Bao Nuôi Và Bao Nuôi Người Khác Là Trải Nghiệm Như Thế Nào?

Chương 17




Edit: An Jtrau

Sự thực chứng minh, uống say khiến tôi có thể làm bất cứ thứ gì tôi muốn đều là phán đoán không hề có căn cứ của tôi.

Chó ngốc chết tiệt, tôi đỡ không nổi.

Hắn cũng nặng quá đi!!!

Tôi mất sức chín trâu hai hổ lôi hắn vào trong phòng cho khách.

Đương nhiên tôi kỳ thực cũng không có quân tử như vậy,… Hắn cũng vừa nói như vậy rồi, chắc…chắc chắn cũng có thích tôi một chút đúng không…

Để hắn ôm tôi ngủ cùng một giấc thì có làm sao…

Tôi muốn như vậy từ rất lâu rồi!!!

Thế nhưng tôi chưa chuẩn bị xong, tôi quá kích động, hiện tại tim tôi còn đang nhảy như điên, tôi muốn bình tĩnh đôi ba ngày để tiếp thu sự thực hắn hình như, có vẻ, đại khái, có khả năng thích tôi.

Tôi sợ đêm nay nằm cùng một cái giường với hắn tôi không kiềm chế được.

A a a a tôi rất thích hắn.

Tôi kéo hắn tới được cái giường trong phòng cho khách mà thiếu chút nữa là mất nửa mạng, cánh tay già chân cẳng già của người trung niên cũng sắp đứt rồi.

Tôi thở dài, ngồi xổm cạnh giường nhìn hắn.

Mũi hắn rất cao, lông mi ngắn, mắt hắn nhìn rất vui mắt, bình thường lúc nhìn tôi nó tròn như con chó nhỏ, nhưng lúc nhíu mày lại, mắt hắn lại trở nên hẹp dài có vẻ hung dữ, cực kỳ giống…

Con cú mèo.

Tôi bị tưởng tượng của chính mình chọc cho phù một tiếng bật cười, thở dài, nghiêng đầu gối lên cánh tay mình, nhịn không được mà đưa tay còn lại sờ sờ mũi hắn.

Kéo mũi hắn lên thành dáng vẻ của Trư Bát Giới.

Mặt sưng thành như vậy rồi, biến đổi mũi lại càng trở nên thích hợp hơn.

Khóe miệng hắn nứt ra rồi, môi cũng khô rạn, nổi lên một tầng da tróc màu trắng.

Có hơi chướng mắt, tôi đưa tay kéo một góc miếng da trắng nứt ra, kéo xuống một miếng da.

Bờ môi hắn lập tức hiện ra màu hồng hồng nguyên bản, đồng thời càng ngày càng trở nên đỏ hơn…

Đổ máu rồi.

….

Xin lỗi…

Tôi nhìn một lúc, đứng dậy vào phòng vệ sinh tìm được trong ngăn kéo một thỏi son mới hoàn toàn, suy nghĩ một chút lại đặt về chỗ cũ.

Trở lại phòng ngủ của mình, từ trong tủ đầu giường lấy ra một thỏi son khác.

Tôi không khác gì một đứa trẻ con đang lén làm chuyện xấu, khẩn trương kinh khủng, cầm son mà trong lòng bàn tay có đổ chút mồ hôi.

Tôi xoa xoa má mình, cảm giác vừa rồi lúc hắn cắn tôi một cái rất rõ ràng, khô ráo nhưng cũng rất ấm áp.

Tôi lại trở về phòng cho khách một lần nữa, ngồi xổm xuống, bôi son môi lên ngón tay của mình, bôi cho hắn từng chút.

Vết thương nhỏ trên miệng hắn mà tôi mới xé ra còn đang rỉ máu, tuy rằng không nhiều lắm, vẫn trộn lẫn vào son môi trên tay tôi làm ngón tay tôi có vết đỏ.

Tôi quay ngón tay ra nhìn rồi ngẩn người, sau đó một lực lượng không thể cản nổi khiến tôi dùng ngón tay đó cọ cọ môi mình.



Không được, tôi không thể ở lại nữa.

Tôi vỗ vỗ khuôn mặt đang nóng muốn nổ tung, đứng dậy chuẩn bị đến phòng vệ sinh rửa mặt sau đó đi ngủ sớm chút.

Nhưng tôi vừa xoay người đi, đã bị chó ngốc từ phía sau ôm lấy.

Sức lực lớn khiến dạ dày tôi co giật.

Tôi tách hai tay hắn ra, nhưng không nhúc nhích chút nào, gương mặt nóng hổi dán lên ngang lưng tôi, độ nóng xuyên thấu qua áo sơ mi dọc theo cột sống xuyển thẳng lên đỉnh đầu tôi, tôi quay người cũng không quay được, chỉ có thể nghiêng đầu gọi hắn: “Cậu tỉnh rồi à? Buông ra.”

Chó ngốc bĩu môi, giọng nói lầm bầm truyền đến từ sau người tôi: “Đừng đi… Đừng đi…”

Tôi thoáng cái liền mềm lòng rồi.

Tôi nhẹ giọng dỗ hắn: “Được… Tôi không đi, cậu buông ra có được không?”

…Sức của câu lớn như vậy eo tôi thực sự rất đau.

Chó ngốc cũng không nói gì nữa, vẫn không nhúc nhích, cánh tay giống kìm sắt vững vàng ôm chặt tôi, tôi nghĩ eo tôi chắc biến xanh tím rồi.

Tất cả yếu tố thể chất khỏe mạnh của ba mẹ tôi khả năng đều bị di truyền hết cho anh tôi rồi, anh tôi như được làm bằng sắt, đến tôi thì không chỉ vừa gầy lại uổng công luyện tập vẫn không ra được cơ bắp, mà còn là một thể chất rất dễ để lại sẹo, trên người chọc một lỗ nhỏ cũng thành một vết sẹo. Chỉ cần hỏi bóp một hai cái là liền sẽ hồng đỏ một mảng, còn rất khó để khôi phục, điều này khiến tôi lúc học đại học có làm một thẻ tập thể hình, mỗi lần về nhà anh tôi đều nghĩ là tôi bị đánh ở phòng tập thể hình.

Eo của tôi thực sự sắp bị đứt rồi… Thật sự là bị bẻ ngang eo.

Tôi lại nhẹ giọng gọi hắn: “Vinh… Vinh Vinh? Tỉnh tỉnh, buông tôi ra có được không?”

Hắn vẫn không để ý tới tôi.

Cánh tay như sắt, đầu như quả tạ.

Tôi chẳng biết đã nghĩ cái gì mà thốt ra: “Bảo bối, buông tay có được không?”

Nói xong tự tôi đều sợ đến ngây người, lời thoại âu yếm như vậy sao tôi có thể nói ra được!!!

Quả nhiên là người đã tuổi trung niên rồi sao?

Thế những thần kỳ là lời này ấy vậy lại có hiệu quả, chó ngốc chậm rãi buông tay, trên giường vang lên tiếng ma sát, hình như hắn đang trở mình.

Tôi thở phào một hơi.

Nhưng ai biết một giây kế tiếp lại truyền đến một tiếng “Ọe”, tôi còn chưa kịp phản ứng, trong không khí đã truyền đến một mùi chua nồng, chó ngốc lại quay người về, giạng người nằm ngửa, mắt nửa khép nửa mở, bởi vì nôn mưa mà chảy ta một ít nước mắt sinh lý đọng trên lông mi ngắn ngủn của hắn.



Tôi thầm thề trong lòng, hắn còn dám uống say tôi nhất định sẽ nhét hắn vào bồn cầu.

Ói ra một phen hình như khiến hắn thư thái hơn chút, bên người chính là bãi nôn kinh khủng, chỉ hơi động một chút là có thể dính đầy người, hắn lại không phản ứng chút nào nằm ngửa, lầm bầm nói một câu: “Tôi rất muốn ch*ch Thẩm Song Ngôn…”







Có thể, nể cho những lời này của cậu, đêm nay cậu nôn trên người tôi, tôi cũng có thể nhịn.

Đm, sao tên hư đốn nhà cậu lại uống nhiều vậy chứ, còn ch*ch cái quần què…

Kim chủ rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Tôi xoa xoa eo mình, dùng hết lực bú sữa mẹ kéo người xuống giường, người này hoàn toàn là một con chó chết, ót đạp lên sàn nhà cái ‘Đùng’ mà vẫn không có phản ứng gì, một chút sức cũng không có, nặng đến độ tôi chỉ kéo hắn từ phòng cho khách đến phòng tôi cũng làm cánh tay tôi phát run.

Chờ đến khi tôi kéo hắn lên giường của tôi thì thực sự tôi một chút sức lực cũng không còn, tôi đổ mồ hôi đầy người, nhưng bây giờ lười tắm, trên cái tảng bên cạnh mùi gì chả có, tôi cần gì phải chú ý nhiều như vậy.

Tôi đứng bên giường nhìn chó ngốc, nói rằng: “Cậu còn muốn ói nữa không, ói nữa thì mau nói.”

Chó ngốc đã triệt để hôn mê rồi, tư thế ngã trái xoay phải, mồm còn hơi mở, may là không ngáy.

Tôi thở dài, suy nghĩ hồi lâu liền vọt đi tắm, ngày mai tôi cũng không đi làm, nếu như lúc hắn tỉnh lại vừa nhìn thấy trong lòng có một người có mùi thúi thì xấu hổ cỡ nào chứ…

A a a a tôi bị làm sao vậy chứ, thật là…

Tôi đỏ mặt vào phòng tắm, lại đỏ mặt đi ra, trùm bộ đồ ngủ vào liền rúc vào trong cahwn.

Hắn vào lúc tôi tắm liền đã thay đổi một tư thế khác, thoạt nhìn không hề bất nhã, nghiêng người nằm rất an ổn.

Tôi lặng lè mò qua, nhấc cánh tay của hắn lên, chui vào trong ngực hắn.

Một mùi quái dị chết đi được.

Tạm được, cũng không hôi.

Cơn buồn ngủ chưa bao giờ tới nhanh như vậy.

Tôi với ra một tay tắt đèn, an vị nhắm hai mắt lại.

Ý nghĩ cuối cùng trước khi ngủ chính là mấy ngày nữa đi công tác hay cứ mang theo chó ngốc theo cùng đi…