Bảo Nguyệt Công Chúa

Chương 26




Thời gian thấm thoát trôi đi, đông qua xuân đến, trong thời gian này mọi chuyện cũng trôi qua hết sức tĩnh lặng. Sự cố duy nhất xảy ra là chuyện Nguyệt Hy bị Hoàng hậu tức giận đẩy ngã xuống hồ sen trong ngự hoa viên, sau đó bị sốt mấy đêm vào đầu mùa xuân mà thôi.

Chuyện Nguyệt Hy được Tuyên Đế sủng ái ra ra vào vào ngự thư phòng đã sớm là cái gai trong mắt các nữ nhân có nhi tử trong hậu cung này. Trong mắt các nàng, chỉ có nhi tử của mình mới đủ tư cách nhận được loại vinh sủng này, làm sao mà một tiểu dã loại như Nguyệt Hy lại có thể hưởng được chứ.

Dù sao chuyện Tuyên Đế từng yêu thích Thuỵ Vương phi đã không phải là bí mật, các nàng dù ghen tức cũng không làm được gì. Nhưng các nàng làm sao chấp nhận cho việc nữ nhi của người ta bỗng dưng chen vào, chiếm hết vinh sủng của con mình như thế.

Dĩ nhiên Hoàng hậu cũng không thoát khỏi suy nghĩ này. Hoàng hậu hiện tại tên là Quan Phi Ngọc, là nữ nhi của tả tướng, nàng vốn là phi tần được phù chính lên làm Hoàng hậu sau khi tiền Hoàng hậu qua đời, cho nên đã bỏ lỡ mất tiên cơ để nhi tử của mình được lập thành Thái tử. Điều này luôn canh cánh trong lòng nàng ta vậy nên luôn cố gắng đốc thúc Nhị hoàng tử cố gắng học tập, biểu hiện thật tốt, chiếm được lòng Tuyên Đế, để một ngày nào đó có thể vượt qua, chiếm được vị trí Thái tử mà theo nàng ta đáng lẽ nên là Nhị hoàng tử. Chuyện này vốn cũng tiến hành rất thuận lợi, mấy năm nay Nhị hoàng tử có biểu hiện nổi trội nên rất được lòng Tuyên Đế.

Chỉ là từ ngày Nguyệt Hy ra đời, tất cả sủng nịch của Tuyên Đế đều đặt hết lên người nàng, sự quan tâm đối với các Hoàng tử và hậu cung bị giảm tới mức tối thiểu, chỉ quan tâm khi cần thiết.

Điều này khiến cho đám phi tần hậu cung đều đối với Nguyệt Hy hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ chờ có sơ hở sẽ lập tức khiến Nguyệt Hy biến mất, đáng tiếc các nàng vẫn chưa có đủ can đảm và bản lĩnh đó. Một số nữ nhân lại mưu toan tìm cách sinh một tiểu công chúa hi vọng kéo lại được sự chú ý của Tuyên Đế.

Tuy nhiên, cho tới giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì, vẫn một mực mong mỏi, hoàn toàn không biết vào ngày đầy tháng của Nguyệt Hy, tất cả phi tần hậu cung đều nhận được một chén canh tuyệt sản của Tuyên Đế.

Vào một ngày nào đó cuối mùa đông, Nguyệt Hy sau khi đến thăm Thái hậu bỗng có hứng thú đi dạo ngự hoa viên. Không ngờ đến lúc dạo tới gần hồ sen lại gặp được Hoàng hậu nơi đó đang vô cùng phẫn nộ xử phạt một cung nữ vô tội, liền nhất thời mềm lòng chạy tới ngăn cản.

Nào ngờ Hoàng hậu nhìn thấy Nguyệt Hy bỗng nhiên chạy tới cầu tình, không những nộ khí không giảm mà còn ngày càng tăng lên, mạnh miệng quát mắng các ma ma đang thi hành. Trong lúc xô xát Nguyệt Hy không đề phòng liền bị ngã xuống hồ sen lạnh lẽo. Nước hồ mùa đông vô cùng lạnh, thân thể Nguyệt Hy lại vô cùng yếu ớt, quãng đường từ ngự hoa viên tới Chính Vân điện lại không gần, cho dù ám vệ phản ứng cực nhanh kéo Nguyệt Hy lên. Sau đó đưa về điện Chính Vân thay y phục cũng không tránh khỏi bị hàn khí nhập thể, sốt mê man suốt bảy ngày bảy đêm, làm cho cơ thể Nguyệt Hy sau đó bị suy yếu, gầy ốm hẳn đi, Thái y cũng chỉ biết lắc đầu.

Tuyên Đế sau chuyện đó long nhan vô cùng phẫn nộ, cho điều tra lại phát hiện ra cung nữ kia vốn cũng là vô tội, liền phán Hoàng hậu tội ngang ngược làm càn, làm mất thể diện Hoàng thất, cấm túc một năm, quyền chưởng quản hậu cung giao lại cho phi tần khác quản lý. Hoàng cung trong thời gian này trở về như lúc Nguyệt Hy bị trúng độc năm đó, một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến lòng người sợ hãi.