Tài nghệ của nàng là
độc đáo nhất thiên hạ, lại lần nữa ra ngoài dự kiến của hắn, khiến hắn
bị thuyết phục. Hắn khó hiểu hỏi, “Nàng tinh thông các loại nhạc khí,
sao không tự mình phổ nhạc chứ?”
“Thật ra ta chỉ xem trộm nhạc phổ thôi, sẽ không biết viết nhạc đâu” Nàng nói quẫn bách, “Ta cũng không rõ là sao nữa”
“Thì ra là thế” Hắn cười hiểu ra, “Nàng không biết viết nhạc cũng không sao, ta viết là được. Có thể cùng hợp tác với Diệp cô nương, là may mắn lớn
nhất cuộc đời này của ta rồi” Nàng cười chột dạ.
Đó không phải là Diệp đại tiểu thư không biết viết nhạc, mà nàng không muốn viết. Nàng
có thể đem bản thân mình kết hợp với tài nghệ của Diệp đại tiểu thư,
viết ra khúc nhạc nhưng nàng lại cảm thấy rất khó khăn, chẳng bằng tìm
Lâm Trí Viễn giúp, bản thân mình có thể được thoải mái chút.
Tới
đêm về đến nhà, Diệp Vũ cảm thấy hơi mệt, định nhắm mắt chút rồi sau mới tắm. Nàng vừa ngồi xuống đã thấy mẫu thân chạy vội vào, trên mặt đầy lo lắng, đôi mắt đẹp nhăn tít lại long lanh giọt lệ.
Tuy nàng chẳng phải là Diệp đại tiểu thư chân chính, nhưng Thiến Hề lại đối đãi nàng
rất tốt. Từ lúc nàng xuyên không tới thành Kim Lăng cho tới nay, đã sống nương tựa vào mẫu thân, chẳng bao lâu nẩy sinh tình mẹ con thật sự.
Nhìn thần sắc mẫu thân như vậy, nàng theo trực giác có chuyện xảy ra.
“Mẫu thân, có chuyện gì rồi?”
“Vũ Nhi, cứu cứu Thành nhi…..” Thiến Hề cầm tay con gái, hai dòng lệ chảy
xuống, nói thất kinh, “Thành nhi còn nhỏ, không thể xảy ra chuyện được…. Thành nhi…”
“Đệ đệ làm sao vậy? Mẫu thân đừng nóng vội, từ từ nói”
Diệp Vũ đỡ bà ngồi xuống, trấn an hai câu, cuối cùng mới khiến bà bình tĩnh chút. Hoá ra, Diệp Tuấn Thành bị người ta bắt đi.
Chạng vạng có một hán tử tới phủ, đưa ra một khối ngọc cho Thiến Hề xem. Khối ngọc Kỳ lân này có màu xanh biếc là phụ thân đưa cho đệ đệ lúc đầy
tháng, đệ đệ vẫn đeo trên người chưa từng tháo ra. Giờ khối ngọc lại bị
cướp, nhất định đệ đệ đã bị người ta bắt đi rồi.
Hán tử kia không nói rõ thân phận, chỉ nói với Thiến Hề, “Con phu nhân sẽ tạm thời không chết, nhưng cũng đang hấp hối. Trên đời này chỉ có một người có khả
năng cứu con người, đó là con gái người”
Nói xong mấy câu đó thì
đi luôn. Thiến Hề vốn định tới lầu Tiêu tương tìm con gái, lại do quá lo lắng nên dẫn tới hôn mê bất tỉnh.
Diệp Vũ hiểu ra là do Thuỵ vương bắt đệ đệ. Diệp Tuấn Thành là tâm can của Thiến Hề, nàng sao có thể không cứu chứ?
“Vũ Nhi, con có biết kẻ nào bắt Thành Nhi không?” Thiến Hề lo âu hỏi, gấp
tới mức hoang mang lo sợ, “Họ có cần tiền không? Hay họ lại giết Thành
Nhi? Hay là họ lại chặt tay chân Thành nhi…”
“Mẫu thân, đừng nghĩ lung tung, đệ đệ không sao, con sẽ cứu đệ đệ”
“Con là con gái cứu thế nào chứ? Chẳng may kẻ xấu nổi háo sắc chút…”
“Con sẽ có cách, mẫu thân yên tâm đi”
“Hay là mời Tiêu Tương giúp đi, tốt xấu gì lầu Tiêu Tương cũng giúp được một tay”
“Nhiều người dễ hỏng việc, mẫu thân, ngày mai đệ đệ có thể bình an trở về phủ tướng quân rồi”
Thiến Hề gật gật đầu, giơ tay gạt lệ, không còn hoảng loạn nữa, “Con định cứu Thành nhi thế nào? Con có biết Thành nhi ở đâu không?”
Diệp Vũ
an ủi, “Mẫu thân đừng lo, những kẻ đó sẽ dẫn con đi” Nàng lại trấn an
một lúc nữa, mẫu thân mới yên lòng trở về phòng nghỉ.
Thuỵ vương
làm vậy, bỏ qua “mọi thứ”, bức nàng phải nghe lệnh y. Phải làm sao đây?
Coi nàng có lực chỉ e khó mà cứu Diệp Tuấn Thành ra, đành phải tìm người giúp vậy. Tấn vương? Hay Hữu tướng? Hay Sở Hoàng đây?