Bạo Nữ Thuần Phu

Chương 4: Đô thị yêu tinh so đấu




Edit: Julia

Khác với lúc vào, nhìn quanh một lượt đại sảnh, có rất nhiều người ăn mặc theo phong cách nguyên thủy!

Hơn nữa, khiến người ta phải kinh ngạc là một nửa người ở đây chỉ dùng lá cây che nửa ngừơi dưới, còn những người ăn mặc mát mẻ với phục sức rất chi bình thường, tất cả tụ tập với nhau nhảy múa điên cuồng.

“Này, này, này......” Tinh Không Văn Dương chỉ vào đám người trứơc mặt không nói nên lời, anh không biết hình dung sự kinh ngạc lúc này của mình như thế nào đây

“Đi, chúng ta đi nhảy.” Hỏa Viêm cởi áo khoác tùy ý ném một bên, sau đó kéo Tinh Không Văn Dương đang ngây ngốc hòa vào đám người.


Tinh Không Văn Dương kháng cự, nhưng bị Hỏa Viêm đánh một quyền vào bụng cũng chỉ có thể nghe lời mà thôi, cả người nghiêng ngã bị Hỏa Viêm kéo đi.

“Nhảy!” Hỏa Viêm đứng cạnh Tinh Không Văn Dương  hô to, bởi vì tiếng nhạc rất lớn, muốn nói chuyện thì phải hét lên, bằng không đối phương không nghe thấy.

Mà theo tiếng hô của Hỏa Viêm, tiếng nhạc dần lớn,về phần Tinh Không Văn Dương đang muốn bỏ đi thì kinh ngạc nhìn Hỏa Viêm nhảy

Anh giống như nhìn thấy một ngọn lửa đang nhảy múa! Khiến anh cũng muốn thử cái loại cảm giác điên cuồng này, chậm rãi, chậm rãi, Tinh Không Văn Dương bắt đầu nhảy, sau đó càng lúc càng hăng, dần chìm vào trong tiết tâú điên cuồng

“A, a, a!” Mọi người xung quanh đều hét to, phát tiết hết cảm xúc của mình.

.......


Mà Hỏa Viêm tuy rằng đang nhảy điên cuồng nhưng vẫn chú ý đến Tinh Không Văn Dương, mà khi cô nhìn thấy Tinh Không Văn Dương chảy cả mồ hôi vì nhảy, đột nhiên cô cảm thấy người đàn ông này thật đáng yêu.

Chỉ là phát hiện Tinh Không Văn Dương đáng yêu không phải chỉ có một mình cô!

Một nữ nhân, mặc váy ngắn, mặc nội y cùng màu đang nhảy bên cạnh Hỏa Viêm. Bắt đầu giáp sát Tinh Không Văn Dương, trong mắt mang theo tia quyến rũ, mà đối tượng được chú ý còn đang nhảy nhót điên cuồng.

Cô ta không nói gì, căn bản là trong này quá ồn nói cũng chả ai nghe được, liền trực tiếp dùng bộ ngực đầy đặn của mình dựa vào Tinh Không Văn Dương, trong ánh mắt tràn đầy dụ hoặc, đây là một lời mời dụ tình, vì trong sàn nhảy này có rất nhiều người làm hành động như thế.

Mà khi Tinh Không Văn Dương cảm giác được cái gì đó ấm áp dựa vào mình thì mới phát hiện cô ả lẳng lơ này.

Cái cô gái này muốn làm cái gì? Tinh Không Văn Dương có chút không hiểu nhìn cô ta, mà thân thể còn  tự động lui lui về phía sau một bước, anh không thích sự đụng chạm này.

Còn cô ả kia chẳng những mặc kệ sự kháng cự của Tinh Không Văn Dương ngược lại càng sáp lại gần hơn nữa, chảng qua anh chưa kịp tránh thì hỏa Viêm đã ra tay.

Hỏa Viêm vừa nắm chặt cánh tay Tinh Không Văn Dương, vừa nhìn cô ả kia nở nụ cười khinh bỉ, không ngờ cũng có người có ánh mắt giống cô.

Cô ả kia nhíu mày nhìn Hỏa Viêm, sau đó lại làm như không có gì nhìn Tinh không Văn Dương cười:“Chàng trai, đây là chị cậu à? Lớn như vậy rồi mà còn dẫn theo người nhà ra ngoài chơi.”

Oanh một tiếng, cô ả này thành công khơi lên lửa giận của Hỏa Viêm

Quả thực là không thể tha thứ, cô phải giáo huấn cô ta mới được.

Hỏa Viêm nghĩ thế cũng giơ nắm đấm lên

“Đừng!” Tinh Không Văn Dương kịp thời bắt lấy cánh tay Hỏa Viêm, ngăn cô đánh người.

Mắt Hỏa Viêm đỏ lên, quay đầu nhìn cái người ngăn cô lại.

“Đừng, đánh người không tốt.” Tinh Không Văn Dương sống chết giữ chặt tay Hỏa Viêm.

“Trời ạ, cô là con gái đừng có hung hăng như thế, coi chừng không gả đựơc đấy.” Cô ả kia vốn sợ hãi nhưng thấy Tinh Không Văn Dương đã kiềm được Hỏa Viêm, liền không biết sống chết nói.

“MD, buông tay, anh không buông tôi sẽ đánh anh .” Hỏa Viêm tức giận, thô tục mắng chửi, sau đó nhân lúc Tinh Không Văn Dương không đề phòng mà xoay người giữ cánh tay anh lại, tay khác nắm thành đấm nhắm vào cô ả kia.

Phút chốc mọi ánh mắt trong sàn nhảy đều hướng về phía họ

Mà âm nhạc cũng lặng lẽ ngừng lại, một số bảo an khác cũng thấy tình hình ở đây, vốn không muốn xen vào, vì việc nhỏ này cứ để mấy vị khách này tự giải quyết với nhau, nơi này vốn chính là thiên đường tự do,không ai can thiệp vào việc, ngay cả khi họ muốn làm tình ngay tại đại sảnh cũng thế, nhưng mà, lần này lại khác lão đại đang chơi trong này, lại gặp phải chuyện như thế, bọn họ không can thiệp vào sao?Chẳng qua, không phải họ sợ lão đại bị khi dễ mà là sợ lão đại nhất thời tức giận, phá nát chỗ này, nơi này trang hoàng thôi cũng kỳ công.

“Hỏa Viêm, đừng mà.” Tinh Không Văn Dương bị đẩy ra phía sau hô lên, trơ mắt nhìn người bị đánh kia, nhưng mà cũng may Hỏa Viêm nhẹ tay nên cô ả chỉ ngã xuống đất, hơi chật vật một chút thôi, cũng không có bị thương nặng gì.

Phải biết rằng, bằng vào sức mạnh đó Hỏa Viêm có thể đánh chết được một bộ đội đặc chủng.

“Dám đánh chủ ý vào người đàn ông của tôi à, nếu cô muốn chết tôi sẽ cho cô một vé xuống địa ngục, xem cô còn dám nghĩ muốn anh ta không.” Hỏa Viêm nhìn cô ả nằm dưới sàn, kiêu ngạo nói.

“Cô dám đánh tôi, cô có biết tôi là ai không, tôi muốn quyết đấu với cô,nếu thua người đàn ông này thuộc về tôi còn cô thì cút ra khỏi đây!” Cô gái đó đứng dậy, điên cuồng nhìn Hỏa Viêm khiêu chiến.

Cô ta lăn lộn trên giang hồ lâu như vậy, chưa ai dám đối với cô ta như vậy, hơn nữa còn đánh cô ta, hôm nay nhất định phải cho cái con đàn bà trước mặt này một trận đòn mới được.


Bị Hỏa Viêm làm cho nhục mặc mặt cô ta đã sớm điên rồi.

“Quyết đấu? Cô muốn đấu với tôi? Hẳn là cô biết quy cũ nơi này?” Hỏa Viêm nhíu mày, nhưng cũng rất hứng thú, quyết đấu ở đây có hai loại, hơn nữa do cô định ra, vì ở đây khách nhân có thể quyết đấu giải quyết chuyện của mình, hơn nữa, chỉ cần song phương quyết định quyết đấu, người thua sẽ làm theo yêu cầu của người kia, đây là một trò chơi điên cuồng.

Hai loại  quyết đấu này cũng rất đơn gỉan, là đấu văn và đấu võ, đấu võ thì hai người đánh nhau mãi khi có người chịu thua mới thôi, mà văn đấu chính là đấu rượu, ai không say thì người đó thắng.

“Đô thị yêu tinh” mơ được ba năm, lúc mới mở, có rất nhiều người rất hứng thú với loại hình so đấu này, vì thấy nó đơn giản, nhưng thực tế nó rất tàn khốc, khốc liệt nhất có hai nam nhân tranh đoạt một nữ nhân à đấu rượu kết quả bị ngộ độc rượu mà chết.

Tuy ít người so đấu, nhưng ai cũng biết kiểu đấu này còn tồn tại, hơn nữa chỉ  tồn tại ở đây, bởi vì Hỏa Viêm quy định, chỉ cần là tới đây mọi người phải tuân theo quy cũ ở đây, mà quy củ này chính là bị người ta khiêu chiến thì không được quyền cự tuyệt, mà người thua cũng không thể không thực hiện lời hứa.

Bằng không, toàn bộ Hỏa bang sẽ nói người này không giữ chữ tín.

“Đương nhiên biết, Ngô Diễm Ngọc ăn lộn ở đây hai năm, cũng không phải là lần đầu tiên, hơn nữa chưa có ai thắng được tôi, cô tốt nhất nên cầu xin tôi tha cho cô đi, bằng không lát nữa thua, cô giao người đàn ông cho tôi còn phải đi ra ngoài nữa .” Người tên Ngô Diễm Ngọc này kiêu ngạo không chịu nổi, Hỏa viêm thật muốn cười cô ta.

“Được thôi, đấu thì đấu nếu tôi thua thì anh ta sẽ ở lại đây còn tôi sẽ đi, nhưng nếu cô thua thì phải cởi sạch đồ, ở đây nhảy khỏa thân hai giờ, cô đồng ý không?” Hỏa Viêm cười nhận khiêu chiến, so với Ngô Diễm Ngọc còn kiêu ngạo hơn

Mặc kệ đấu võ hay văn thì cô ta đã định sẵn sẽ thua rồi.

“Hảo, ai sợ ai, chúng ta đấu văn, hôm nay cô mà không say  chết, tôi sẽ ở đây nhảy thoát y.” Hiển nhiên cô ta rất tự tin với tửu lượng của mình.

“Hỏa Viêm, cô muốn đấu với cô ấy thật sao?” Thấy cô ta tự tin như thế, Tinh Không Văn Dương có chút lo lắng, anh cảm thấy hơi áy náy, vì anh mà mới xảy ra chuyện như vậy, mà bây giờ anh chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, anh thấy mình thật quá vô dụng.

“Hừ, từ lúc tôi bước chân vào giới này, mặc kệ là uống rượu hay đánh nhau cũng chưa từng thua,  làm sao có thể sợ chứ, anh đứng ở đây nhìn đi, lát nữa chúng ta sẽ đi chơi tiếp, nào, mang rượu lên đây!”

Hỏa Viêm khinh thường hừ nhẹ, sau đó kêu nhân viên mang rượu lên.

Hôm nay cô sẽ cho mọi người thấy, tửu lượng của đại tỷ hắc đạo này như thế nào

......

Một lát sau, nhân viên mang lên 20 chén rượu, mỗi người 10 chén, đương nhiên rượu trong mỗi chén đều giống nhau

Hỏa Viêm và Ngô Diễm Ngọc vây ở giữa, Tinh Không Văn Dương vừa xấu hổ vừa khẩn trương đứng ở phía sau Hỏa Viêm, những khách nhân kia trên mặt là biểu tình chờ xem kịch vui, về phần máy tiểu đệ biết thân phận của Hỏa Viêm thì đồng cảm với Ngô Diễm Ngọc không biết sống chết này.

Không có biện pháp, người trong Hỏa bang đều biết uống rượu, đua xe, đánh nhau là ba thú tiêu khiển mà lão đại thích nhất, hơn nữa, cũng là ba thứ lão đại am hiểu nhất, cho tới nay, bọn họ chưa từng thấy lão đại thua bao giờ.

Khi biết đối thủ của lão đại là Ngô Diễm Ngọc, họ cũng biết cô ta, vì đây cũng là khách quen, cũng thường xuyên ở đây ăn chơi tìm mồi, cô ta cũng là thiên kim, nhưng thường so đấu với các cô gái giành nam nhân của họ, sau chén thứ năm, cô gái kia ngã xuống cũng xem như rất lợi hại rồi.

Chẳng qua, ai bảo đối thủ của cô ta là lão đại chứ, làm gì có phần thắng đây.

Mấy tiểu đệ của Hỏa Viêm  cũng tưởng tượng trường hợp Ngô Diễm Ngọc nhảy thoát y.

Ngô Diễm Ngọc tiếp tục khiêu khích Hỏa Viêm.


“Bây giờ bắt đầu, cũng đừng nói tôi khi dễ cô, tôi uống trước!” Ngô Diễm Ngọc cố làm ra vẻ cầm lấy một chén rượu ngửa đầu uống hết.

Nếu là người mới đến, nhìn thấy 10 chén rượu thì sẽ nói đấu như vậy có phải quá đơn giản không, nhưng  thực tế, 10 chén rượu này đều do bartender chuyên nghiệp điều chế ra, độ rượu rất nặng, mỗi một chén hàm lượng cồn cao đến dọa người, hơn nữa, hương vị cũng rất mới lạ, đây là chiêu bài của Đô thị yêu tinh, người bình thường chỉ uống 2 chén đã chịu hết nổi, mà người có tửu lượng tốt cũng chỉ được  chén, nhớ ngày đó Ngô Diễm Ngọc uống được 5 chén đã khoe mẽ.

Thấy Ngô Diễm Ngọc uống xong, Hỏa Viêm lạnh lùng nở nụ cười, không làm gì hết

“Sao cô không uống? Không phải sợ  rồi chứ?” Buông chén rượu, Ngô Diễm Ngọc khinh bỉ nhìn Hỏa Viêm.

“Cô uống đi, đợi cô không uống nổi nữa tôi mới uống.” Hỏa Viêm thoải mái nói, cũng không quản mọi người bởi vì lời của cô mà khinh thường cô, ai cũng cho rằng cô sợ.

“Hỏa Viêm, bằng không để tôi uống, cô đừng uống.” Đúng lúc này Tinh Không Văn Dương muốn thay Hỏa Viêm uống.

“Nam nhân thì đứng sang một bên, đây là chuyện của nữ nhân chúng tôi.” Hỏa Viêm trừng mắt nhìn Tinh Không Văn Dương, khiến anh khỏi nhiều chuyện quấy rầy cô.

Tinh Không Văn Dương bất đắc dĩ đành phải lui về phía sau.

“Hừ, uống thì uống, cô cũng sẽ thua thôi.” Ngô Diễm Ngọc tự cho mình tửu lượng hơn người, cũng không có so đo với Hỏa Viêm

Nói xong, Ngô Diễm Ngọc uống xong chén thứ hai!

“Hảo!” Trong đám người đã có người bắt đầu hoan hô.

Ngô Diễm Ngọc liếc sang Hỏa Viêm kiêu khích, lại cầm lấy chén thứ ba, lúc này hai gò má Ngô Diễm Ngọc đã đỏ ửng.

Uống xong chén thứ ba, mọi người vỗ tay cuồng nhiệt hơn, Ngô Diễm Ngọc cười khoa trương, tựa hồ đã nắm chắc phần thắng.

“Uống uống uống……” Mọi người bắt đầu kêu gào, Ngô Diễm Ngọc cầm lấy chén thứ tư

……