Dưới một người, trên vạn người, lại nhàn nhã thoải mái ngồi thuyền hoa pha
trà, sao mà thanh nhàn thế. Nhưng thấy thần sắc chăm chú của hắn, tư thế tao nhã, nhìn tổn thể, hắn hẳn là tận tình trở thành văn nhân nhã sĩ
thong dong ngắm cảnh mà không phải ngồi trên ngôi quyền cao chức trọng.
Dung mạo ấy giống như nam tử Hạ Phong pha trà, nàng nhìn xuyên qua khuôn mặt này, thấy Hạ Phong.
Hạ Phong à, cho dù chúng ta không cùng một thời đại, ta vẫn không có cách nào quên được anh.
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tình của nàng rơi xuống thật thấp.
Nước nóng đã có, Thẩm Chiêu châm trà xong, lá trà cuộn như con sâu, màu nước trà xanh biếc, trong suốt sáng ngời, mùi hương trà thơm ngào ngạt,
khiến con người ta muốn nẩy lòng nhấm nháp. Nàng tiếp nhận ly trà,
thưởng thức mùi thơm ngát, sau đó chậm rãi nhấp.
“Ngọt lành mát mẻ, như được về chốn cũ, trà ngon, trà ngon” Diệp Vũ cười to tán thưởng, “Đây là trà gì vậy?”
“Cố chử Tử Duẩn” Hắn nheo mắt lại say mê ngửi mùi hương trà.
“Hoá ra là Cống Trà” Nàng quyết định đi thẳng vào vấn đề, “Ngoài phẩm trà ra, đại nhân còn có gì chỉ giáo?”
Hắn uống xong một ly, lại rót thêm ly nữa, “Tấn vương đã nói chuyện các
người với ta rồi, ngươi vì sao không chịu vào phủ Tấn vương?”
Nàng trêu: “Đại nhân ngực mang Nhược Cốc, lòng đặt hết lên quốc gia, quan
tâm hẳn phải là đại sự triều chính, chứ không phải tư tình nam nữ chứ”
Thẩm Chiêu cất cao giọng nói, “Diệp đại tướng quân hàng năm đóng ở biên
cảnh, chính trực trung nghĩa, lòng dạ son sắt, công trạng lớn lao, ta
kính ngưỡng vô cùng. Tướng quân không ở trong phủ, ngươi là viên minh
châu của tướng quân, ta dĩ nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn được”
Diệp Vũ cười không nói.
“Theo ta biết, ngươi cuồng dại với Tấn Vương, nay Tấn vương nguyện ý cưới ngươi, vì sao ngươi lại không muốn gả chứ?”
“Ta nghĩ thời điểm gả thì ngài ấy lại không muốn cưới, lúc ngài ấy muốn kết hôn, ta lại không muốn gả, chỉ đơn giản vậy thôi”
“Đây đâu phải là nguyên nhân chính chứ” Hắn nói chắc chắn.
Hắn và Tấn vương đều thích màu áo trắng, tính tình cũng tương tự như nhau,
ôn nhuận hiền hoà, nhưng Thẩm Chiêu trầm ổn hơn chút, Sở Minh Hiên lại
thong dong tới mức không kiềm chế nổi, cả tâm tư đều hiện hết trên mặt,
trong mắt.
Nàng dùng giọng nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy vừa
ăn no miệng bị thương tổn nói, “Làm một ngươi bị người trong lòng hung
hăng giẫm mạnh lên tâm ý và tôn nghiêm, lòng nàng đã tan nát từng mảnh
nhỏ, rốt cuộc không trở lại được nữa, Nàng thề, sẽ không thương tâm vì
loại người này, cũng không chảy một giọt lệ vì hắn nữa”
Thẩm Chiêu chậm rãi chớp mắt, “Ta hiểu. Diệp cô nương, nàng định ở lại lầu Tiêu Tương sao?”
Nàng hỏi ngược lại, “Tự lực cánh sinh, có gì không thể chứ?”
“Nếu nàng nguyện ý, ta bảo Dĩ An sắp xếp cho nàng và mẹ nàng…”
“Không cần, ta ở lầu Tiêu Tương cũng chẳng phải ở không”
“Diệp cô nương thật đặc biệt” Hắn cười từ tốn, cười như gió xuân.
Khoang thuyền yên tĩnh, hai người phẩm trà, đầy tâm sự.
Mãi một lúc sau, Diệp Vũ nghĩ ngợi rồi nói, “Có rượu không? Ta muốn uống rượu”
Lúc này hắn mới bảo gã sai vặt đi mua rượu, rất nhanh đã mang về một vò nữ
nhi hồng tới, nàng rót một chén nói, “Đã lâu chưa được uống rượu, hôm
nay muốn uống cho say. Tửu lượng đại nhân thế nào?”
Hắn mỉm cười nói, “Cũng khá”
Nàng bưng ly rượu lên, nói sảng khoái, “Tửu lượng rượu ta nhất định hơn ngài, nào, uống!”
Sau khi chạm cốc, nàng uống một hơi cạn sạch. Hắn khuyên nàng uống chậm
chút, nàng lại không nghe, cứ hết ly này tới ly kia rót vào họng.
Tửu lượng Diệp Vũ tốt lắm, mà tửu lượng Diệp đại tiểu thư thì không được
tốt. Chỉ sau bảy chén càng ngày càng mê muội, nàng đã biết mình say năm
phần rồi.