Cung nhân ở bên ngoài cửa thấy vậy chấn động, lập tức đi truyền thái y. Diệp Vũ cười lạnh lẽo, đó là một loại lạnh tới tận xương tủy và đầy thù hận, “Đây là kịch độc, ngươi hẳn phải chết chắc”
“Nàng nên vì hoàng huynh… vì đứa con trong bụng mà báo thù sao?” Sở Minh Hiên cất giọng khàn khàn, giọng đầy đau nhức và đứt quãng.
“Đúng!” HẬn trong mắt nàng bốc như lửa cháy, “Ngươi thiêu sống bệ hạ, giết đứa con trong bụng ta, ta hạ độc chết ngươi, đã tiện cho ngươi lắm rồi đó”
“Nàng gạt ta… Ta thật sự nghĩ đến nàng chấp nhận ta rồi…”
“Không làm vậy, sao ngươi dễ dàng mắc mưu chứ?”
“Nàng cứ vậy mà hận ta sao?” Hắn túm chặt cổ tay nàng, nôn ra máu đen, một giọt dính trên ống tay áo màu vàng, nháy mắt nở rộ trở thành một đóa hoa máu kinh hãi.
“Ta hận không thể chém ngươi tan thành trăm mảnh!” Diệp Vũ nói nghiến răng, lửa hận hừng hực thiêu đốt trong lòng nàng.
Sở Minh Hiên cười nhẹ, tiếng cười ngập tràn giễu cợt bi thống, thất vọng…
Ánh mắt nàng lạnh lẽo nhìn hắn, gương mặt hắn méo mó xé rách, như thành từng mảnh nhỏ rơi xuống đất.
Đôi mắt nhiễm máu của hắn bình thản, lệ khí và bi giận đan xen lẫn nhau, “Ta một lòng say mê đối đãi với nàng, thế mà nàng lại đối xử với ta thế đây!”
Hận trong mắt nàng, càng khiến người ta thêm chói mắt, “Bởi vì, ngươi hại chết người ta yêu”
Hắn cười lạnh lùng, “Nàng thật sự yêu hoàng huynh sao… Hoàng huynh có thể cho nàng, ta cũng có thể cho nàng mà… Nàng rõ ràng có tình cảm sâu nặng với ta, vì sao lại chuyển sang người hoàng huynh chứ?”
Một câu cuối, là rống lên hỏi giận dữ.
“Bởi vì, lúc đầu Diệp Vũ đã chết rồi, bị câu nói của ngươi thương tích đầy mình, đã sớm chết rồi” Diệp Vũ chỉ đành nói ra vậy.
“Được… được… được… Thật tốt quá…” Sở Minh Hiên cười ầm ĩ, giọng càng tràn ngập đau thương, “Hóa ra là ta mua dây buộc mình, gieo gió gặt bão…”
“Nếu ngươi cam tâm làm một Vương gia tiêu dao tự tại, ta sẽ giữ mãi trong lòng ta tình nghĩa và sự áy náy. Mà giờ, ngươi tự tay xé bỏ tình nghĩa giữa ta và ngươi” nàng vô cùng thống khoái, lại vô vùng đau đớn, “Ta sẽ vĩnh viễn không tha cho ngươi!”
Lúc trước dụ dỗ Sở Minh Hiên, ở cùng một chỗ với hắn, cũng có lúc vui vẻ. Hắn với nàng thâm tình, si tình không phải là nàng không cảm động, nhưng cũng chẳng có cách nào báo đáp lại, trong lòng vô cùng áy náy. Mà nay, nàng tự tay tiễn hắn ra đi, cũng bi thống mãi không thôi.
Sở Minh Hiên lại phun ra một búng máu, đôi mắt đỏ máu cứ ngập tràn thâm tình, “Thật ra, ta đã sớm đoán được nàng đều không phải thật tình chấp nhận ta… Ta đợi nàng ra tay… Ta biết trong bát đường phèn tuyết lê có độc, nhưng ta cũng không phản kháng ăn vào… Nếu lúc này có thể tiêu trừ được nỗi hận của nàng, như vậy, ta nguyện uống thuốc độc… Để nàng không còn hận ta nữa…”
Diệp Vũ kinh hãi, hắn biết trong bát tuyết lê đường phèn có độc ư? Hắn cố ý uống thuốc độc, chỉ vì muốn tiêu trừ nỗi hận trong lòng mình sao?
“Ngươi làm vậy ta cũng sẽ không cảm động đâu” Nàng tâm địa cứng rắn hẳn lên, lòng như đao cắt, “Lại càng không tha thứ cho ngươi”
“Vì sao hoàng huynh chiếm được lòng…..ta không chiếm được… vì sao…” Hắn hỏi đầy bi thương, miệng đầy máu đen, mắt chớp run rẩy.
“Chuyện tình cảm, vốn chẳng thể ép buộc được. Ngươi hỏi ta vậy, ta cũng chẳng biết trả lời thế nào đâu”
“Vũ Nhi, tha thứ cho ta… được không…” Sở Minh Hiên đau khỏ cầu xin, đau đớn như vậy, si tình như vậy, khiến người ta đau lòng.
“Ngươi chết rồi, ta mới có thể tha thứ cho ngươi” Diệp Vũ yên lặng.
Hắn lại phun ra một đống máu to, phun ngay trên ngự án, cả văn phòng tứ bảo, tấu chương đều nhiễm nhiều máu, nhìn chói mắt.
Sau đó hắn ngã gục xuống bàn, hai mắt nhắm nghiền bất tỉnh nhân sự. Nàng nhìn hắn, lệ rơi đầy mặt, tâm thần đau nhức. Sở Minh Phong, con à, cuối cùng ta cũng báo được thù cho các người rồi.
***
Nhìn anh sáng phát ra từ cửa sổ nhỏ duy nhất ở trên mái nhà thì biết trời đã tối rồi. Từ lúc bị thị vệ áp đến đại lao, đã mất khoảng ba bốn canh giờ, Diệp Vũ cứ ngây ra như phỗng, nghĩ tới một khắc Sở Minh Hiên gục xuống kia, nghĩ tới cảnh Sở Minh phong bị chết cháy thống khổ kia…
Đêm thu lạnh lẽo, nhà tù càng lạnh lẽo và ướt lạnh hơn, khí lạnh chui vào da thịt, nàng ôm chặt bản thân, cố chịu cơn lạnh đói. Một con chuột kêu “chít chít” chạy từ ven tường qua, một cơn sợ hãi bất chợt nẩy lên trong lòng.
BẤm thời gian theo đốt ngón tay, nàng tóm lại không kìm được cơn buồn ngủ, mơ màng ngủ mất. Chẳng biết ngủ bao lâu, một trận tiếng loảng xoảng của cửa sắt làm nàng tỉnh. Nàng nhìn thấy hai thị vệ đứng ở bên ngoài cửa nhà tù quát, “Đứng lên!”
Nàng giãy dụa đứng dậy, cảm thấy bốn phương tám hướng có khí lạnh ập tới, liền co mình đi ra tù. Có lẽ đêm nay là đêm chết của nàng. Minh Phong à, ta đến với chàng, có được không?
Ra khỏi đại lao, đêm đen kịt như mực, khí lạnh bức người, Diệp Vũ run rẩy đi trước, đi về hướng địa phủ. Mục đích dĩ nhiên là tư điện của Sở Minh Hiên rồi, nàng bất giác đoán, hắn tới tột cùng có chết không nhỉ?
Bước vào đại điện u ám, đi tới tẩm điện đèn đuốc mờ mịt, nàng ngước lên trời cầu nguyện, sở Minh hiên chết rồi, Sở Minh Hiên chết rồi…
Tuy trước khi Lãnh nguyệt Nhiễm chết nói cho nàng, hắn si tình với nàng, nhưng mà hắn hại chết Sở Minh Phong, không thể tha thứ, không thể tha thứ. Nàng sao có thể để hung thủ tiêu sao tự tại chứ?
Nêu là trước đây, nàng biết tâm ý của hắn, tâm tư, sẽ cảm động, sẽ áy náy, nhưng giờ nàng chỉ có hận.
Đưa mắt nhìn lại thấy trên long tháp có một người nửa nằm, Từ thái y đang đứng một bên, còn một bên là công công hầu cận gần gũi. Nàng khiếp sợ, Sở Minh Hiên chưa chết!
Vì sao không chết chứ?
“Lại đây…” Giọng hắn trầm trầm, hơi thở mong manh. Diệp Vũ đi qua, thù hận trong cơ thể lần nữa bốc cao.
Dừng trước long tháp ba bước, nàng thấy khuôn mặt tuấn tú của Sở Minh Hiên trắng bệch, con ngươi đen híp lại, mỏng manh lúc có lúc không, có thể ngủ bất chợt lúc nào.
“Từ thái y cứu đúng lúc, ta vẫn chưa chết được, để cho nàng thất vọng rồi” Tiếng Sở Minh Hiên khàn khàn đứt quãng, như già đi tận mười tuổi lận.
“Đúng ta rất thất vọng” nàng sao cũng không nghĩ được, Từ thái y là thánh thủ giải độc, có rất ít loại độc mà ông ấy không giải được. Hắn bảo công công và Từ thái y lui ra ngoài, trong tẩm điện chỉ còn hai người. Ánh đèn u ám, khiến cho tâm người mê đi. Hắn vẫy tay, nàng tiếng lên hai bước, lạnh băng nhìn hắn chắm chú. Hắn khẽ nhếch môi, cười tủm tỉm, “Vũ Nhi, ta không chết được, bởi vì… Ta là chân mệnh thiên tử”
Diệp Vũ nghĩ nếu có cơ hội lần nữa, nói vậy chắc cũng không dễ ra tay đâu, bởi hắn đã có đề phòng.
“Ta làm thế nào, nàng mới có thể tha thứ cho ta chứ? Mới có thể ở lại bên cạnh ta hả?” Sở Minh Hiên thành khẩn vô vàn, ngập tràn thâm tình.
“Nằm mơ đi!” Nàng cất giọng lạnh băng.
Hắn đau đớn nhắm mắt lại, trên mặt ngập tràn ưu thương, “Ta cho nàng một lần cuối cùng, hiện giờ, nàng giết ta đi, báo thù cho hoàng huynh”
Nàng cười lạnh như băng, “Ngươi không phải hối hận”
Hắn lấy một thanh chủy thủ ở bên gối ra, đưa cho nàng, ho khụ hai tiếng, “Không hề”
Diệp Vũ tiếp nhận chủy thủ, rút ra, ánh sáng kim loại đột nhiên lóe lên, chói cả mắt nàng, càng chói mắt hắn.
Lòng bàn tay Sở Minh Hiên đặt lên ngực, “Đâm xuống từ chỗ này đi, ta sẽ đi đời nhà ma ngay!”
Nàng chậm rãi đứng lên, chậm rãi giơ chủy thủ lên. Giờ này khắc này, thù hận ngập tràn, hận ý ngập mắt, nàng hận không thể đâm ngay xuống báo thù cho Sở Minh Phong.
Hắn nhìn nàng chăm chú, ánh mắt ai oán mà vô tội như vậy, ánh mắt thâm tình mà không hối hận như vậy…. Bốn mắt nhìn nhau, ngân nga đoạn tình xưa.
Một cảnh này lại nẩy lên trong óc nàng, lúc ở trong rừng ôm nhau lưu luyến, lúc dưới trăng tắm ánh trăng, ở thư phòng quyến rũ hắn, ở trong thư phòng tướng phủ làm thương tổn hắn, ở Dương Châu chăm sóc cho hắn, ở thính phong các nhận nhầm hắn là Sở Minh Phong… Tiêu sái không kiềm chế được của hắn, ôn nhu bá đạo của hắn, cuồng dại tuyệt đối của hắn, cứ hiện lên rõ trước mắt, cứ phảng phất như mới hôm qua…
Hắn không chiếm được nàng, càng dự đoán được biến thành si niệm, chấp niệm làm méo mó trái tim hắn, khiến cho tính tình hắn biến lớn, trở nên âm độc tàn nhẫn, lãnh khốc vô tình. Nhưng mà hắn biến thành vậy cũng đều là vì nàng.
HẮn có hư hỏng thế nào cũng sẽ không là tổn thương tới nàng, thậm chí còn tiêu trừ hận thù của nàng, cam tâm tình nguyện chết trong tay nàng. Trong khoảng khắc, Diệp Vũ không đâm xuống được.
Có lẽ, hạ độc chết hắn, chỉ là một khắc nhẫn tâm đó thôi. Giờ, nàng thấy hắn si tình, rốt cuộc nhẫn tâm không nổi.
“Vì sao không giết ta? Vì sao không báo thù cho hoàng huynh hả?” Sở Minh Hiên hạ giọng trầm thấp hỏi, túm chặt cổ tay nàng.
“Buông tay ra!” Nàng giãy dụa.
“Giết ta đi!” Hắn đem tay nàng dời xuống mũi dao đặt ngay phía trên ngực hắn, chỉ cách tấm áo tơ tằm màu vàng mỏng manh, giọng hắn đầy lệ, “Đâm xuống đi, có thể báo thù cho hoàng huynh”
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, đúng vậy, chỉ cần nhắm mắt, nhẫn tâm đâm xuống, có thể báo thù cho Sở Minh Phong. Vì sao không đâm xuống? Vì sao không đâm xuống chứ?
Diệp Vũ, ngươi đến tột cùng là đang nghĩ gì thế? Ngươi đến tột cùng là đang do dự gì thế? Diệp Vũ, ngươi là kẻ thất bại thảm hại! Diệp Vũ, ta khinh bỉ ngươi!
Sở Minh Hiên giật chủy thủ trong tay nàng, kéo nàng lại gần, nhìn thật sâu vào trong mắt nàng, “nàng không giết ta, là vì không đành lòng, không tha, bởi vì, trong lòng nàng có ta”
“Không phải!” Diệp Vũ lớn tiếng phủ nhận, phẫn nộ đẩy hắn ra, đứng lên, “Ta không thể giết ngươi, là vì dù có giết ngươi, Sở Minh Phong cũng không sống lại được”
“Thật không?” Hắn cười khẽ, cười đến mờ ám. Nàng lại không muốn thấy hắn nữa, không muốn ở thêm cùng hắn tý nào nữa, hoảng sợ chạy đi.
Lại có một giọng toát ra hỏi nàng: Vì sao không giết hắn chứ? Vì sao lại mềm lòng? Vì sao…
Không phải là không muốn báo thù, khoogn phải là không muốn giết hắn, nhưng mà hắn chết rồi, Sở quốc phải làm sao đây? Tôn thái hậu đã chết, hắn có thể nắm đại cục trong tay, nếu hắn cũng chết rồi, Đại hoàng tử Sở Lăng Thiên có thể trấn an được cả văn võ trong triều không? Tuy có thẩm Chiêu dốc lòng hết sức giúp đỡ, nhưng nó chỉ có một mình sao đấu lại được với cả văn võ trọng thần nhiều như vậy chứ? Giả sử ngụy quốc, Tần quốc nhân cơ hội xuất binh xâm phạm biên giới, Sở quốc liền nằm loạn trong giặc ngoài, nguy cơ ngập tràn. Mà màn hạ độc lúc trước, nàng vốn cũng không nghĩ nhiều như thế, bị thù hận che mắt.
Tuy Minh Phong mất rồi, nhưng hắn đã cần chính nhiều năm, chăm lo việc nước, nhất định cũng không muốn thấy Sở quốc sụp đổ, núi sông rung chuyển, lại càng không nguyện thấy kẻ thù bên ngoài xâm nhập, khói lửa ngập trời.
***
Gió thu càng ngày càng lạnh, bóng tối càng ngày càng dài. Một hồi mưa thì lại lạnh, lại gợi lên từng cảnh thương đau.
Lại có mưa rơi, tí tách tí tách, triền triền miên miên. Hoa cúc bị gió mữa táp tả tơi, hình dung gẫy rụng, thương tích đầy đất. Lá sen trong Bích Hồ từng phiến từng phiến nghiêng ngả, trên mảng lá xanh từng giọt nước to lăn qua lăn lại, đóa hoa sen yêu kiều vẫn rung rinh cao nhã như cũ, giữa mưa gió sấm chớp mà vẫn đứng hiên ngang.
Thẩm Chiêu đứng cách đó không xa, tay che ô giấy dầu, ngóng nhìn lươgn đình. Nàng ấy đứng ở bên đình, nhìn mưa thu, quần áo trắng bay bay phất phơ nhiễm ướt sương mù.
Ở ngay tại đây thê lương, lạnh lẽo, cảm thương trong mưa thu, trên rường cột chạm chổ, trên lan can lương đình, trong bối cảnh thu vàng khô héo, áo trắng kia nhìn bắt mắt, lại khiến cho người ta thấy cô độc tịc liêu.
Hắn đi tới lương đình, Diệp Vũ thấy hắn liếc một cái rồi lại tiếp tục ngắm mưa.
“Vì sao làm vậy?” Hắn đứng sóng vai với nàng.
“Trên đời này có ngươi không biết không đoán ra sao/?” Nàng lẳng lặng hỏi lại.
“Ta không phải là thần, chỉ là phàm phu tục tử” Thẩm Chiêu đáp thản nhiên. Nàng nhớ rõ hắn đã từng nói qua vậy, khi đó còn chưa tin, chỉ cảm thấy hắn khiêm tốn, giờ tin rồi, đúng thật hắn không phải thần, là thần cơ diệu toán mà lại chẳng tính toán ra được lòng người.
HẮn bình tĩnh nói, “Nàng muốn báo thù cho tiên hoàng, hạ độc chết bệ hạ, bệ hạ may mắn tránh được một kiếp. Sau đó bệ hạ ép nàng giết người, vì sao cô không giết?”
Diệp Vũ hỏi lại, “Đại nhân nghĩ sao?”
Hắn đưa mắt nhìn mưa phùn róc rách, “Nàng không ra tay được là bởi bệ hạ chết rồi, Sở quốc nhất định sinh loạn. Không những thiên hạ chấn động, lòng người sinh biến, Ngụy quốc, Tần quốc có có thể nhân cơ hội xuất binh xâm chiếm, đến lúc đó, Sở quốc loạn trong giặc ngoài, không còn sức ứng phó với kẻ thù bên ngoài binh mạnh, có khả năng mất nước vô cùng”
“Thẩm Chiêu không hổ là người thông minh nhất Đại Sở quốc” Nàng cười thản nhiên.
“Chỉ là hư danh thôi” Thẩm Chiêu nhìn nghiêng nàng, ánh mắt ôn nhu như nước, “Sau này có tính toàn gì không?”
“Hay đại nhân chỉ cho ta một con đường sáng đi”
“Sinh nhật bệ hạ là vào hai mươi tám tháng chín, tiết vạn thọ là cơ hội”
“Vẫn xin đại nhân chuẩn bị giúp cho”
Họ cùng nhìn nhau cười, khóe môi dâng lên chút ấm áp. Nàng biết thế gian này, luôn có một người hết lòng giúp nàng, trợ nàng, bảo vệ nàng, chỉ cần nàng mở miệng, hắn tuyệt đối sẽ không cự tuyệt. Người đó là Thẩm Chiêu.
Mưa thu tạnh dần, dưới đất sáng dần, ánh nắng ló ra sáng ngời, phảng phất cảnh xuân tươi đẹp.
***
Mưa thu cuối cùng cũng ngừng, ánh nắng chọc tầng mây ló ra, chiếu khắp cả trái đất. Thời kỳ giáp hạt nên cây cỏ âm ướt sinh sôi nẩy lộc, được uống cơn mưa trở nên lóng lánh nhiều màu sắc, nhìn rất chói mắt.
Một đại thẩm ôm rổ gỗ về nhà, lơ đãng thấy ven đường có trong đám cỏ có một nam tử. Bà đi qua xem, là một hán tử bị thương, hơn nữa đang sốt caO.
Bà gọi hai tiếng đây mấy cái nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, lại còn có chút thở. Làm sao đây?
Bà khẽ cắn mội cố sức nhấc hắn lên, đỡ hắn về nhà, đặt hắn ở trong phòng củi, để hắn dựa vào bên cạnh lò sưởi, hong khô quần áo, sau đó sắc thuốc cho hắn uống.
Nửa canh giờ sau, hắn rốt cuộc tỉnh, híp mắt nhìn bà, hồn nhiên không rõ bản thân đang ở đâu.
“Vị tráng sĩ này, cậu bị thương ngã ở ven đường, đây là nhà của ta” Đại thẩm giải thích.
“Bà đã cứu ta… Đa tạ ơn cứu mạng…” giọng hắn khàn khàn, vừa mở miệng thấy cổ họng đau bỏng vô cùng.
“Vì sao cậu bị thương vậy?” Bà thấy sắc mặt hắn tái nhợt, mặt bệnh, chắc là bị thương nặng lắm.
“Làm phiền đại thẩm giúp ta sắc một chén thuốc trị đao thương… Sau này ta khỏi sẽ hậu tạ..” Hắn khẩn cầu nói.
“Không cần hậu tạ, ai cũng có lúc khó khăn, ta sẽ đi mua thuốc cho cậu” Đại thẩm cười nói, lấy một chén cháo từ trên xuống đưa cho hắn, “Bát cháo này lúc trưa còn thừa, cậu chịu khó chút đi”
“Đa tạ đại thẩm”
Hắn nhìn bà rời đi, cảm thán đã gặp được một người có tâm địa thiện lương. Cả cuộc đời này, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, đường đường là vua một nước Sở Minh Phong mà cũng có lúc chịu được người bố thí, kéo dài hơi tàn.
Đúng thật là đói bụng, Sở Minh Phong uống ừng ực hêt sạch cả bát cháo. Sau đó hắn cởi bỏ y bào, xem vết thương trên người… Trước ngực sau lưng, hai chân, vết thương có tất cả bảy vết, có miệng vết thương đã sưng tấy, có cái đỏ tươi như mới, chọc chói mắt… Hắn lấy một lọ thuốc nhỏ từ trong người ra trị thương, vừa bôi vào miệng vết thương, hắn cắn răng cố chịu cơn đau nhức ngập tim kia… Nhưng thuốc trị thương cũng đã hết, miệng vết thương khác đành chỉ nghe theo ý trời vậy…
Dựa vào cạnh tường, hắn nhớ lại nhiều ngày trước, bất giác cười khổ. Lúc trước đang ở trong hoàng cung, àm sao hôm nay không ngờ lại có kết cục này.
Ngày ấy hắn về điện Trừng tâm nghri tạm, cảm giác ngủ rất lâu, lúc tỉnh lại đã không còn ở điện Trừng Tâm nữa, mà là đang ở Dương Châu, cô độc. Hắn ngổn ngang trăm mối khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhơng cũng biết nhất định đã xảy ra chuyện gì lớn, vì thế mới chạy về Kim Lăng.
Nhưng mà chưa tới cửa thành thì có một toán người bịt mặt xuất hiện., Hắn với kẻ bịt mặt chạm nhau, điều khiến hắn khó hiểu là, họ cũng không muốn giết hắn, chỉ thầm muốn đồng phục, Nhưng họ đánh không lại hắn, cuối cùng lấy ám chiêu khiến hắn hôn mê, lại đưa hắn tới Dương Châu, trói gô hắn lại, nhốt trong một gian phòng tối.
Kẻ bịt mặt đó không bạc đãi hắn, cho hắn ăn, chỉ là không thả hắn. Hắn nhiều lần nghĩ cách trốn, đều bị chúng bắt lại.
Nghĩ kỹ hắn vẫn không rõ, toán bịt mặt đó là kẻ nào. Cứ vậy qua mấy ngày, rồi kẻ bịt mặt đó đi rồi, để lại một túi tiền cho hắn, một lọ thuốc trị thương. Hắn trên đường đi hỏi xem Sở quốc đã xảy ra chuyện gì lớn không, thế mới biết, bệ hạ băng hà, Tấn Vương đăng cơ.
Sở Min Phong rốt cục biết, hết thảy đều là âm mưu của Sở Minh Hiên.
Thành Dương Châu đồn đại tiên hoàng băng hà với nhiều kiểu, có người nói Tấn Vương hạ độc hại chết tiên hoàng, có kẻ nói tẩm điện thiên tử bất giác bốc cháy, tiên hoàng bị chết cháy, có kẻ lại nói tiên hoàng nhiễm bệnh cấp tính chết đột ngột… Hắn nghe xong những lời đồn này, muốn cười mà cười không nổi.
Hắn thề với trời: Sở Minh Hiên, ngươi làm nhiều chuyện như vậy, đơn giản là mơ ước vũ Nhi; trẫm sẽ không để cho ngươi được như mong muốn đâu, trẫm nhất định sẽ đoạt lại Vũ Nhi và giang sơn của TRẫm.
Vì vậy hắn mới về Kim Lăng, nửa đường lại gặp phải mai phục. Có hơn mười kẻ bịt mặt khác hẳn với kẻ bịt mặt lần trước, cố ép hắn tới chỗ chết bằng mọi cách. Hắn liều mạng toàn lực ứng chiến, mới đầu còn dư sức, sau chậm rãi lực bất tòng tâm. Thân thủ những kẻ bịt mặt đó rất cao, hắn mọt mình đối với với dăm ba người thì còn được nhưng nếu là mười người thì không địch nổi chúng.
Hắn phải bảo vệ mạng này, bị thương chỉ đành chạy trối chết. Hắn tin, kẻ bịt mặt này là Sở Minh hiên phái tới. Như vậy đám bịt mặt trước là ai phái tới? Thẩm Chiêu sao?
Đám bịt mặt như chó điên vậy thay nhau đuổi bắt hắn, hắn trốn trốn tránh tránh, ăn không ít khổ sở. Cái loại chạy trốn lòng vòng ngày, nguy hiểm vô cùng, khiến tinh thần và thể xác người ta không chịu nổi, Nhưng mà hắn tuyệt không thể chết được!
Đã nhiều ngày hắn giao chiến với đám bịt mặt bảy tám lần, lần nào cũng bị thương đầy mình, lần nào cũng đều phải chạy trốn họ.
Vũ Nhi là niềm tin mà hắn duy trì tiếp, Sở Minh Phong biết, nàng còn ở trong cung chờ hắn về, chờ hắn đi cứu… nàng nhất định đã nghĩ hắn chết rồi, nhất định sẽ đau lòng vô cùng… Sở Minh hiên có chiếm đoạt ngang nhiên hay không? Có ép nàng làm gì không?
Cứ nghĩ tới Vũ Nhi, tim hăn lại đau đớn kịch liệt, nỗi nhớ như thủy triều dâng cao, cuồn cuộn trong cơ thể hắn.
Vũ Nhi, hãy đợi ta, ta sẽ nhanh trở về cung!
Tim của hắn, cứng rắn vô cùng; mắt của hắn, lạnh khiếp người, sát khí cuồn cuộn. Bỗng Sở Minh Phong nghe thấy tiếng vang khác thường bên ngoài, là tiếng chân bước của kẻ bịt mặt. Hắn cố sức đứng lên, cầm trường kiếm trong tay đợi kẻ địch đi vào phòng.
Kẻ bịt mặt kịch liệt nghênh chiến, mặt mày hung ác. Mà trong chốc lát, trận kịch chiến bắt dầu, gió thu se sắt, lạc lõng tiêu điều.
Hắn cố sức đón đánh, lực bất tòng tâm, trên người vết thương chồng chất, thi triển chân tay, miệng vêt thương vỡ ra, đau nhức tới thấu tim.
Kẻ bịt mặt toàn lực vây chặt, dưới sự nỗ lực chống đỡ của hắn, bại lộ huyệt chủ, có kẻ dùng kiếm đâm vào vai phải của hắn, có kẻ dùng kích đâm vào chân hắn…
“A…”
Sở Minh Phong cất tiếng rống vang, như mãnh hổ gào thét, khiến người ta đau lòng. Cơn đau kịch liệt khiến mặt mũi hắn nhăn nhó, tiếng rên rỉ đau đớn vang vọng. Vai phải trúng kiếm máu trào ra đỏ tươi, chảy tí tách xuống đất. Gió lạnh ập tới, thổi bay tóc mai tán loạn của hắn.