Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ

Chương 30




Ngày kế Ngu Hạ tỉnh lại rất sớm, trời mới tờ mờ sáng nàng đã tỉnh.

Những ngày hôn mê giống như đã hao hết giấc ngủ của nàng. Lúc trước nàng ngày đêm đều đều ngủ, trước giờ không có thức sớm như vậy, hiện giờ Ngu Hạ hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt to tò mò đánh giá xung quaanh, sau đó hai mắt nhìn về phía nam nhân ngủ cạnh mình.

Nam nhân mũi cao môi mỏng, bộ dáng lương bạc, bất quá rất xinh đẹp, hốc mắt rất sâu, lông mày hơi cao. Nghe nói hoàng thất Cảnh Quốc có huyết thống dị tộc, lúc trước một vị hoàng đế có hậu phi là người Hồ, sau này hậu phi chết bất đắc kỳ tử, nhi tử nàng lên làm hoàng đế. Chuyện này hiện giờ không có người nhắc tới, bất quá con cháu đời sau đều lớn lên ngũ quan thâm thúy thân hình cao lớn. Ngu Hạ cũng không hiểu biết này đó, đơn thuần cảm thấy Lưu Tứ lớn lên tuấn lãng.

Lan Quốc mỹ nam tử cũng nhiều, bất quá phần lớn là công tử nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc, ngũ quan cũng không hùng hổ doạ người như Lưu Tứ.

Ngu Hạ có bề ngoài nhu nhược, ngũ quan tinh xảo thuần mỹ, làm người muốn khi dễ cũng không nỡ, lại sinh ra tâm tư che chở.

Lưu Tứ cho dù lúc ngủ mày vẫn nhíu chặt, tựa hồ có việc gì phiền lòng.

Ngu Hạ ôn nhu nhìn chăm chú vào Lưu Tứ, hướng trong lòng ngực hắn cọ cọ, nàng ngây thơ hồn nhiên, tâm tư cũng đơn thuần, thích người nào nàng liền muốn tới gần người đó, lúc Lưu Tứ mở mắt ra liền nhìn thấy Ngu Hạ bắt lấy một sợi tóc của hắn thưởng thức.

Nàng mềm mại nho nhỏ một đoàn, nhìn thấy Lưu Tứ tỉnh nàng liền chui vào ngực Lưu Tứ, giống như mèo nhỏ kêu: “Bệ hạ……”

Lưu Tứ một tay ôm nàng: “Tỉnh?”

Ngu Hạ “Ân” một tiếng, ở trong lòng ngực hắn cọ tới cọ lui: “Ngủ không được, muốn nghe chàng nói chuyện.”

Trong mắt nàng đều là ý cười ôn nhu, nhìn đến dung nhan tinh xảo cùng thân thể mềm mại tinh tế của nàng Lưu Tứ thoáng chốc liền ‘cứng’ lên.

Sáng sớm không khí phá lệ tươi mát, cuối mùa thu thời tiết cũng lạnh, bên ngoài lá cây rơi xuống đầy đất, trong tẩm cung cửa sổ đều đóng lại, bởi vậy phòng ấm áp còn mang theo mùi huân hương.

Trên người Ngu Hạ tỏa ra mùi hoa súng nhẹ nhàng, áo ngủ của nàng rộng rãi lộ ra một đoạn cổ trắng non mịn, cái cổ thon dài vừa nhìn liền khiến cho nam nhân sinh ra một ý niệm muốn khi dễ nàng.

Ngu Hạ bị hắn ấn lên gối, quần áo bị rút đi từng món, trong lúc hoảng hốt một tia ký ức hiện lên trong đầu nàng.

Thiếu nữ nhu nhược bị ấn quỳ gối trên giường, hai cổ tay bị một con bàn tay to hung hăng nắm chặt, sau đó……

Cảm giác đau đớn che trời lấp đất ập đến.

Sắc mặt Ngu Hạ thoáng chốc tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía Lưu Tứ cũng thay đổi.

Nàng nhỏ giọng nói: “Không, không cần……”

Loại sợ hãi này phảng phất cắm rễ sâu đến tận xương tủy, làm cả người nàng phát lạnh.

Lưu Tứ trên cao nhìn xuống, hắn quỳ gối giữa hai chân Ngu Hạ, một tay lôi kéo cổ áo nàng.

Trong mắt có một tia xúc cảm không rõ, cuối cùng sờ sờ mặt Ngu Hạ, nâng cằm nàng: “Vì sao?”

Ngu Hạ lúc này cảm thấy Lưu Tứ cùng trong tưởng tượng của nàng một chút cũng không giống, thần sắc của hắn, vẻ mặt của hắn đều cực kỳ giống người thô bạo lại lạnh nhạt, cảm giác này làm cho Ngu Hạ cảm thấy sợ hãi.

Nàng lắc lắc đầu, thanh âm mềm mại, nước mắt lạch cạch rớt xuống: “Ta không biết…… Ta cũng không biết……”

Lưu Tứ đem nàng ôm vào lòng, lau nước mắt cho nàng: “Không sao, ngoan.”

Thanh âm hắn có chút khàn khàn, gợi cảm mà trầm thấp nhỏ giọng dụ dỗ Ngu Hạ: “Nàng không muốn thì thôi.”

Ngu Hạ cũng không phải không muốn tiếp cận hắn, mà là bài xích tiến thêm một bước, lúc Lưu Tứ với tay dò xét vào quần áo nàng liền nhớ tới một ít hình ảnh không tốt.

Trong đầu tràn ngập hình ảnh cưỡng bách bạo lực, những việc đó giống như đã từng cùng Lưu Tứ trải qua.

Ngu Hạ ở trong lòng Lưu Tứ nhẹ giọng nức nở.

Lưu Tứ vuốt tóc nàng, không chút để ý hỏi: “Công chúa vừa mới nhớ tới cái gì sao?”

Đôi mắt Ngu Hạ hồng hồng, mũi cũng có chút hồng hồng: “ta thấy chàng khi dễ ta, làm ta rất đau.”

Lưu Tứ thở dài, đem nàng ôm càng chặt: “Trẫm cũng không biết công chúa vì sao sẽ nghĩ như vậy. Nàng đã từng nói qua nàng muốn sinh cho trẫm một tiểu công chúa.”

Ngu Hạ nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra. Nam nhân thần sắc lãnh túc, trong mắt mang theo cảm xúc phức tạp, nhìn bộ dáng hắn căn bản không phải người nói dối. Hiện tại Lưu Tứ đối Ngu Hạ xem như ôn nhu, Ngu Hạ cũng không thể cho rằng người này là người xấu.

Hắn kéo tay Ngu Hạ đặt lên ngực mình: “Đừng làm trẫm thương tâm, được không?”

Thanh âm nam nhân trầm thấp, tựa hồ mang theo một tia bi thương, Ngu Hạ xúc cảm giác được tim hắn đập rất mạnh.

Lưu Tứ tuy là người máu lạnh vô tình nhưng cũng là người bằng xương bằng thịt, hắn cũng có trái tim, tim đập đều đều tựa hồ có vô số cảm xúc che dấu trong trái tim này.

Ngu Hạ giương cánh môi.

Nàng khả năng là vô ý làm Lưu Tứ thương tâm rồi. Trước sau khi mất trí nhớ khả năng nàng thay đổi quá lớn, lúc trước nàng cũng không bài xích cùng hắn tiếp cận, có lẽ nàng đã từng tự nguyện để hắn rút đi quần áo.

Nhưng hiện tại Ngu Hạ vẫn có chút thẹn thùng, nàng không muốn để cho người khác tùy tiện nhìn thấy thân thể nàng, đặc biệt người này còn là một nam nhân.

Nhưng mà —— Lưu Tứ là phu quân nàng, nàng hẳn là rất thích rất thích Lưu Tứ.

Ngu Hạ nhìn sườn mặt nam nhân lạnh băng, thân thể mềm mại dựa sát vào người hắn, ở trên mặt hắn nhẹ nhàng hôn một cái: “Ta…… Ta nhớ không nổi việc lúc trước nên mới không muốn thân cận với chàng, khả năng qua một khoảng thời gian thì tốt rồi, thực xin lỗi bệ hạ.”

Lưu Tứ “Ân” một tiếng, sờ sờ đầu nhỏ Ngu Hạ: “Tha thứ cho nàng.”

Khóe môi Ngu Hạ nhẹ nhàng cong lên, tươi cười sáng lạng.

Lý Đại Cát bên ngoài nhỏ giọng nhắc nhở: “Bệ hạ, nên lâm triều.”

Lưu Tứ đem Ngu Hạ nhét vào trong chăn: “Ngoan, lại trên giường nghỉ ngơi chốc lát, thân thể nàng còn suy yếu, phải ngủ đủ giấc.”

Ngu Hạ cũng không có một chút buồn ngủ, nàng rút vào chăn chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi mắt ướt dầm dề nhìn bòng lưng Lưu Tứ.

Các cung nữ bưng đồ tiến vào hầu hạ Lưu Tứ thay quần áo.

Bên ngoài vội ước chừng mười lăm phút Ngu Hạ mới nghe tiếng người rời đi. Nàng thở ra một hơi, từ trên giường ngồi dậy, kéo chăn bao lấy thân mình, hô một tiếng “Hà Tuyết”.

Hà Tuyết cùng Xảo Nhụy đều ở bên ngoài hầu, nghe được công chúa ở kêu tên mình Hà Tuyết vội chạy nhanh vào.

Ngu Hạ nói: “Ta muốn mặc quần áo.”

Hà Tuyết nhìn công chúa nhà mình ngây thơ như trẻ con. Cũng không biết lúc trước nàng như thế nào sẽ luẩn quẩn trong lòng muốn đi tìm chết.

Hà Tuyết khẽ cười: “Được, nô tỳ hầu hạ ngài mặc quần áo.”

Ngu Hạ từ trước đến nay thích quần áo màu sắc nhẹ nàng, Hà Tuyết chọn một bộ cung trang bạch điệp cho nàng mặc vào.

Lúc đeo đai lưng Hà Tuyết dùng tay đo eo nhỏ Ngu Hạ, Ngu Hạ cao thêm một chút, thân thể lại không thấy một ra, vẫn là nhu nhu nhược nhược, khung xương lại đặc biệt nhỏ.

Tuy rằng có nhiều nữ tử bằng tuổi Ngu Hạ đều đã xuất giá, thậm chí sinh hài tử, Hà Tuyết cũng không vui khi nhìn thấy Ngu Hạ cùng Lưu Tứ ở bên nhau. Công chúa thân thể yếu ớt, Lưu Tứ lớn lên cao to như vậy, lại là người tập võ, nhìn liền rất hung hãn, làm sao công chúa có thể thừa nhận hắn khi dễ.

Hà Tuyết đem đai lưng đeo vào cho Ngu Hạ: “Bên ngoài thời tiết cũng không tồi, hôm nay nắng đẹp công chúa có thể đi dạo giải sầu.”

Khả năng ở trên giường nằm lâu rồi Ngu Hạ đi đường cũng không có sức lực gì, rửa mặt chải đầu xong Hà Tuyết đỡ Ngu Hạ đi tới bàn ăn.

Dùng quá đồ ăn sáng, Thái Hậu bên kia đột nhiên sai người lại đây, nói là nghe nói Hoàng Hậu đã tỉnh, muốn Hoàng Hậu đi Vĩnh Thọ cung một chuyến.

Thái Hậu tin tức luôn luôn tinh thông.

Lúc này cung nhân cũng đưa tới một chén thuốc. Ngu Hạ vừa mới tỉnh lại, thân thể vẫn còn quá yếu, yêu cầu mỗi ngày phải uống thuốc bổ điều dưỡng, nàng ngửi tới mùi thuốc liền cảm thấy thống khổ, càng không muốn uống.

Hà Tuyết biết Ngu Hạ ghét nhất là uống thuốc, nàng nói: “Công chúa nắm mũi nhắm mắt là uống xong, thân thể ngài suy nhược phải uống thuốc mới khỏe.”

Ma ma trong cung Thái Hậu phái tới đứng ở một bên, ma ma này là lão nhân tiến cung nhiều năm, bà ta híp mắt cẩn thận đánh giá Ngu Hạ một phen.

Thiếu nữ sắc mặt tái nhợt, khả năng nằm lâu trên giường không thấy ánh mặt trời, có một loại cảm giác suy nhược.

Hoàng đế trong khoảng thời gian ngắn hẳn là không thể tra tấn nàng nữa đi, thân thể này của nàng có lẽ chịu không được một lần tra tấn.

Nhận ra ánh mắt của ma ma, Ngu Hạ chậm rãi ngẩng đầu, mày nhẹ nhàng nhăn lại: “Ngươi đang nhìn ta?”

Ma ma nói: “lão nô không dám.”

Bất luận kẻ nào đều không thích người xa lạ tùy ý xem xét đánh giá, Hà Tuyết không biết nên ứng phó người của Thái Hậu như thế nào, một bên Xảo Nhụy nói: “Cô cô mời trở về đi, thái y nói Hoàng Hậu nương nương bệnh nặng mới khỏi, thân thể còn thực suy yếu tạm thời không thể ra gió. Gió thu quá lạnh, dọc theo đường đi nương nương bị gió thổi lại ngã bệnh bệ hạ nhất định sẽ trừng phạt chúng ta. Ngày khác thân thể nương nương tốt lên nhất định sẽ đi thỉnh an Thái Hậu.”

Ma ma đành phải đi trở về.

Thái Hậu còn ở trong Phật đường, trong Vĩnh Thọ cung có xây Phật đường, Thái Hậu ngày ngày thắp hương bái Phật. Trượng phu cùng nhi tử bà đều sớm đã qua đời, Thái Hậu vốn dĩ cũng là phụ nhân mỹ diễm, trong mớ tóc đen hỗn loạn một ít tóc bạc, thoạt nhìn rất chói mắt.

Chờ Thái Hậu từ Phật đường đi ra ma ma mới nói với Thái Hậu: “Thân thể Hoàng Hậu nhìn rất suy yếu, nhìn gió thổi một cái liền bay, khả năng sống qua mùa đông năm nay không lớn.”

Thái Hậu thật sự không nghĩ tới Ngu Hạ cư nhiên có thể tỉnh. Lần đó bà đi xem rõ ràng là một bộ dáng muốn chết.

Sau khi Thục phi bạo bệnh mà chết Tề Quý Phi liền càng đắc ý cao ngạo, nhưng khoảng thời gian trước lại có một phi tần được phong phi, phong hào “Thuận”, Thuận phi là nữ nhi nhà võ tướng. Gần đây biên cương không an ổn, Hồ quốc quốc nội náo động, có tân đế kế vị, tân đế dã tâm bừng bừng, thủ hạ nhiều lần mạo phạm biên cương bá tánh.

Hồ quốc đối Cảnh Quốc mà nói bất quá chỉ là cái tiểu quốc, hơn nữa Hồ quốc sống du mục, dựa vào biển mà sống quốc lực tự nhiên không bằng Cảnh Quốc, bất quá tướng sĩ Hồ Quốc đều kiêu dũng thiện chiến, cũng có chút phiền phức.

Thái Hậu cũng không có tâm tư đối phó Ngu Hạ, vị trí Hoàng Hậu này tạm thời để cho Ngu Hạ ngồi, có thể lâu dài hay không phải xem Ngu Hạ mệnh dài hay không.

Ma ma nói: “Thuận phi hiện giờ còn không được sủng hạnh, bất quá nàng cũng không phải người an phận thủ thường, Thái Hậu nương nương, nô tỳ cảm thấy thừa dịp Thuận phi còn chưa đứng vững nhanh chóng cho nhị tiểu thư tiến cung đi. Nhị tiểu thư thông tuệ sắc bén, nói không chừng có thể được phong làm Hoàng Quý Phi.”

Có Tề Quý Phi ở phía trên nhị tiểu thư cũng khó làm Hoàng Quý Phi.

Bất quá Thái Hậu cảm thấy hậu cung cũng nên thêm người mới, bà lại chán ghét Lưu Tứ, Tề gia nếu muốn lâu dài đều phải dựa vào Lưu Tứ.