưỡng
thương, Thẩm Chiêu ngày nào cũng tới thăm nàng, chỉ là cùng nàng nói
chuyện phiếm khoảng một ly trà nhỏ rồi lại đi.
Do không xuống
giường được, nằm cả ngày trên giường rất nhàm chán, Diệp Vũ chỉ có thể
xem sách, cảm thấy ngày trôi qua rất dài, nằm quá lâu chán tới chết mất.
Mẫu thân có đến thăm nàng vài lần, Lăng Vô Hương và Phán Phán lầu Tiêu
Tương cũng đến thăm nàng, còn trấn an nàng, Lâm Trí Viễn tới hai lần,
ngồi hơn nửa canh giờ bên nàng mới rời đi.
Buồn nằm trong phòng mấy ngày, nàng cảm thấy mình buồn bực hậm hực thêm bệnh mất, nhưng vẫn chưa thể xuống giường đi lại nổi.
Có một ngày A Tử nói, hoàng hậu đã băng hà, Diệp Vũ kinh hãi lắp bắp, vội
vã hỏi sao thế. A Tử nói, hoàng hậu đi dâng hương ở chùa Quang Hoa,
chuẩn bị đường xuống âm phủ cho người thân chết đi, lại bị thiêu chết
bất đắc kỳ tử trong phòng ở chùa Quang Hoa.
Đêm nay, Thẩm Chiêu
lại đến thăm nàng, nàng hỏi chuyện này, “Tô hoàng hậu sao lại vô duyên
vô cớ chết bất đắc kỳ tử chứ? Chắc có ẩn tình gì đây?”
Hắn cau mày lại, hỏi lại, “Cô cảm thấy có ẩn tình gì?”
“Tô thị bị tội xử trảm chưa được mấy ngày, Tô Hoàng hậu chết bất đắc kỳ tử
ngay tại ngoài cung, khiến mọi người thấy cái chết bất đắc kỳ tử của Tô
Hoàng hậu hơi bất thường” Diệp Vũ nhướng mày nói.
“Cô đoán đúng
rồi” Hắn cười thản nhiên, “Năm đó bệ hạ đồng ý để Tô hoàng hậu lên làm
hậu, chẳng qua là muốn ổn định Tô Thiên Sơn. Bệ hạ cũng không thật lòng
với Tô Hoàng hậu, sao có thể để một kẻ có lòng hận thù ở bên cạnh mình
chứ?”
“Diệt cỏ tận gốc, vĩnh trừ hậu hoạn” Nàng cười lạnh, Sở Minh Phong thật sự là hoàng đế đủ ác, đủ mưu kế không thừa.
“Cô cũng biết Tô hoàng hậu chết như thế nào chứ?”
“Chết thế nào?”
Thẩm Chiêu lấy quyển thuyết thư nói, ‘Tô hoàng hậu nghỉ tạm ở thiện phòng,
thị tỳ thân cận không có ai. Thị tỳ thân cận vừa tiến vào trong phòng,
thì đã thấy Tô Hoàng hậu ngã trên mặt đất, một con rắn độc đang bò đi”
Diệp Vũ nghiêng đầu nghĩ, hiện giờ là mùa hè, rắn độc thường lui tới là
chuyện bình thường. Nhưng rắn độc sao có thể tới đúng lúc Tô hoàng hậu
đến nghỉ tạm ở thiện phòng chứ? Nàng đoán, ‘Rắn độc là có kẻ bỏ vào
chắc?”
Hắn không đáp, “Cô nghỉ cho khoẻ, ta đi thư phòng xem công văn đã”
Lúc đi tới cửa, hắn bỗng dừng lại, quay lưng về phía nàng, giọng ôn nhuận,
“Tô hoàng hậu từng dùng mãng xà doạ cô, lại bị độc xà cắn chết, cô thấy
có khéo quá không?”
Nàng ngây người kinh ngạc, hắn định nói gì
nhỉ? Hắn lại bảo, ‘Chuyện này chẳng liên can gì tới Tấn Vương cả” Diệp
Vũ càng ngạc nhiên hơn, không liên can tới Tấn vương, vậy có liên can
tới Sở Minh Phong không?
“Đại nhân đến tột cùng là định nói gì ạ?”
“Thông minh như cô, sao không đoán ra chứ? Bệ hạ làm vâỵ là cho cô một đường
lui đó” Lưng Thẩm Chiêu thẳng, lại do vì đứng thẳng quá mà lại có vẻ
chính trực quá mức, ‘Bệ hạ rất có lòng với cô, chắc cô hiểu ra được
chứ?”
Dứt lời hắn liền rời đi. Còn nàng thì cứ lặng đi, nghĩ tới
thâm ý câu cuối của hắn. Ý của hắn là, Sở Minh Phong động tâm với nàng,
thích nàng.
**
Mấy ngày qua, Diệp Vũ vẫn nghĩ mãi đến câu
nói kia của Thẩm Chiêu. Cho dù Sở Minh Phong có thật sự thích nàng đi
chăng nữa, nàng cũng chẳng thấy cảm động, hoặc áy náy gì. Bởi vì hắn vốn là một hoàng đế tàn bạo khiến người người sợ hãi, tiếp cận hắn, chỉ như cùng sói cùng múa vậy.
Dưỡng thương mười ngày, Vương thái y tới
khám lại, bảo nàng đã gần như hồi phục như cũ, chỉ cần bảy tám ngày nữa
là tốt rồi, nhưng nếu muốn khiêu vũ giống ngày xưa thì e là còn phải lâu hơn chút mới được.
Ngày này, Nghê Thường các phái người truyền
lời, gần đây có không ít người tham gia báo danh thi tài múa, có một số
việc muốn thương lượng với nàng.
Hoá ra chưởng sự cô cô muốn đích thân tới phủ hữu tướng, nhưng nàng đã buồn mấy ngày rồi, định nhân cơ
hội này cũng ra ngoài hít thở không khí trong lành, nên ngồi trên kiệu
đi ra cửa cung cùng Chưởng sự cô cô gặp mặt.
Chu cô cô là chưởng sự cô cô của Nghê Thường các, cùng phụ trách với nàng về việc chọn vũ đạo đại tài.
“Hôm qua đã hết hạn, có hai mươi người báo danh dự thi. Cứ thế này, cũng chỉ e người dự thi cũng sẽ không vượt quá số lượng năm mươi” Chu cô cô lo
lắng nói.
“Đừng lo. Chúng ta có thể sẽ sơ tuyển trước, đào thải số người không đủ tài múa thật kỹ”
“Chủ ý này khá được, ta sao không nghĩ ra chứ, vẫn là Nhị phu nhân thông
minh” Chu cô cô cười, “Hai ngày trước, ta đã bẩm báo với Thái hậu, vòng
đấu loại bắt đầu định vào tháng tám, Nhị phu nhân cảm thấy sao?”
Diệp Vũ gật đầu, “Cửa hoàng cung thật rộng mở, chắc chứa được không ít
người, ta nghĩ đến tiến hành đầu vòng loại, có thể thu hút được không ít dân chúng tới xem, cùng dân vui chung”
Chu cô cô do dự nói, “Kể từ đó, muốn an bài ít thị vệ gần để bảo vệ Thái hậu”
Địa điểm đấu, vẫn để thái hậu cho phép. Tiếp đó, các nàng nói chuyện vấn đề khác, sau khi bàn bạc ổn thoả, Chu cô cô về Nghê Thường các, Diệp Vũ
cũng ngồi trên kiệu định đi dạo trong thành.
Cỗ kiệu đi trước, đi được một lúc nàng bỗng cảm thấy là lạ, trong thành sao im lặng như vậy? Sao chẳng thấy tiếng ồn ào nào thế? Nàng nhấc màn kiệu lên, chấn động,
vội vã bảo họ ngừng kiệu. Kiệu phu vẫn không ngừng lại, còn đi nhanh
hơn, đem nàng nâng đến điện Trừng Tâm.
A Tử đâu rồi? Kiệu phu này không phải là của phủ Hữu tướng, kiệu phu cũ đâu? Nàng nắm chặt tay,
cái khó ló cái khôn, đang định mặc kệ chân đau, đi xuống đường thì kiệu
lại bị người nâng lên. Sở Minh Phong!