Trời ơi, hậu quả….. Nàng không dám nghĩ tiếp, lại lo lắng mãi không yên, tâm tình mất bình tĩnh hẳn.
Nhạc khúc vang lên, trên vũ đài người bắt đầu nhảy bài “Thanh Hoa từ”… Múa
xong, cả đám đông vỗ tay như sấm. Lúc này, có người hô lớn, “Bệ hạ
đến…..”
Toàn trường yên tĩnh, mọi người đều đứng dậy, hành lễ
trước yến hội. Thuỵ vương bước nhanh tới nghênh giá, nhưng thấy ba người đi tới phía trước, người ở giữa là Sở Minh Phong.
Hắn mặc một
thân áo bào đẹp đẽ quý giá, áo choàng gấm bạc sáng, bước mạnh mẽ, mặt
không cười, thần thái bốc lên; bất luận là bị ánh mắt toàn trường nhìn,
vẫn tự cao tự đại khí phách, toàn thân toát lên khí phách đế vương.
Thuỵ vương nghênh giá hành lễ, làm đủ tư thế, hắn tuỳ ý nhìn lướt qua chúng
thần rồi đi lên trước, ngồi vào ngự bàn. Xong tất cả chúng thần mới đều
ngồi xuống.
“Tối nay, phủ Thuỵ vương thiết yến, Lục hoàng thúc là chủ nhân, trẫm làm khách tuỳ chủ” Sở Minh Phong cất cao giọng nói,
giọng lành lạnh, “Ngày mai xin miễn, chúng ái khanh không cần giữ lễ
tiết, cứ tận tình ăn uống, không say không về”
“Tạ bệ hạ” Tất cả mọi người cùng đồng thanh hô.
“Bệ hạ hạ mình giá lâm, thần thật vinh hạnh quá” Thuỵ vương đứng lên, giơ
chén bạch ngọc lên, cố gắng làm tròn bổn phận chủ hiếu khách, “Thần xin
kính bệ hạ, nguyện Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, mong đại Sở ta muôn đời thiên thu, giang sơn bền vững”
Tất cả mọi người đứng
dậy, cùng nhau nâng chén, cùng cất tiếng hô, “Chúc Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, chúc Đại sở ta thiên thu muôn đời, giang sơn bền vững”
Sở Minh Phong giơ cao chén bạch ngọc, một hơi cạn sạch, khí phách đế vương tràn ngập. Sau đó hắn vẫy tay cho chúng thần ngồi xuống, cười nói, “Lục hoàng thúc, xin mời tiếp tục ca múa”
Ngón tay Thuỵ vương khẽ động, quản gia đứng bên lập tức sai người truyền lời cho Lãnh Tiêu Tương.
****
Mặc dù có một số ít quan viên đã từng xem qua màn ca múa của lầu Tiêu
Tương, nhưng thưởng thức lại lại có chút hương vị khác, bốn màn ca múa
đều ngập cả sảnh đường. Nội quyến Phủ Thuỵ vương lần đầu tiên xem, không kìm được há hốc mồm trợn mắt, kinh ngạc mãi, cảm thán sao trên thế gian này lại có người múa màn khác người thế.
Tiếp đó chính là lúc
Diệp Vũ xuất hiện. Tiểu nhị lầu Tiêu Tương dọn thư án tới, đặt hai ghế
trên vũ đài, trên bàn còn bày tất cả đầy thứ, có mấy bản sách buộc chỉ
đặt trên bàn. Người bên sườn xem thoải mái, một chiếc ghế được đặt sau
thư án, còn một chiếc đặt ở sườn tây thư án.
Mọi người dưới vũ
đài cùng nhìn nhau, không rõ đây đang định làm gì, có màn ca múa gì mà
phải dùng tới án thư và ghế tựa như thế.
Tám ngọn đèn lung linh,
toàn bộ vườn hoa tối lại, chỉ còn nến trên thư án hắt sáng. Lâm Trí Viễn mặc bộ quần áo xanh chậm rãi bước lên vũ đài, ngồi lên chiếc ghế sau
thư án, thần sắc bình thản, bất động.
Diệp Vũ từ mạn sườn vũ đài
đi lên, bước từng bước cao múa, mỗi một bước lại hướng về phía thư án.
Sự xuất hiện của nàng đã lấy được một trận tiếng kêu ồn ào.
Cả
mái tóc đen dài như thác không trang sức gì, thả lỏng sau lưng, khuôn
mặt không phải dùng đồ tranh sức trang nhã bình thường mà dùng kiểu
trang điểm đậm nhạt, khiến ngũ quan nàng nổi bật toàn bộ nhất là đôi
mắt, toàn thân mặc bộ quần áo lấp lánh sáng, nhìn mị hoặc tới cực điểm;
toàn thân mặc quần áo trắng bó sát ngực, dưới thân mặc quần dài đỏ rực,
cả người lộ ra vòng eo trắng nõn nhỏ nhắn tinh tế, vóc người tinh tế
xinh đẹp, dáng điệu uyển chuyển như chim yến.
Ăn mặc như thế, yêu diễm, nóng bỏng, cuồng dã, còn chưa nhảy mà đã bắt trọn ánh mắt và tâm tư của tất cả mọi người.