9.
Tôi ra vườn từ lúc sáu giờ sáng, lại không thấy em. Hai ngày nay tôi đã cố tình dậy thật sớm chỉ để gặp em, nhưng đều không thấy. Không thấy em đi học, không thấy em chăm sóc cây cảnh như mọi khi... không thấy cây sen đá nào nữa. Mảnh đất sau nhà chỉ còn một mảng trống trơn.
Đến lượt tôi thất thần. Gặp mẹ, tôi vu vơ hỏi về chuyện của em. Mẹ hình như cũng không rõ, chỉ nghe mẹ em than là em sốt hai ngày nay chưa có dấu hiệu giảm. Tại sao không đi bệnh viện?
- Năm nay con bé thi Đại học rồi, mẹ nó thì lo sốt vó. Không biết như thế nào?
Bên tai còn văng vẳng lời của mẹ. Chiều đó, tôi quyết định sang gõ cửa nhà bên cạnh. Người mở cửa là mẹ em. Bà ngạc nhiên khi thấy tôi, rồi niềm nở mời vào nhà. Hình như đây là lần đầu tiên tôi đến nhà em.
Mẹ nói em đang nằm nghỉ trên lầu, vừa mới ăn cơm trưa xong, bảo tôi có thể lên xem thử nhưng dặn kĩ là hãy gõ cửa trước. Tôi cảm thấy bà ấy hơi dễ dãi, để một thằng thanh niên lên phòng con gái mình không ổn chút nào. Em lại vừa bước sang tuổi 18 mộng mơ.
Khi gõ cửa phòng em, tim tôi đập thình thịch. Đúng ra, trừ những lần sang nhà bạn làm bài tập nhóm, tôi chưa từng vào phòng đứa con gái nào khác. Kể cả người yêu mình. Không nghe tiếng trả lời, tôi cho rằng em đã đồng ý, tự động mở cửa. Thì ra, em đang cuộn mình trong chăn, ngủ thiếp đi rồi.
Tôi cố gắng hết sức để không phát ra tiếng động nào, tiến lại gần bàn học của em trước tiên. Nó ngăn nắp đến máy móc, sách vở hầu như xếp gọn gàng một bên. Có cảm giác em đã không động vào chúng từ rất lâu rồi. Chiếc cặp tôi tặng em nằm ngay ngắn bên cạnh. Tôi nhẹ nhàng chạm lên, còn một chút vết bẩn từ lần cãi vã hôm trước.
Và cây sen đá, nó được trồng xiên vẹo trong một cái vỏ chai nước đặt bên cửa sổ. Nhìn nó thảm thương biết bao, nhưng may mà cánh vẫn còn xanh, chưa chuyển sang úa vàng. Em còn kĩ đến mức dùng que gỗ nâng cho nó đứng thẳng lên. Rốt cuộc thứ này có ý nghĩa quan trọng thế nào với em?
- Đừng chạm vào nó!
Đầu ngón tay tôi lập tức rụt lại. Em đã tỉnh giấc từ lâu, nhìn tôi bằng đôi mắt u ám do lâu ngày nằm bệnh. Nó làm tôi chột dạ. Tôi đã vào phòng em mà không có sự cho phép. Da mặt em trắng bệch, môi tái nhợt và trán lấm tấm mồ hôi. Nhưng cơ mặt em đanh lại làm tôi không dám hỏi thăm.
- Đó là quà của một người bạn rất quan trọng với em. - Đôi môi dần hé mở, giọng em yếu đến kiệt quệ.
- Người bạn đó... như thế nào? - Tôi kéo ghế ở bàn học em ngồi. Nó cũng nhỏ như em vậy.
- Là một người bạn từ rất lâu rồi, bây giờ có lẽ bạn ấy đã quên em.
- Vậy sao em còn giữ nó làm gì?
Em nhìn tôi khó hiểu, rồi lúng túng trả lời:
- Vì nó quan trọng.
Quan trọng đến thế à? Là nam hay nữ? Người đó thích em hay là em thích người đó? Tôi rất muốn hỏi nhiều câu khác nhưng nhìn em trầm mặc tôi lại không nỡ. Chắc người bạn của em gắn liền với những ký ức buồn mà em không muốn nhắc đến.
- Anh và cô ấy đã chia tay rồi.
Tôi không hiểu sao mình lại buộc miệng nói ra chuyện này. Rõ ràng em chỉ hờ hững nói:
- Vậy à? - Vậy mà tôi lại cảm thấy em toát lên vẻ não nề.
- Xin lỗi em vì chuyện hôm đó, và cả cây sen đá. - Tôi đã định mua tặng em một cây khác bằng bất cứ giá nào. Thế mà, có lẽ không bao giờ mua được một cây sen đá nào như thế nữa.
- Anh này... sau này, chúng ta đừng gặp nhau nữa.
10.
Tôi đang trên đường đi học về, đi ngang qua một tiệm bán cây cảnh. Đột nhiên muốn ghé vào xem. Đa số những cây ở đây đều trồng được trong nhà, để cầu may hoặc là phong thủy. Có một số cây nhỏ rất đáng yêu, tôi nghĩ là hợp với em. Nhưng chắc em không thích.
Đột nhiên nghĩ tới em, tôi cầm một chậu sen đá lên xem. Người bán hàng giới thiệu với tôi mọi thứ về cái cây mà tôi đang nhìn. Tên gọi, nguồn gốc, cách chăm, ý nghĩa của nó. Loại này có vẻ khác với loại em trồng. Dễ chăm hơn, cái chậu cũng xinh hơn.
- À chị ơi, ở đây có bán chậu cây không ạ?
Tôi đã không gặp em nhiều ngày rồi, chia tay người yêu cũng khá lâu. Mọi chuyện vẫn không có gì thay đổi. Có lẽ một chút buồn bã, một chút trống vắng, nhưng không cô đơn. Chiều tối, lúc đang phụ mẹ dọn cơm, tôi cố tình đem chậu cây mình mới mua đặt trên bàn.
- Mẹ này, chốc nữa mẹ mang chậu cây này sang nhà kế bên nhé?
- Sao thế? Bên kia nhờ con mua à? Sao không tự đem qua?
- À tại... chút nữa con có việc bận.
Mẹ nhìn sơ qua chậu cây có họa tiết trông có vẻ trẻ con rồi tặc lưỡi:
- Kiểu chậu cây này, là mua cho con bé hả? Nhưng chắc nó không nhận được rồi. Hôm kia mới phát hiện sốt xuất huyết, nhập viện rồi.
- Sốt xuất huyết?
- Ừ, sốt xuất huyết. Mà cũng kì thật, để con bé sốt cao mấy ngày nằm ở nhà, suýt nữa thì chết đó con ạ. Bởi sốt mấy vụ này mệt lắm, dạo này số người chết vì sốt xuất huyết tăng vọt.
Vừa ăn xong tôi liền hỏi mẹ bệnh viện và số phòng để đến thăm em. Nghe nói mẹ em ở nhà trông nhà, còn em và bố đang ở trong bệnh viện. Tôi chạy đến phòng em là bảy giờ kém buổi tối, lúc đó em đang ăn cháo, bố em thì đang ngồi bên cạnh.
Trong phòng giường đã kín người. Tôi khẽ chào bố em một tiếng, ông ra ngoài mua thêm ít sữa để phòng khuya đói thì uống thêm. Nhìn thấy tôi, em không mấy chào đón mà còn tiếp tục cúi đầu ăn cháo. Vì một tay truyền dịch, nên em chỉ có một tay múc. Hộp cháo được đặt lên cái bàn xếp.
- Em đỡ chưa?
- Vâng. Bác sĩ nói không sao.
- Nghe tin em nằm viện, anh đã chạy đến đây. - Em chậm rãi gật đầu - Biết em phải ở đây thêm vài ngày, chắc là chán lắm. Anh có mang đến thứ này.
Nhìn thấy cây sen đá trong chiếc chậu mới toanh trên tay tôi, đôi mắt em sáng hơn bao giờ hết.
11.
Tôi ngồi trò chuyện với em khoảng đến chín giờ hơn thì bố em về, mang theo một lốc sữa vinamilk. Bỗng nhiên thấy em ngáp dài dụi mắt, thật ra vẫn còn nhỏ lắm. Thế là tôi cùng bố em ra ngoài nói chuyện, bảo em ngủ sớm chút đi. Trước khi thiếp đi, em còn nhìn chậu sen đá cười dịu dàng.
Gần một giờ sáng, trong phòng có tiếng lục đục. Một bệnh nhân đột nhiên phát sốt nửa đêm, bác sĩ y tá ra vào nườm nượp, vội vàng di chuyển bệnh nhân sang phòng cấp cứu và tránh làm ảnh hưởng đến những người khác. Em cựa quậy tỉnh giấc, vừa nhận biết được tình hình chung thì bỗng thấy người thanh niên đứng cạnh giường mình, hai mắt trong đêm lóe sáng.
Ồn ào qua đi, tôi chủ động tắt đèn trong phòng, chỉ để lại một bóng đèn mờ ở góc. Ánh sáng đủ để nhìn thấy em đang nhìn tôi chằm chằm. Chắc tiếng động lớn làm em tỉnh giấc. Tôi lấy hộp sữa lên bàn đưa cho em.
- Em đói không? Uống miếng đi.
- Sao anh lại ở đây?
- Dù sao ngày mai anh cũng không đi học. Anh bảo bố em về nhà rồi, ở nhà có một mình bác gái cũng không ổn lắm đâu.
Em chần chừ không nhận lấy hộp sữa, vì vậy tôi chủ động lột vỏ, cắm ống hút, ngồi bên mép giường. Em liền nhích sang một bên, kề miệng ngậm lấy ống hút. Tôi có cảm giác mình đang chăm con nhỏ. Một niềm vui nhanh chóng lan tỏa.
Em ngại ngùng nên uống hết rất nhanh. Sau khi vứt rác, tôi trở về giường, chỉnh chăn và độ sáng của đèn lại cho em dễ ngủ. Hai mắt em vẫn mở đau đáu nhìn tôi, chắc là sẽ rất khó để ngủ lại. Không biết lấy đâu ra dũng khí, tôi kéo chăn nằm xuống ngay cạnh em. Cảm nhận được nhiệt độ hơi ấm của cơn sốt nhẹ.
Cơ thể em cứng đờ, và tôi cũng chẳng khá hơn. Tôi quàng tay để đầu em gối lên, em nép vào ngực tôi như chú mèo nhỏ nhắn. Tay còn lại tôi vuốt tóc em.
- Ngoan nào, ngủ đi, anh sẽ canh cho em.
12.
- Tay con bị sao vậy? - Mẹ tôi ngờ vực.
Tuy cảm giác tê rần từ bả vai trở xuống nhưng môi vẫn nở nụ cười:
- Tối ngủ trật tay thôi mà.
Nghỉ học vài ngày, em học hành cũng vất vả hơn. Có điều tôi đã thấy cây sen đá của em vươn mình dưới vườn, đương nhiên là trong chiếc chậu mới toanh của nó. Em vắng mặt, tôi thay em tưới nước cho cây, dù rằng phải nhướng người qua hàng rào rất vất vả. Tôi cũng muốn tự tay vuốt ve phiến lá của cây một lần, nhưng không thể với tới được.
Năm nay em bắt đầu thi Đại học. Trải qua Tết nguyên đán, lại càng bận rộn hơn nữa. Một tuần rồi tôi không thấy em chăm sóc sen đá, nhưng không phải em vô tâm, mà là em biết có tôi đã giúp em làm chuyện này. Có một ngày, như thường lệ, tôi ra vườn và nhìn thấy cái chậu đã dựng sát hàng rào. Em thật là tinh ý.
Thi cuối kỳ, lịch của tôi và em trùng nhau một buổi sáng. Nhìn em dắt xe đạp ra khỏi nhà, tôi thoáng cười thật tươi. Mới đây, chỉ mới đây thôi, tôi còn bắt chuyện với em lần đầu tiên, vậy mà bây giờ tôi đã thấy em trở thành một thiếu nữ 18 tuổi xinh xắn. Em cũng nhìn thấy tôi, môi hơi mím lại. Vẫn không khác gì.
- Chúc em thi tốt nhé.
- Vâng.
Vậy là đủ rồi. Chỉ chờ có vậy, tôi quay đầu xe về hướng ngược lại. Giọng nói phía sau rụt rè vang lên:
- Anh! Anh này... Anh cũng thi tốt nhé.
- Sao em biết hôm nay anh thi?
- Anh cũng biết hôm nay em thi vậy.
Em lập tức đáp lại. Tôi ngẩn ngơ rồi bật cười khúc khích. Ừ, cả hai chúng tôi đều thầm lặng để ý đối phương nhưng chẳng bao giờ nói. Mà thật ra cũng không cần thiết lắm.