Đàm Dận hôn lên môi cô, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ: “Em thật sự cảm thấy anh sẽ trừ lương của em à?”
Biên Nhan khẽ mở to hai mắt, tố cáo: “Anh sẽ trừ, tháng trước anh đã trừ hai nghìn tệ của em.”
Đàm Dận nghẹn lời: “Anh...”
“Kéo tay cũng mắc vậy, em chẳng dám xem anh là bạn trai nữa...”
Từ bạn trai này khiến ánh mắt anh dịu dàng hẳn, giọng nói êm ái lạ thường: “Sau này em muốn nắm thế nào cũng được, anh cũng sẽ trả hai nghìn kia lại cho em.”
Biên Nhan lập tức cọ cọ vào lồng ngực của anh, sau đó hai tay nắm lấy tay anh, mạnh dạn kéo.
Đàm Dận mỉm cười nhìn cô, khàn giọng ra ám hiệu: “Còn muốn làm gì khác nữa không?”
Đầu nhũ bị ngón tay của anh khẽ đụng vào hơi ngứa ngáy tê rần, Biên Nhan rêи rỉ một tiếng, nhích người ra: “Đừng...”
Đàm Dận cầm lại tay cô, cúi đầu thân mật hôn cổ và vai của cô: “Anh là của em...”
Biên Nhan bị những câu này đốt cháy.
Cô xúc động đến gần hôn lên môi anh, rồi hôn lên chiếc cằm đẹp đẽ sau đó chuyển dần xuống phía dưới nhẹ nhàng ngậm lấy yết hầu của anh làm anh khẽ ngửa ra sau, thở hổn hển tránh né.
Đàm Dận cười nhẹ đè vai cô lại, bị hôn đến mức khi nói chợt lộ ra giọng mũi: “Vừa bảo miễn phí đã nhiệt tình vậy à, trước kia em ki bo lắm mà... Ahhh, nhẹ một chút...”
Biên Nhan thu răng lại, bám lấy cánh tay và ɭϊếʍ hầu kết của anh như một con mèo nhỏ đang ɭϊếʍ sữa.
Trong tâm tưởng của cô, cô nghĩ đây là vị trí khiêu gợi nhất của anh, mỗi lần nhìn thấy anh nghiêng đầu nói chuyện để lộ hầu kết thì cô cực kỳ muốn đè anh xuống đất để giày xéo.
Đàm Dận chịu đựng đến cực hạn, cúi đầu muốn phủ kín miệng nhỏ nhắn ướt át và ngọt ngào này. Hai người đứng rất sát nhau, Biên Nhan cảm nhận được sự biến hóa trêи cơ thể anh thì lẹ làng cúi đầu vài ba cái mở khóa quần của anh, bàn tay nhỏ bé đưa vào qυầи ɭót, hấp tấp kéo cây gậy nóng bừng đã trở nên to lớn ra ngoài.
Cô nắm không nhẹ không nặng, Đàm Dận kêu lên một tiếng, cơ ʍôиɠ co lại, giọng nói căng thẳng: “Cẩn thận khóa kéo... A...”
Cây gậy thịt thật rắn chắc, không cần cô nâng cũng tự ngẩng đầu ưỡn ngực vểnh lên. Biên Nhan búng cái đầu đỏ thẫm nho nhỏ của nó thì lập tức bị Đàm Dận nắm chặt tay cản lại.
Anh mím đôi môi mỏng, ánh mắt hung dữ mang ý cảnh cáo. Biên Nhan nhận lỗi: “Em không thô bạo thế nữa... Em xoa nó cho anh được không?”
Bàn tay đang nắm tay cô dần dần buông ra, Biên Nhan nhìn xuống thăm dò rồi lại cầm lấy ƈôи ȶɦịt của anh. Lần này cô rất nhẹ nhàng, đầu tiên là di chuyển qua lại, hầu hạ thân gậy xong lại dùng bàn tay mềm mại phủ lấy quy đầu, từ từ xoáy nhẹ dọc theo phần gân thịt bên dưới.
Mấy phút sau, tay của cô hơi mỏi, vừa mới thả lỏng tí chút đã bị Đàm Dận bất mãn dùng ánh mắt thúc giục. Cô quay đầu nhìn thử, định kéo ƈôи ȶɦịt của anh tới chiếc giường tatami bên cửa sổ sát đất.
Đàm Dận nhìn chăm chú vào bộ phận quan trọng đang được cô tùy ý nắm lấy của mình, bị động đi theo bước chân của cô, được cho ngồi xuống, sau đó anh ngẩng đầu nhìn cô cúi người hôn mình.
Cô nâng chân trái lên, vén qυầи ɭót đang che chỗ kín để lộ ra khe hở non tơ ướt át của mình. Đàm Dận ɭϊếʍ hôn môi cô, bàn tay bao phủ lấy cánh hoa và âm hạch đỏ hồng kia.
Anh đâm hai ngón tay vào moi móc vách tường bên trong. Biên Nhan khó chịu xoay ʍôиɠ, vừa nghiêng đầu né tránh môi của anh vừa thở hổn hển.
Cô ưỡn thẳng eo vừa lúc đút bầu nhũ trắng như tuyết đến bên môi anh. Đàm Dận không hề khách sáo ngậm chặt vào, lưỡi đảo quanh khiến đầu nhũ hơi tê, có thứ gì đó bắt đầu trào dâng nơi lồng ngực.
Chỗ kín của hai người được gợi tình sưng lên và đỏ bừng, ɖâʍ dịch ướt đẫm theo ngón tay của anh nhiễu thẳng xuống cùi chỏ, gậy thịt của Đàm Dận đã phồng đến cực hạn, dù anh không lên tiếng yêu cầu nhưng liên tục dùng ngón tay và răng trừng phạt cô.
Cô thỏa hiệp “ưm” lên một tiếng, miệng huyệt đặt ở đầu của gậy thịt, từ từ ngồi xuống một nửa, sau đó nhẹ nhàng đút vào.
Đàm Dận nâng ʍôиɠ cô lên, trán vùi vào xương quai xanh của cô khẽ nhíu mày chịu đựng.
Rất khác lạ...
Gác quan hệ bao nuôi sang một bên, thích cô nên anh mới làm chuyện này với cô...
Chỉ nghĩ đến đây thôi, phần dưới của Biên Nhan đã xoắn chặt lại.
Đàm Dận lặng lẽ véo ʍôиɠ cô, nhắm hai mắt nhếch môi: “Kẹp anh chặt muốn chết luôn...”
...
Sau đó, Biên Nhan xụi lơ chẳng buồn đi tắm, cô dựa vào đầu giường tatami, đưa tay chạm vào tϊиɦ ɖϊƈh͙ mà anh vừa bắn ra trêи bụng cô, số lượng rất nhiều. Cô nhìn thứ trăng trắng dính ở ngón giữa chốc lát rồi đưa lên mũi ngửi thử.
Ấn đường Đàm Dận nhảy dựng, phủi phủi tay cô rồi bế cô lên. Nước trong bồn tắm đã được đổ đầy, cơ thể chìm vào dòng nước vừa ấm vừa thơm, Biên Nhan thích ý nhắm mắt lại.
Cô còn chẳng nhấc nổi một ngón tay, từ đầu đến chân đều do Đàm Dận giúp cô tắm sạch, cuối cùng lại đỡ mái đầu đang mơ màng của cô sấy tóc cho cô. Máy sấy vang lên ù ù khoảng nửa tiếng, cô không nhịn được tóm lấy một nhúm tóc: “Phiền thật chứ, bữa nào em phải đi cắt nó thôi...”
Đàm Dận lấy nhúm tóc khỏi tay cô, động tác rất dịu dàng, vừa sấy vừa mát xa đầu cho cô: “Không được, dài vậy trông rất đẹp.”
Mệt mỏi lắm thì tiếng ù ù mới ngừng hẳn, Đàm Dận vuốt ve mặt cô, gỡ tay đang vòng bên eo của cô ra, cất máy sấy về chỗ cũ.
Biên Nhan buồn ngủ không gượng nổi nhưng vẫn cố chờ anh lên giường. Anh nghe cô lẩm bẩm khi vùi đầu vào lồng ngực của anh: “Nếu vừa rồi em không trả lời thích anh hơn, có phải anh sẽ đuổi em đi, sau đó một mình em phải nai lưng ra làm trả nợ không?”
Đàm Dận nhéo mũi cô: “Ở trong lòng em anh lạnh lùng vô tình vậy sao?”
Biên Nhan ngước lên nhìn anh: “Có không, có không hả?”
Đàm Dận quay đầu đi, tránh khỏi ánh nhìn của cô: “Không biết.”
Anh ấn đầu cô xuống, thấp giọng thúc giục: “Em mau ngủ đi.”
Nếu cô bộc bạch người trong lòng cô không phải là anh, e là anh cũng không thể thuyết phục mình buông tay, chỉ đành dùng thứ cô gọi là nợ để trói cô ở bên anh, vừa mắng mình đê tiện vừa buồn thương đợi cô quên đi gã đàn ông kia.