Nguyệt Hy nãy giờ vẫn đang yên tĩnh ngồi trong lòng Tuyên Đế bỗng dưng quay đầu lại hỏi Tuyên Đế:
“Bá bá, những người bên cạnh Nguyệt Nhi có ai có thể dùng được không a?”
Tuyên Đế đang phê tấu chương bỗng dừng bút, mỉm cười nhìn xuống tiểu bảo bối trong lòng mình: “Bảo bối, không phải mỗi ngày con đều “dùng” bọn họ hay sao, sao bỗng nhiên lại hỏi như vậy?”
Nguyệt Hy chớp mắt: “Nguyệt Nhi là muốn hỏi xem có ai có thể lén lén điều tra mà không bị phát hiện a?”
Tuyên Đế bị từ ngữ của tiểu bảo bối chọc cười: “Vậy bảo bối của chúng ta rốt cục là muốn “lén lén” điều tra cái gì vậy nha?” Nguyệt Hy chần chờ nhìn Tuyên Đế một lát sau đó mới nói nhỏ: “…Là điều tra nghĩa phụ đó.”
Lần này Tuyên Đế lại càng mờ mịt rồi:
“Vì sao?”
Nói tới đây mắt Nguyệt Hy bỗng sáng lên: “Mấy ngày nữa không phải sinh thần của nghĩa phụ sao, Nguyệt Nhi muốn tạo cho nghĩa phụ một bất ngờ, nhưng mà con không biết rõ hành tung của nghĩa phụ cho nên con cần người để đi theo, nắm rõ hành tung của nghĩa phụ.”
Mặc dù không tránh khỏi ghen tỵ tuy nhiên Tuyên Đế cũng không nỡ khiến cho tiểu bảo bối của mình thất vọng:
“Bảo bối, chỉ cần con muốn người cứ việc mở miệng ra gọi, lập tức sẽ có người xuất hiện nghe lệnh của con, có biết không? Tuy nhiên việc này chỉ có thể thực hiện khi con ở một mình hoặc ở cùng với bá bá thôi, có biết không?”
Nguyệt Hy mặc dù cũng rất vui vẻ vì từ nay đã có thể đường hoàng sử dụng ám vệ của hoàng thất rồi tuy nhiên vẫn giả vờ ngây thơ hỏi:
“Có thật không bá bá?”, Tuyên Đế mỉm cười:
“Tất nhiên, bây giờ con cũng có thể gọi thử.”
Nguyệt Hy quay xung quanh không thấy ai, sau đó mới nhẹ mở miệng gọi:
“Người đâu”, đảm bảo cách xa mười thước không có cách nào nghe thấy được. Bỗng nhiên một bóng đen xuất hiện trước mặt nàng, quỳ xuống: “Thuộc hạ xin đợi lệnh.” Nguyệt Hy có chút hưng phấn nhìn ám vệ quỳ dưới đất lại quay sang nhìn Tuyên Đế, chờ Tuyên Đế gật đầu với nàng mới quay lại nói với ám vệ:
“Hãy theo dõi hành tung của nghĩa phụ ta, xác định lịch trình ngày kia của người về báo lại cho ta.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Sau khi nhận lệnh, ám vệ lập tức biến mất.
Nguyệt Hy lại quay đầu nhìn xung quanh sau đó mới nhìn Tuyên Đế vẫn đang quan sát nàng:
“Bá bá, bên cạnh con luôn luôn có người sao?”
“Phải.”
“Vậy Nguyệt Nhi có thể bảo họ làm bất kỳ việc gì sao?”
“Dĩ nhiên” Tuyên Đế biết tiểu bảo bối của mình luôn là một tiểu hài nhi thông minh hiểu lí lẽ, cho nên mới có thể nói cho nàng biết sự tồn tại của những ám vệ này, để nàng có thể làm những gì mình muốn, hắn chỉ cần luôn ở đằng sau hậu thuẫn cho nàng là được.
“Cám ơn bá bá, người là tuyệt nhất!” Nói xong còn hôn một cái thật kêu lên má của Tuyên Đế khiến hắn bật cười:
“Bá bá không thương bảo bối thì còn thương ai nữa a, tuy nhiên việc này không thể nói cho ai biết, đây là bí mật riêng của chúng ta thôi, có được không?”
“Dạ.”
Sau khi rời khỏi Chính Vân điện, Nguyệt Hy không đi thẳng tới chỗ các ca ca mà lại ghé qua nội cung Ti Trân phòng yêu cầu họ làm giúp nàng một món đồ đã được vẽ sẵn, dù sao nội cung tứ phòng sớm đã bị nàng mua chuộc rồi cho nên Nguyệt Hy mới có thể yên tâm giao cho họ mà không sợ lộ bí mật. Lần này nàng muốn cho nghĩa phụ một bất ngờ khó quên.