Đột nhiên mày Tôn thái hậu cau lại, khuôn mặt nhắn nhó, ôm bụng, “Đau quá ….”
Diệp Vũ vội vã đỡ bà, nghĩ ngợi, chẳng lẽ là rượu, thức ăn có vấn đề?
“Mẫu hậu, sao vậy?” Sở Minh Phong hỏi thân thiết. “Bệ hạ, vi thần cũng đau bụng…” Một văn thần nói.
Đưa mắt nhìn lại cả văn võ triều thần cùng gia quyến không hẹn mà cùng đau
bụng, chân tay mềm nhũn, nằm ghé trên bàn, cảnh ca múa thái bình của yến tiệc Thiên Thu đột ngột chuyển biến, biến thành tập thể trúng độc, cả
đám kêu la. Thẩm Chiêu cũng ghé trên bàn, Sở Minh Hiên thì ngã trước ngự án, đau chẳng nói nên lời.
Sở Minh Phong cũng trúng chiêu, cả
người mềm nhũn. lấy tay chống vào bụng vì quá đau mà mồ hôi đầm đìa,
chân tay mềm nhũn, mày cau chặt lại.
Diệp Vũ không uống qua rượu
và thức ăn nên có vẻ không bị bệnh thế này. Còn lại bất kể là ai đã từng chạm qua rượu hay thức ăn đều như thế, ngoại trừ một số ít người ra.
Đèn cung đình chín cánh hoa sen toả ra ánh sáng trắng chói mắt, quỳnh đình sáng như ban ngày, soi rõ sắc mặt mọi người.
***
Rượu, thức ăn trong tiệc Thiên Thu có gian trá, đó là âm mưu phản nghịc gây
rối phạm thượng. Người đời sụp đổ, Thuỵ vương đứng sừng sững không đổ.
Lão ta đi từng bước vững càng đến trước ngự án, gương mặt sắt đen sì
lạnh tanh giấu đầy gian trá cười cười, chẳng che giấu chút đắc ý nào của lão. Có bốn, năm đại thần đi theo sau lão ta, là đồng bọn của lão.
Từ bệ hạ, thái hậu, cho tới các quan viên tứ phẩm đều ngã xuống đất dậy
không nổi, chỉ có lão ta đứng cao như ngọn núi, quan sát mọi người.
Diệp Vũ hiểu ra đây là âm mưu của Thuỵ vương.
Hắn muốn nàng mê hoặc Sở hoàng và Tấn Vương song thật ra bước tiếp theo lại gian trá ngay trong tiệc Thiên Thu, khiến mọi người chẳng có có sức
phản kích, đây mới là quan trọng nhất.
Nàng không hiểu vô tình
nhất là nhà Đế vương, chẳng lẽ nhà Đế vương thật sự cốt nhục tương tàn,
muốn đấu tới ngươi sống ta chết sao?
“Thuỵ vương, ngươi thật to gan…” Tôn thái hậu cố sức nói.
“Thái hậu, bổn vương xưa nay to gan làm loạn” Thuỵ vương cười to ầm ĩ, “Bà
làm thái hậu mười năm. cũng đủ rồi, đã tới lúc nên đi cùng tiên hoàng.
Bổn vương tự mình tiễn bà một đoạn đường, là vinh hạnh của bà đó”
“Lục hoàng thúc, trẫm xưa nay đối đãi thúc lễ độ có thừa, thế mà thúc lại
dám làm phản!” Sở Minh Phong nghiến răng nói, định đứng lên, song lại do chân tay mềm nhũn mà ngã ngồi xuống.
“Bệ hạ vốn coi bổn vương
như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, sao lại đối đãi lễ độ có
thừa được chứ?” Thuỵ vương cười âm hiểm, giọng điệu có chút dũng cảm,
‘Bản vương rất thích là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt người
khác, bởi thế đế bị Đại Sở nên để bổn vương ngồi vào rồi!”
“Chỉ e ngươi ngồi không nổi đâu!” Sở Minh Phong con mắt đen kịt co giật, mắt
sắc như dao, nhìn thẳng vào mắt lão ta, tiếc là không giết người được.
Ánh sáng lấp loá, gió đêm phất phơ trong quỳnh đình thổi khiến đèn cung
đình lay động nhẹ nhàng, bóng sáng cứ theo đó lay động, láng quáng.
Thuỵ Vương càng cười như điên, thẳng thắn mà ngang ngược, như là vừa nghe
xong một câu chuyện nực cười vậy. “Chẳng phải là do ngươi định đoạt rồi, bệ hạ” Lão ta cố tình lấy châm, giọng vặn vẹo bảo, “Sau này Đại Sở sẽ
do sẽ do bổn vương cai quản. Bổn vương có lòng yêu nước, muốn đem Bắc
phạt, Taâ phạt, càn quét Nguỵ Quốc cùng Tần quốc, thống nhất thiên hạ!”
Bốn năm đại thần kia cùng cất tiếng phụ hoạ hô to, “Vương gia vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Sở Minh Phong không cam lòng thất bại thảm hại, “Dù ngươi đã khống chế cả
trẫm lẫn văn võ trong triều, song trong cung còn có cấm vệ quân và hai
ngàn ám vệ, họ sẽ hộ giá….”
Thuỵ vương cười lạnh, “Bệ hạ vẫn còn
chưa biết sao? Thống lĩnh cấm vệ quân là người của bổn vương, nghe lệnh
bổn vương. Bệ hạ yên tâm đi, bôổ vương sẽ để cho người và thái hậu ra đi sung sướng, thoải mái chút”
Sở Minh Phong cười châm chọc, “Hoá ra Vương thống lĩnh cấm vệ quân là người của ngươi ha, vậy chẳng bằng gọi hắn đi ra đi”
Thuỵ vương kêu một câu, một lát sau, Vương thống lĩnh dắt bội kiếm bên người đi tới bên cạnh lão, mặt lạnh te.
“Vương gia, tất cả thuận lợi, hoàng cung ty chức đã nắm chắc trong tay, tối
nay kể cả một con ruồi cũng chạy không thoát” Vương thống lĩnh nói.
“Được!” thuỵ vương cất cao giọng, chỉ thẳng vào Sở Minh Phong, “Vương thống lĩnh, bổn vương muốn ngươi tới lấy đầu của hắn!”
“Ty chức tuân mệnh!” Vương thống lĩnh chẳng chút do dự đáp, rút bội đao bên hông ra, tiếng kim loại vang lên lanh canh sắc nhọn kích thích màng
tai, ánh sáng loé lên.
Ánh sáng trắng lạnh lẽo kia hắt vào mắt
Thuỵ vào mắt, ngọn đao sắc bén kia chĩa thẳng vào cổ họng của lão. Thuỵ
vương chấn động, quát, “Vương thống lĩnh, ngươi làm gì đó?”
Diệp Vũ cũng nhìn không rõ, Vương thống lĩnh này không phải là người của Thuỵ vương sao? Chẳng lẽ…
Thần sắc Vương thống lĩnh lạnh khốc, “Ty chức chính là phụng mệnh làm việc”
Nói xong, Sở Minh Phong, Sở Minh Hiên, và Thẩm Chiêu không hẹn mà cùng đứng lên, không hề đau bụng, chân không nhũn ra như chi chi. Nói tóm lại là, bọn họ giả vờ. Mắt thấy vậy, Thuỵ vơng khiếp sợ, “Các ngươi…”
“Lục hoàng thúc nghĩ đến trẫm thật sự trúng phải quỷ kế của ông sao? Nghĩ
trẫm cái gì cũng không biết sao?” Sở Minh Phong từ ngự án đi tới, bộ mặt lạnh lẽo, “Vương thống lĩnh trung thành tận tâm với trẫm, từ lúc ông
bắt hắn làm việc cho ông, hắn cứ làm y theo lời ông mà còn bẩm báo tất
tật cho trẫm”
“Bệ hạ và bổn vương, Thẩm Chiêu thương nghị, quyết
định tương kế tựu kế, cùng lúc bung thúng bắt ba ba, một lưới bắt hết”
Sở Minh Hiên thong dong đi tới, cười ngọt ngào.
“Vương gia, cái này được gọi là ‘đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau” Thẩm Chiêu cười thản nhiên.
“Các ngươi…” Thuỵ vương vốn tưởng rằng nắm chắc thắng lợi, lại không ngờ kết quả sắp thành lại bại, tính mạng bị người ta nắm, không động đậy nổi.
Sở MInh Phong không cho lão có cơ hội giãy dụa, nói nhanh, “Vương thống lĩnh”
Vương thống lĩnh tuân lệnh, nắm chuôi đao trong tay đột nhiên vung lên, ánh
sáng chợt loé, một cái đầu bay vụt lên, dừng trên thảm, lăn vài vòng mới dừng lại. Máu tươi ngập đầu, tròng mắt tròn vo, trông doạ người.
Một lát sau, thân hình Thuỵ vương ầm ầm ngã xuống đất, màu chảy từ cổ ra đổ thẩm cả thảm, hoà thành một thể. Máu tươi nhuộm yến Thiên Thu, đỏ nhiễm bầu trời.
Trong khoảng khắc, Thuỵ vương tuyệt mạng, đền tội, máu tanh như thế, thô bạo như thế, chúng thần chính mắt thấy, sợ tới mức
linh hồn nhỏ bé hẳn lại, không lên tiếng nổi, lo lắng mầm vạ vứt xuống
chính đầu mình. Nhất là tuỳ tùng Thuỵ vương, bốn năm đại thần kinh hãi
quỳ xuống, biết lợi hại.
“Nghịch tặc mưu phản phạm thượng, tội ác tày trời, nay thân đã đền tội, là do hắn gieo gió gặp bão” Sở Minh
Phong nói ác vang, “Nghịch tặc trong phủ xử tử toàn bộ, nữ quyến và kẻ
hầu lưu đày quỳnh châu, trọn đời không được hồi kinh!”
“Bệ hạ anh minh” Chúng thần cùng đồng thanh hô vang, lấy thái độ này để tỏ thái độ không phải đồng đảng của Thuỵ vương.
Sở Minh Phong đọc thầm mấy tên đại thần kia, giọng càng ác liệt hơn,
“Ngươi đợi vẽ đường cho hươu chạy, cùng nghịch tặc lên chầu trời đi, dám mưu phản phạm thượng, tội không thể tha, ngày mai xử trảm. Toàn bộ gia
quyến sung quân Vân Châu, con cháu không thể nhập sĩ!”
Bốn năm đại thần kia nước mắt lưng tròng, cùng đồng thanh kêu, “Tạ bệ hạ”
Sau đó, thị vệ dẫn người đi, đồng thời nâng hai đoạn thi thể Thuỵ vương bị cắt mang đi. Tim Diệp Vũ như ngừng đập.
Chính mắt nhìn thấy một trận cung biến máu tanh ngập tràn nguy hiểm, còn chân thật, đáng sợ hơn cả phim truyền hình khiến nàng không thể tin nổi đây
là sự thật.
Hoá ra ba người Sở Minh Phong kia chỉ đang diễn trò,
để cho Thuỵ vương tưởng kế mưu phản đã thành, trong thời khắc mành chỉ
treo chuông càn khôn xoay chuyển, cho kẻ địch một kích trí mạng, cuối
cùng đem toàn bộ nghịch tặc bắt sạch. vừa rồi lúc Vương thống lĩnh giết
Thuỵ vương, nàng nhìn thấy rất rõ, ánh mắt Tôn thái hậu cũng không chớp, mặt không đổi sắc, bởi vậy có thể thấy, với trường hợp kiểu này bà đã
gặp nhiều.
Cũng đúng thôi, thân ở chốn hậu cung, chuyện máu tanh
sao lại thiếu được chứ? Tôn thái hậu phải nhìn quen lắm rồi. Lúc này,
cung nhân bưng một chén thuốc giải đến, cho mọi người uống.
“Nhi thần vô năng, khiến mẫu hậu chấn kinh rồi” Sở Minh Phong khom người nhận tội.
“Hết cách rồi, sai gia cũng không sao, đứng lên đi” Tôn thái hậu uống xong thuốc giải, chỉ là hiệu lực còn chưa nhanh vậy.
“Mẫu hậu vốn hay bệnh chưa khoẻ, hay là về điện Từ Ninh nghỉ trước đi ạ”
“Được” Bà gật đầu, trên mặt vẫn lạnh tanh. “Diệp Vũ, thái hậu chấn kinh, tối
nay ngươi ở lại điện Từ Ninh bồi thái hậu đi” Sở Minh Phong như thuận
miệng nói, chẳng có báo trước.
“Bệ hạ, chẳng bằng An Dương cũng ở lại bồi mẫu hậu…” Công chúa An dương nói ngay.
Hắn không đồng ý nói lạnh lùng, “Mẫu hậu không thích nhiều người, có Diệp Vũ đã được rồi, hoàng tỷ vẫn nhanh ra khỏi cung đi”
Ý chỉ đã ra, bà ta còn nói gì được nữa chứ? Chỉ đành nghiến răng trừng mắt lườm Diệp Vũ một cái, rồi thở phì phì rời đi.
Các văn võ đại thần cũng lục tục rời đi, Diệp Vũ đỡ Tôn thái hậu đang định
đi, Sở Minh Hiên cũng lại gần gọi, “Mẫu hậu”, cười bảo, “Mẫu hậu, nhi
thần chờ ở bên ngoài cửa cung, đợi mẫu hậu ngủ rồi, Vũ Nhi ra cung có
dược không?”
Tôn thái hậu có vẻ giận, “Con cái đứa bé này thật là! Vũ nhi bồi ai gia một đêm cũng không được sao? con lo cái gì chứ?”
Nếu mẫu hậu đã nói vậy hắn cũng hết cách, đành để nàng ở lại trong cung, sau đó bảo sáng mai sẽ tới đón nàng.
Tôn thái hậu lại bảo, “Trưa mai, Vũ Nhi mới có thể ra cung được, con cũng ít quan tâm chút đi”
Sở Minh Hiên cười bất đắc dĩ, nhìn các nàng rời đi. Thẩm Chiêu đi sau sườn phải của hắn, “Bệ hạ đã về điện Trừng Tâm rồi, chúng ra cũng ra cung
chứ?”
Sở Minh Hiên gật gật đầu, ánh mắt nhìn có chút ngưng đọng.
***
Đèn cung đình điện Từ Ninh sáng lên rồi tắt. Trong tẩm điện chỉ còn chừa
lại đèn chụp cung đình, phượng tháp đen ngóm, rem màn rủ xuống, soi thấy bóng người bên trong.
Diệp Vũ ngồi trên giường, Tôn thái hậu nằm xuống chậm rãi nói chuyện phiếm.
“Thế này ai gia đang ngủ, ngươi phải đi nghỉ tại thiên điện, Bích Cẩm sẽ mang ngươi đi”
“Vâng, thái hậu”
“Vũ Nhi, người nhảy điệu nhảy kia, đẹp lắm, đẹp lắm, ai oán thê lương, sầu
triền miên, khiến ai gia nhớ tới tiên hoàng” Tôn thái hậu híp mắt lại,
cứ như trong hư vô thấy được nam tử bà yêu kiếp này.
“Thái hậu và tiên hoàng cùng nhảy múa với nhau sao?” Diệp Vũ đoán nói, có lẽ đây là nguyên nhân bà thích điệu nhảy Rumba kia.
Tôn thái hậu gật đầu, cười ôn nhu, mỉm cười tràn đầy tình ý, “Được sủng ái
không lâu, có lần ai gia vì tiên hoàng nhảy một điệu đến từ Tây Vực.
Tiên hoàng rất thích bảo điệu nhảy này rất phong tình, câu hồn nam nhân… Nhìn đi nhìn lại, tiên hoàng nhịn không được cùng nhảy với ai gia… Sau
đó, ai gia đã ngả vào lòng tiên hoàng…”
Diệp Vũ cười nói, ‘Thần nữ đang nghĩ, tiên hoàng chắc là yêu thái hậu nhất ạ”
Tôn thái hậu đắm chìm trong câu chuyện đẹp, như đang thấy mình lúc tuổi
thanh xuân cùng tiên hoàng tư thế oai hùng đầy phấn chấn. “Đêm sơ ngộ,
tiên hoàng mang ai gia về điện Trừng Tâm, bảo ai gia nhảy một điệu múa.
Ai gia nhảy, tiên hoàng rất thích, nói với ai gia rằng hắn cả đời này
được chứng kiến màn múa đẹp nhất. Hôm sau, tiên hoàng sắc phong cho ai
gia thành quý tần. Ai gia một khi được sủng ái, cũng tiện cho mọi người ở nghê thường các, cũng chọc cho phi tần hậu cung kỵ hận”
Hậu cung là thế, vì tranh một người đàn ông, vì đoạt sủng, chiến tranh giữa các
nữ nhân không bao giờ ngừng, càng đấu đến ngươi sống ta chết.
Diệp Vũ nghĩ bà có thể lên làm thái hậu, đã vài thập niên hãm trong cảnh cơn lốc hậu cung đấu tranh, vinh sủng không giảm, có thể thấy rõ thủ đoạn
của bà, đầy tâm cơ và cơ trí.
“Năm đó, ai gia chiếm được sự sủng
ái của tiên hoàng, phi tần oán hận. do được thịnh sủng, đã mấy lần lâm
vào cảnh tử” Tôn thái hậu nói chậm rãi pha lẫn tang thương, “Ai gia biết rõ bộc lộ tài năng gặp hoạ sát thân, vẫn đành phải thu mũi nhọn lại,
tiên hoàng thích ai gia rộng lượng dịu dàng, lương thiện hiểu lòng
người, chỉ cách hai năm đã phong ai gia lên. Lúc tiên hoàng băng hà, ai
gia là quý phi”
“Nói vậy, thái hậu vẫn chưa được làm hoàng hậu ạ”
“Chưa. Bệ hạ sau khi lên ngôi, ai gia đã trở thành thái hậu rồi” Tôn thái hậu
mỉm cười, coi đó như là phù du, đã trải qua vinh nhục thấy thoải mái
bình thản và yên bình.
“Thái hậu được tiên hoàng sủng ái, có hai người con hiếu thuện là bệ hạ và Vương gia, cuộc đời này coi như cũng mãn nguyện”
Diệp Vũ mím môi cười, nhớ tới buổi yến tiệc tối này. Tuy rằng nổi nhạc vui
vẻ, hết sức xa hoa, vinh quang thế mà lại bị Thuỵ vương phá huỷ. Hay nói Sở Minh Phong biết rõ Thuỵ vương có mưu đồ, lại tương kế tựu kế chỉ lo
diệt phản nghịch, không để ý tới an nguy tính mạng của thái hậu, đây là
hiếu thuận hay sao?
Tôn thái hậu nghĩ chuyện cũ đã quay lại, “Vũ Nhi, ngươi thật tình thích Hiên Nhi sao?”
Trong lòng Diệp Vũ nhảy dựng lên, hỏi lại, “Sao Thái hậu lại hỏi vậy ạ?”
Tôn thái hậu thở hơi dài, “ai gia mệt mỏi rồi…”
Diệp Vũ thấy bà nhắm hai mắt lại, cũng không nhắc lại nữa, đợi bà ngủ say
mới xuống giường lần nữa. Vì sao bà lại hỏi vậy? Có thâm ý gì chăng?
Thích Sở Minh Hiên sao? Sao mà có thể thích hắn chứ? Với hắn, Diệp Vũ
vẫn chỉ diễn trò, không thật lòng.
Ước chừng qua một ly trà, nàng nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, sửa sang lại chăn đệm, màn trước rồi rời khỏi tẩm điện.
Diệp Vũ tắt đèn cung đình, đẩy nhẹ cửa sổ ra, cố sức đi qua, nhảy xuống, như con mèo, áp sát chân tường chuồn ra khỏi điện Từ Ninh.
Tẩm điện
Thiên tử thì không thể tìm được rồi, như vậy nàng nên đi Tàng Thư các
một chuyến, tìm kỹ một lần, biết đâu sẽ thu hoạch được.
Đêm tối
như mực, có chỗ trong cung tối om chẳng thấy gì, nàng lướt đi, thỉnh
thoảng đụng phải thị vệ đi tuần, sợ tới mức một thân mồ hôi lạnh. Cuối
cùng, Tàng thư các đã ở đằng trước, nàng bị kích dộng, bất giác chân
bước nhanh hơn, không để ý đằng sau đột nhiên xuất hiện một bóng người,
đi theo nàng. Bỗng sau gáy nàng đau đớn, nàng định xoay người lại thì
mũi miệng đã bị bịt. Giãy dụa mấy cái nàng bị bịt chặt không thở nổi lâm vào hôn mê