Trong chiếc xe ngựa sang trọng đang chạy băng băng trên đường, Nguyệt Hy có chút đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, không hiểu tại sao nàng cứ có cảm giác, sau vụ việc lần này sẽ có thêm không ít rắc rối. Nếu kẻ nhập vào muội muội nàng là kẻ ác, không chừng chuyện này sẽ thành sự thật.
Nhưng mà để có thể vô thanh vô tức giải quyết được ác linh cũng phải tốn không ít công phu, huống hồ chưa biết rõ muội muội thật của mình đang ở đâu, nàng cũng không thể hành động sơ xuất, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra, chỉ sợ mẫu thân sẽ không chịu nổi, trước hết cứ đành để như vậy đã.
Xe ngựa vừa dừng trước cửa lớn Thuận vương phủ, thế tử Thượng Quan Bình đã sớm chờ sẵn lập tức bước tới đón nàng. Thượng Quan Bình là con trai duy nhất của Thuận vương, lớn hơn đại ca của nàng một tuổi, năm nay đã 15 tuổi, ở thời này được coi là đã trưởng thành. Hắn là một trong những người vào được học viện hoàng gia, chứng tỏ tài học cũng không tệ, chỉ là người này theo phe tam hoàng tử cho nên cũng thường đối nghịch với các ca ca nàng.
Tuy nhiên từ trước tới giờ Nguyệt Hy vẫn luôn làm ngơ đối với tranh đấu phe phái trong tối ngoài sáng của bọn họ, tất cả bọn họ cũng luôn luôn đúng mực đối với nàng, chưa từng dám có sơ xuất, cũng chưa từng dám đùa bỡn mưu kế trước mặt nàng, dù sao địa vị của nàng trong học đường chỉ dưới lão sư, bên trong hoàng cung càng là cao không cần nói tới, ngay cả ca ca của nàng còn không dám tùy tiện làm càn trước mặt nàng huống hồ là bọn họ.
Thượng Quan Bình hôm nay vốn không có đi học, biết được chuyện thứ muội của mình đẩy ngã muội muội của Bảo Nguyệt công chúa xuống nước trong lòng cũng không khỏi lo lắng, sợ nàng giận chó đánh mèo lên bản thân cùng vương phủ. Không ai rõ ràng hơn về tầm ảnh hưởng của Nguyệt Hy hơn hắn, đừng nhìn nàng chỉ mới là tiểu cô nương 8 tuổi nhỏ bé, một mình nàng lập tức có thể ảnh hưởng tới ba mặt quân sự, chính trị cùng thương nghiệp của toàn kinh thành này.
Có thể là ảnh hưởng trên mặt chính trị không quá rõ ràng, nhưng nếu nàng không thoải mái ngày nào, long nhan ngày đó cũng không dễ coi, huống gì còn có hai mặt kia, nếu quả thực nàng giận lây cả Thuận vương phủ, chỉ có thể nói là họa vô đơn chí, Thuận vương phủ chắc chắn không cách nào gánh nổi lửa giận của nàng. Cũng may Nguyệt Hy xưa nay vẫn luôn là một người công tư rõ ràng, chuyện gì cũng phân rõ phải trái, cho nên hắn phải cố gắng giải thích với nàng, chỉ mong nàng sẽ không thực sự nổi giận, nếu không phen này thực sự khó gỡ.
Vừa nhìn thấy nàng bước xuống xe ngựa, hắn lập tức tươi cười ra đón:
“Nguyệt Hy muội muội, cuối cùng muội đã đến rồi.”
Bao nhiêu năm nay, cho dù có thay đổi thân phận như thế nào, nàng vẫn luôn gọi bọn hắn là ca ca, hoàn toàn không có ý phân biệt cấp bậc, nếu không mỗi lần bọn hắn gặp nàng còn phải hành lễ, nàng nói như thế rất phiền phức, bọn hắn cũng vui vẻ không thôi.
Nguyệt Hy xưa nay đối với những học trò bên trong học đường vẫn luôn giữ một thái độ, nhàn nhạt gật đầu với hắn:
“Ta lần này chỉ muốn đến thăm tam tiểu thư hỏi một chút chuyện, cũng không tính quấy rầy lâu, ai làm thì người đó sẽ phải chịu trách nhiệm, huynh cũng không cần quá khẩn trương.”
Thượng Quan Bình nghe Nguyệt hy nói vậy vô cùng vui vẻ: “Vậy là tốt, vậy là tốt rồi.” Lại nói:
“Phụ vương vừa lúc cũng đang ở trong phủ, cũng muốn gặp qua muội, muội có thể ghé qua chỗ phụ vương trước một lát được không?”
“Được!” Nguyệt Hy gật đầu, sau đó chuyển hướng theo Thượng Quan Bình đi về hướng đại sảnh.