Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ

Chương 36




Chỉ chớp mắt liền đến cuối mùa thu, hạ mấy trận mưa qua đi, thời tiết một ngày so một ngày càng lạnh hơn, Phượng Nghi Cung đã đốt địa long.

Ngu Hạ thể hàn, thân thể nhỏ yếu giống như cành liễu. Nàng sợ lạnh nhất, cho dù ở noãn các cũng cả ngày uể oải nằm rất ít động.

Lưu Tứ gần đây rất ít tới hậu cung, nghe nói là trong triều đã xảy ra chút việc.

Cảnh Quốc cùng Lan Quốc lúc trước đều là quốc gia tương đối cường thịnh, không phân cao thấp, Cảnh Quốc ở bắc, Lan Quốc ở nam, văn hóa phong tục đều bất đồng, bất quá sau khi Lan Quốc tới tay phụ hoàng Ngu Hạ đã không còn lớn mạnh bằng trước, thiên tai không ngừng, phụ hoàng Ngu Hạ lại là kẻ ngu ngốc mềm yếu.

Cảnh Quốc so Lan Quốc suy sụp còn sớm hơn, mười mấy năm loạn trong giặc ngoài không ngừng, còn bị Lan Quốc cướp đi rồi không ít đất đai. Khi tiên đế còn tại vị, trọng dụng nịnh thần, ngoại thích cầm giữ triều cương, Tề gia quyền thế ngập trời, binh quyền cũng trong tay ngoại thần. Thẳng đến khi Lưu Tứ thượng vị mới thu hồi binh quyền, đem đất đai bị Lan Quốc cướp đi thu hồi lại, chèn ép ngoại thích, Cảnh Quốc mới khôi phục một ít nguyên khí.

Bất quá rất nhiều chuyện đều không phải trong khoảng thời gian ngắn là có thể xử lý. Mấy đại gia tộc thế lực đan xen tung hoành, còn cần nhất nhất tan rã, đem toàn bộ quyền lực thu vào tay. Bởi vì chinh chiến quốc khố Cảnh Quốc còn rất ít, chi phí hậu cung cung phi cũng cắt bớt.

Bất quá, cắt bớt ai cũng không phải cắt của Ngu Hạ.

Ngu Hạ ở noãn các, lư hương châm nguyệt lân hương, trên vách tường treo dị vực tiến cống, dùng vàng bạc cùng tơ lụa bện thành thảm treo tường, trong noãn các ấm áp như xuân, cung nữ thái giám bên ngoài quét tước đình viện đều phải quấn quần áo thật dầy, Ngu Hạ mặc sa y đơn bạc, ở trên giường ngồi học thêu thùa.

Lúc trước ở Lan Quốc Ngu Hạ thật không có học qua may vá, nàng lúc ấy ngủ cả ngày, lúc không ngủ thì đi theo Thái Tử đọc sách, thái phó biết Ngu Hạ là tiểu công chúa được sủng ái, trước nay đều không có răn dạy qua Ngu Hạ.

Sau khi nàng mất đi ký ức đã không còn giống như trước, một ngủ giấc chính là vài ngày. Nàng cảm thấy nhàm chán, nhìn thấy Hà Tuyết làm quần áo cho nàng liền quấn lấy Hà Tuyết muốn học thêu thùa.

Lúc này Ngu Hạ đang thêu một cái khăn, nàng thêu không tốt lắm, mới bắt đầu học đường may có chút loạn, bất quá lại học rất nghiêm túc.

Hà Tuyết xem bộ dáng nghiêm túc của Ngu Hạ, nhịn không được nói: “Công chúa sao phải học cái này? Có nhiều người hầu hạ ngài như vậ, bọn nô tỳ làm cho ngài thì tốt rồi, ngài chỉ lo mỗi ngày nghỉ ngơi cho tốt.”

Ngu Hạ nhẹ giọng nói: “Nhàn rỗi cũng cảm thấy nhàm chán, đọc sách hoài cũng chán, có chút việc làm mới tốt.”

Hà Tuyết nói: “Lúc trước ngài am hiểu đánh đàn khiêu vũ, tay không có đụng qua mấy cái này.”

Mấy ngày nay Hà Tuyết nhìn thấy ngón tay Ngu Hạ bị kim đâm. Bất quá nàng bị đau cũng không nói, chỉ là lau khô vết máu sau đó tiếp tục thêu.

Hà Tuyết khuyên Ngu Hạ không được, nàng cũng biết Ngu Hạ nhàm chán.

Ngu Hạ một mình ngồi bên cửa sổ thêu thùa, Hà Tuyết cũng đi ra ngoài. Khoảng thời gian trước Lưu Tứ cảm thấy Ngu Hạ nhàm chán liền sai người mang tới cho Ngu Hạ một bầy chó con, bầy chó nhỏ có năm con, tất cả đều hôi hôi, màu lông không coi là xinh đẹp, nghe nói là cùng sói tạp giao, có một nữa huyết thống là sói. Trời ấm Ngu Hạ liền ở trong sân trêu đùa mấy con chó, bởi vì là Lưu Tứ đưa cung nữ cũng chỉ có thể cẩn thận nuôi.

Đám chó con này đều ăn thịt, bị hầu hạ đến du quang thủy hoạt, giống tiểu đoàn tử, Hà Tuyết cũng rất thích vật nhỏ lông xù xù.

Đám chó này chỉ thân thiết với Ngu Hạ, đối những người khác thì làm ngơ. Hà Tuyết rời đi Ngu Hạ tiếp tục ở bên cửa sổ thêu thùa, nghe được rèm châu phát ra động tĩnh nàng ngước mắt liền nhìn thấy Lưu Tứ tới.

Mắt Ngu Hạ nháy mắt sáng lên: “Bệ hạ!”

Nàng đã bốn năm ngày không nhìn thấy Lưu Tứ, Lưu Tứ cũng không phải người trọng nữ sắc, hậu cung phi tần khác cũng không có sủng hạnh qua, vào hậu cung cũng là tới nhìn Ngu Hạ.

Bên ngoài trời giá rét, trên người Lưu Tứ còn mang theo hàn khí, Ngu Hạ cảm thấy trên người hắn quá lạnh, nàng ăn mặc đơn bạc muốn dựa cũng không dám đi dựa.

Hắn giơ tay kéo Ngu Hạ ngồi lên đùi mình: “Đang làm gì?”

Ngu Hạ nói: “Thêu khăn tay, ngày nào cũng ở trong cung liền có chút nhàm chán.”

Lưu Tứ nói: “Thời tiết ngày càng lạnh, qua đoạn thời gian này sẽ mang nàng đi suối nước nóng hành cung. Thân thể nàng suy nhược ngâm suối nước nóng sẽ giúp thân thể nàng khỏe hơn.”

Ngu Hạ gật gật đầu: “Gần đây bệ hạ trong triều rất bận?”

Sắp bắt đầu mùa đông, trong triều vẫn luôn có rất nhiều việc phải xử lý, Lưu Tứ đang tính toán đề bạt đại thần chèn ép một ít thế gia đại tộc.

Hắn bá đạo đa nghi, quyền lực nắm trong tay mình Lưu Tứ mới có thể yên tâm.

Lưu Tứ đem nàng ôm vào lòng: “Cũng không tính vội.”

Ngu Hạ nhìn dung nhan nam nhân tuấn lãng, ngón tay nhịn không được giơ lên đi vuốt ve gương mặt Lưu Tứ: “Bệ hạ cũng phải chú ý thân thể……”

Lưu Tứ mắt phượng hẹp dài nhìn chăm chú vào nàng: “Công chúa là quan tâm trẫm?”

Mặt Ngu Hạ đỏ lên: “Không thể sao?”

Tất nhiên có thể. Lưu Tứ nắm lấy tay nàng, thấy đầu ngón tay nàng có vết kim đâm, hắn nói: “Nhàm chán cũng không cần thêu, ngón tay đều bị thương rồi.”

Ngu Hạ liền rút tay về, ngón tay có chút tê dại.

Nàng không thể tin mở to hai mắt.

Nam nhân mặt mày thâm thúy, nàng nhìn không hiểu ý vị trong mắt hắn, chỉ cảm thấy tầm mắt nóng rực này làm lòng nàng sợ hãi.

Xúc cảm nơi lòng bàn tay rất kỳ quái, nàng lẩm bẩm nói: “Dơ……”

Vẫn luôn ở cầm châm, hắn vậy mà đem ngón tay nàng ngậm trong miệng. Bất quá kỳ thật cũng không dơ, chỉ đụng vào kim chỉ cùng tơ lụa cũng không có chạm vào đồ vật khác.

Thật lâu sau, quần áo trên người Ngu Hạ bị cởi xuống, nàng vốn dĩ ăn mặc đơn bạc, noãn các độ ấm quá cao, lại không có người ngoài, nàng cũng chỉ mặc một thân sa y.

Lưu Tứ quần áo chỉnh tề, hắn ăn mặc long bào, gấm vóc màu đen rồng thêu chỉ vàng, trên gương mặt tuấn lãng cũng không có biểu tình gì khác. Lưu Tứ rất ít cười, phảng phất trời sinh liền tối tăm, người tối tăm lại lạnh lùng cao ngạo tự nhiên rất ít được người khác thích. Hắn cũng không cần ai thích, trong xương cốt là ngạo khí ích kỷ, cũng không cho phép người lung tung rối loạn tiếp cận. Trừ bỏ Ngu Hạ.

Ngu Hạ ngồi trên đùi Lưu Tứ, nàng vừa rối rắm vừa khó chịu, trong tiềm thức nàng cảm thấy như vậy rất nguy hiểm, làm nàng cảm thấy không khoẻ, tâm lý cùng thân thể đều không khoẻ. Nhưng nàng lại sợ cự tuyệt Lưu Tứ sẽ làm hắn thương tâm Lưu Tứ.

Rốt cuộc hai người là phu thê. Từ trong miệng Lưu Tứ hai người biết được lúc trước hai người thật lòng yêu thương nhau, nàng chưa bao giờ cự tuyệt hắn.

Ngu Hạ kéo quần áo trước ngực, ngước mắt nhìn về phía Lưu Tứ: “Bệ hạ…… Ta…… Ta……”

Nàng nói không nói nên lời.

Lưu Tứ nắm cằm nàng: “Lại nhớ tới cái gì?”

Ngu Hạ không thể nói, chỉ lắc lắc đầu, Lưu Tứ từ trong tay áo lấy ra một cái chuông bạc xinh xắn, ngón tay hắn thon dài, khớp xương rõ ràng, một bàn tay thật xinh đẹp.

Tiếng chuông thanh thúy, giống như tiếng vọng trong gió.

Ngu Hạ nhìn chuông bạc xinh xắn, trong đầu trống rỗng, ẩn ẩn có chút buồn ngủ.

Lưu Tứ hôn lên trán nàng: “Ngọc Chân ngốc, nàng chỉ có trẫm, chỉ có trẫm là người nàng có thể dựa vào, là người nàng tin tưởng nhất.”

Thanh âm trầm thấp lạnh lẽo, mê hoặc nhân tâm, Ngu Hạ chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngủ ở trong lòng Lưu Tứ.

Lưu Tứ đem quần áo Ngu Hạ khép lại, đem nàng đặt lên giường. Nàng ngủ phá lệ trầm ổn, giống như là hôn mê.

Hắn biết, hắn là ở uống rượu độc giải khát. Nhưng hắn không còn biện pháp khác. Lưu Tứ không muốn để Ngu Hạ nhớ lại bất cứ việc gì.

Nàng hiện giờ nhìn thấy hắn trong ánh mắt đều là vui sướng cùng ôn nhu, nếu nàng nhớ tới, đối hắn cũng chỉ có đề phòng cùng xa cách.

Ngu Hạ ngủ tới sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng nàng liền tỉnh. Lưu Tứ nằm ở bên gối.

Ngu Hạ nhìn thấy Lưu Tứ, khóe môi nhịn không được cong lên, ghé vào ngực Lưu Tứ: “Bệ hạ……”

Lưu Tứ thấp giọng nói: “Ngoan, đừng nháo, trẫm phải đi thượng triều.”

Ngu Hạ ôm cánh tay hắn: “Không muốn.”

Nàng vừa mới tỉnh phá lệ mê luyến Lưu Tứ, cảm thấy Lưu Tứ nơi nào cũng tốt, cho nên chui vào ngực hắn lộ ra đầu nhỏ: “Chúng ta đêm qua có phải hay không……”

Lưu Tứ nhéo nhéo mũi nàng: “Ừ.”

Trên người Ngu Hạ chỉ mặc một cái yếm, Lưu Tứ cũng chỉ mặc áo ngủ “Ngoan một chút, đừng quấn trẫm, trẫm đi lâm triều.”

Ngu Hạ gật gật đầu, ngoan ngoãn thả cánh tay hắn ra.

Nam nhân ngồi dậy, nàng nho nhỏ một đoàn ngủ ở bên cạnh hắn, tựa như một con mèo nhỏ mềm mại. Nàng nhìn về phía Lưu Tứ, trên người hắn quần áo mở rộng, lộ ra một mảnh cơ ngực màu mật ong rắn chắc. Lưu Tứ hàng năm tập võ, tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, võ công siêu phàm, lúc trước khi chưa đăng cơ là người xuất sắc nhất trong đám hoàng tử, mê đảo một đám quý nữ Cảnh Quốc, dáng người tất nhiên là cực phẩm.

Ngu Hạ trong tình cảm cũng không rõ ràng lắm, như cũ mơ mơ màng màng, nhìn thấy hai người quần áo bất chỉnh nằm cùng nhau liền cho rằng tối hôm qua hai người thân mật. Tối hôm qua Lưu Tứ vẫn luôn ngủ ở gian ngoài, nửa canh giờ trước mới vào nằm cạnh nàng.

Nàng lại ôm eo Lưu Tứ: “Bệ hạ mỗi ngày đều vội như thế sao? Ta muốn chàng bồi ta.”

Lưu Tứ biết nếu như nàng thanh tỉnh, suy nghĩ lúc này khẳng định không phải cầu hắn mỗi ngày bồi nàng mà là hận hắn không thể biến mất, không bao giờ muốn hắn xuất hiện trước mặt nàng.

Loại này tương phản quá lớn.

Lưu Tứ tình nguyện làm việc mạo hiểm, dùng thủ đoạn để nàng cả đời không cần nhớ lại, cũng không muốn nàng dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn hắn.

Cảnh Quốc để lại không ít cục diện rối rắm yêu cầu Lưu Tứ thu thập, tiền triều đều là ba ngày thượng một lần triều, tới lượt Lưu Tứ hắn chăm lo việc nước, mỗi ngày lâm triều, cách mười ngày mới nghỉ tắm gội một ngày.

Lưu Tứ nói: “Qua mấy ngày lại bồi nàng.”

Ngu Hạ nhẹ giọng làm nũng: “Ta muốn bệ hạ hôm nay bồi ta.”

Lưu Tứ bất đắc dĩ đáp ứng nàng: “Được, trẫm đáp ứng nàng, Ngọc Chân, mau buông tay ra đi.”

Ngu Hạ lúc này mới buông tay.

Hắn lúc trước cũng gặp qua Ngu Hạ làm nũng gây rối vô cớ như vậy. Bất quá không phải đối với hắn, mà là đối với huynh trưởng nàng. Thái Tử Ngu Chương có thể tùy ý ra vào cung, Ngu Hạ làm công chúa lại không thể ra cung, có khi nàng cảm thấy trong cung quá nhàm chán muốn đi Bạch gia chơi đều khẩn cầu Ngu Chương như vậy. Thái Tử vốn dĩ sẽ đáp ứng, vì muốn nghe muội muội khẩn cầu vừa đáng thương lại đáng yêu sẽ cố ý làm bộ không đáp ứng.

Lý Đại Cát cùng cung nữ tiến vào hầu hạ Lưu Tứ rời giường, Ngu Hạ ở trong màn, sáng sớm hàn khí nặng, Lưu Tứ không cho nàng ra ngoài, nàng ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn, nửa cái canh giờ sau mời rời giường dùng đồ ăn sáng.

Màn giường là dùng lông khổng tước dệt thành, thu đông khí hậu rét lạnh, Cảnh Quốc ở phía bắc, Ngu Hạ ở nơi khí hậu ôn hòa Lan Quốc lớn lên, chịu không nổi thời tiết quá lạnh, màn giường thật dày ngăn cách hàn khí, cho dù là vào trời đông giá rét nàng ngủ bên trong, buổi tối đá chăn, chỉ mặc áo đơn cũng không cảm thấy lạnh.

Lông Khổng tước làm quần áo đều rất trân quý, lúc Tề Thái Hậu còn là Hoàng Hậu, hoàng đế lại hoang dâm vô đạo, sủng ái Tề gia cũng không có cho Tề Thái hậu đãi ngộ như vậy. Lý Đại Cát biết, Nguyên Hi Đế đối người chán ghét sẽ không từ thủ đoạn, không lưu một tia tình cảm, đối người hắn thích tắc sẽ đem hết thảy đồ tốt nhất đều lấy ra.

Hậu cung phi tần khác đều bị Phủ Nội Vụ cắt xén phân lệ, chỉ có Phượng Nghi Cung trước nay đều là đưa tới đồ tốt nhất.

Mùa đông còn chưa tới, Nguyên Hi Đế đã sai người sưu tập các loại da lông, còn đem da lông hồ ly màu tím hắn từng lột xuống chế thành áo choàng trân quý đưa tới Phượng Nghi Cung.

Lưu Tứ buổi sáng được Ngu Hạ giữ lại, thoạt nhìn cũng không có lạnh lẽo như ngày thường, trong triều không ít quan viên ỷ vào thế lực gia tộc đều bị bãi chức hơn phân nửa, lại thay người Lưu Tứ bồi dưỡng thay vào, người đã từng đã từng làm việc ác thậm chí toàn bộ gia tộc bị liên luỵ.

Bởi vậy, trong khoảng thời gian này trong triều mỗi người đều cảm thấy bất an, một ít lão thần làm quan vài thập niên, ngay từ đầu cậy già lên mặt, ỷ vào mình là đại thần tiền triều cảm thấy hoàng đế sẽ không dám làm gì mình, lúc này thấy Lưu Tứ cũng cung cung kính kính.

Tuy rằng Lưu Tứ ở trong triều bị một ít gia tộc kiêng kị sợ hãi, nhưng hắn mang binh đoạt lại cố thổ Cảnh Quốc, khi còn là Vương gia cũng có chiến công hiển hách, ở dân gian lại có thanh danh thực tốt.