Bão Mùa Hè

Chương 22: Một buổi trà chiều (4)




- Thuận, tớ nghe nói cậu với Thiện hợp nhau chơi trò gì đó? - Nghe được giọng Yến, Nguyệt tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng. Không phải nói có chuyện gấp phải giải quyết sao? Còn đứng ở đây tán gẫu?

- Đùa vui thôi. - Cường vỗ vai cười, người được vỗ vai là Thuận. Nguyệt chỉ nhìn được bóng lưng của cậu, bỗng nhận thấy hình như lần đầu tiên nó hơi còng xuống - Nhắc mới nhớ, cuối năm rồi, cũng nên thanh toán nợ nần chứ.

- Sao cậu biết Thiện? - Thuận không trả lời, quay sang hỏi Yến. Nụ cười trên môi Yến càng rạng rỡ, dường như đề cập đến mối quan hệ rộng rãi đáng tự hào của cậu ta.

- Bọn tớ học chung cấp hai. Lâu không gặp nhau tình cờ lại nhắn tin trên Facebook, hoá ra mới biết hai người có trò hay không kể cho tớ nghe với.

- Dẹp dẹp hết đi! - Cường không kiên nhẫn bác bỏ mấy lời ngoài lề - Mày cũng dẹp cái trò tán tỉnh sang một bên đi, mày thắng rồi thì mai tao đi qua chỗ thằng Thiện đòi tiền.

- Ôi, tớ biết nhà của Thiện, hay là mai tớ đi lấy hộ cũng được, người quen dễ đòi hơn mà. - Yến tựa lưng vào bờ tường, có vẻ thở phào nhẹ nhõm - Tớ biết ngay mà, điều kiện như Thuận sao nhìn trúng con nhỏ khô khan kia được. Trong lớp, thậm chí trong cả cái trường này có biết bao nhiêu cô em xinh đẹp? Công nhận cậu diễn giống thật đấy, tớ nhìn còn tưởng là thật cơ.

- Bọn tao cũng tưởng là thật kia kìa. - Cường bóp bóp quai hàm đã cười muốn mỏi - Mà hình như con nhỏ kia cũng thích mày thật đấy, tưởng gì, hoá ra cũng là lẳng lơ. Chẳng biết sao khi xưa Thiện còn yêu đương với nó nữa, cũng chẳng ngon lành gì. Chịu đựng đủ rồi, cuối cùng cũng có tiền đi chơi với anh em. Gái xinh không thiếu, để tao tìm cho mày mấy em.

- Được rồi, tính toán gì thì làm nhanh lên, tao về lớp trước đây.

Nguyệt giống như cái đĩa nhạc bị bấm nút tạm ngừng, hai mắt vô định nhìn xuống đất, cho đến khi nghe phía trước không còn tiếng nói chuyện thì mới biết hành động nghe lén của mình đã bị phát hiện. Mà thật ra đâu có nghe lén gì bí mật, cô chỉ tình cờ đi ngang qua, nghe được một sự thật quá mức nhức tai mà thôi. Biểu cảm của Cường và Thuận còn phô trương hơn, là trợn mắt lúng túng, mà Thuận nhiều hơn có cả áy náy.

Áy náy cũng đúng thôi, Nguyệt suýt chút nữa đã đồng ý qua lại với cậu ta, đồng ý tin tưởng tình cảm của bọn con trai chưa trưởng thành là thật lòng. Yến khoanh hai tay, không quá ngạc nhiên mà còn trào phúng nhìn cô. Nguyệt thu lại biểu cảm cứng đờ mất tự nhiên của mình, hơi nhếch môi coi như là cười chào hỏi rồi xoay người trở về lớp.

Hình như những người vừa sinh ra đã thông minh lại còn giàu có thường nảy sinh những thú vui khác người, ví dụ như lấy tình cảm của người khác ra mà đùa vui.

Vẫn là Thuận mau phản ứng hơn, phát huy lợi thế chân dài của mình, kéo tay Nguyệt lại, mặc dù cậu cũng chưa nghĩ kĩ mình nên giải thích những gì.

- Nguyệt này, cậu đợi chút...

Nguyệt mạnh mẽ vung tay cho cậu một cái tát, lần này thì cả hai khán giả đằng kia cũng há miệng. Không ngờ tình tiết chỉ có trong phim cũng xảy ra trên người cô đúng không? Muốn xem kịch vui chứ gì? Cô sống đến bây giờ, tự nhiên mình chưa bao giờ muốn gây hiềm khích với ai, cũng không hiểu tại sao lại bị bọn họ chọn làm bia nhắm. Nguyệt tức giận đến mức bàn tay run lên, sau khi tát Thuận thì còn trở nên đau rát tê liệt.

Da mặt Thuận dày không phải là chỉ để chỉ bản thân con người cậu ta, Thuận cùng lắm là chỉ sững sờ vài ba giây rồi lại tỉnh táo không buông, mặc cho má phải sưng đỏ vẫn luống cuống tìm đường thoát. Hiển nhiên, Thuận đã nghĩ tới những kết quả xấu, bao gồm cả việc bị nhận cái bạt tai. Tất cả đều xứng đáng cả.

- Từ từ, cậu nghe tớ giải thích đã. Chỉ là hiểu lầm thôi, cậu hiểu lầm rồi.

- Cậu có đi cá với Thiện là sẽ cưa đổ tôi trong vòng mấy tháng không? - Cho dù kẻ ngu cũng xâu chuỗi được mấy câu nói bâng quơ lúc nãy, huống hồ Nguyệt và Thiện còn là người quen cũ.

- Có.

Thuận mím chặt môi, mồ hôi từ hai bên thái dương chảy dọc xuống cổ áo sơ mi, nhưng người sạch sẽ như cậu lại không thấy khó chịu chút nào. Bây giờ cậu mới nhìn rõ trạng thái của Nguyệt, bàn tay vừa tát kia run lên thấy rõ, mắt cô đỏ ửng, cái nhìn đăm đăm chưa từng làm cậu thấy xấu hổ như lúc này. Chứng kiến Nguyệt lần đầu tiên chực khóc, mà người gây ra lỗi là Thuận, lại còn là lỗi lớn.

Hổ thẹn. Tội lỗi. Và cả đau lòng, dĩ nhiên.

Nguyệt tiếp tục nghẹn ngào truy hỏi:

- Cậu tự nhận là mình đã thành công rồi? - Lần này thì Nguyệt lại cười có chút tự giễu.

- Đúng. Nhưng mà... - Giọng nói gần như là bị mắc trong cuống họng, muốn nói ra cũng không được mà nuốt vào cũng không xong.

- Thế thì còn hiểu lầm gì nữa hả Thuận?

- Không phải, ban đầu đúng thật là tớ có đùa với cậu. Nhưng lâu dần tớ thật sự... - Thuận không nhịn được muốn vội vã giải thích tình cảnh thật sự của mình, nhìn nước mắt Nguyệt đã từng giọt lăn dài mà cô vẫn nín nhịn không nấc lên, Thuận càng nhanh cảm thấy nghẹt thở.

- Đừng nói với tôi là cậu thích tôi thật nhé? - Thừa dịp Thuận bị lời suy đoán làm cho mất hồn, Nguyệt rụt tay mình lại - Xin lỗi, tôi không chơi được với cậu.

Ngày thường Nguyệt đã tự cách ly bản thân ra khỏi những người rắc rối và không có ấn tượng tốt với mình. Chẳng hạn như Thuận và đám bạn của cậu, chẳng hạn như lớp trưởng. Mà bây giờ cô càng xa lạ hơn, Yến tưởng cô là một con mèo ngoan ngoãn, ai ngờ lại là một con hổ đội lốt mèo. Mỗi lần Yến thuận theo lời giáo viên nhận nhiệm vụ, định bụng quay xuống trò chuyện tiện thể chế giễu Nguyệt vài câu, ai ngờ chỉ nhận được cái nhìn khủng bố của cô.

Xác thực là khủng bố. Cơ bản chuyện này lớp trưởng không có lỗi gì, nhưng sự căm ghét đã xâm chiếm lan tràn trong đầu Nguyệt, vô tình gán ghép Yến và Thuận cùng tên bạn trai cũ của cô vào chung một hội. Mỗi lần Nguyệt nghĩ mình có thể phải đi tham gia các buổi họp đoàn, hoặc của ban cán sự các lớp, nghĩ mình phải tiếp xúc hoặc tán gẫu những mẩu chuyện xã giao nhạt nhẽo với Yến, cô lại thấy kinh tởm.

Chỉ là học sinh cấp ba thôi mà, thủ đoạn độc ác đến mức nào đâu chứ, cũng chẳng phải đóng phim. Ấy thế mà Nguyệt vẫn phản cảm vô cùng. Càng cứng rắn, cô lại càng có động lực học tập. Đến cả bạn cùng bàn là Thư cũng phải e ngại khi đối mặt với ánh mắt của Thuận.

Không biết tự khi nào không khí trong lớp đã chìm xuống hẳn. Không biết có phải do Thuận đã đàn áp hay không mà đám bạn của cậu chẳng tìm đến cô gây phiền phức nữa, cũng chẳng buồn buông lời chọc ghẹo. Mà có lẽ bọn họ nhận ra màn kịch của mình đã đến lúc hạ màn. Thư hoàn toàn không biết những điều này, chỉ cảm thấy có lẽ bọn họ đã cãi nhau, hoặc Nguyệt đang giận dỗi chuyện gì đó. Mỗi lần Thư muốn như thường lệ nhường chỗ ngồi cho Thuận thì bị Nguyệt nắm chặt tay mình lại, mắt vẫn nhìn xuống vở nhưng giở giọng không có độ ấm:

- Cậu ngồi yên đó. Đi rồi thì tớ sẽ không nói chuyện với cậu nữa đâu.

Thư bị kẹp giữa hai người, bối rối đến mức nước mắt lưng tròng, đáp lại ánh mắt buồn hiu của Thuận, cả người cậu ủ rũ không có sức sống, khiến thân là bạn cùng lớp, Thư cũng thấy áy náy theo.

Cái tát hôm đó đã giúp Thuận nhận ra sâu sắc tính cách mạnh mẽ cố chấp của Nguyệt, không dám hành động vồ vã nữa. Cho nên sau những lần tiếp cận thất bại của mình, Thuận đã quyết định chặn ngang đường về của Nguyệt một tuần sau đó. Nguyệt đã không còn tức giận, nhưng vẫn vô cảm như cũ. Cô bình tĩnh dựng xe đạp của mình sang một bên, Thuận đã sớm chạy xe máy từ khi mới rũ bỏ khăn quàng đỏ, đứng đối diện nhau thế này, đối lập đến mức chói mắt.

Ngay từ đầu Nguyệt không ngờ chào đón mình lại là màn kịch đặc sắc như vậy, có chút không ngờ thủ đoạn của Thiện. Nguyệt là mối tình đầu của Thiện, mà đối với cô, hắn cũng chỉ là một người bạn bình thường, sau trở thành người chán ghét cô nhất. Thiện từng oán hận Nguyệt nhạt nhẽo như một khúc gỗ, làm cho đời sống học sinh của hắn vì cô mà vô vị, hắn muốn làm cô phải tự hạ thấp mình, có một ngày sẽ phải chịu nhục nhã vì bị người khác chà đạp tình cảm, giống như Nguyệt đã từng hời hợt với hắn vậy. Thiện là một tên đầu gấu chính hiệu, không học hành, mặt mũi bình thường, nhưng được cái quan hệ rộng rãi, một người giống như lớp trưởng.

Càng quen biết nhiều người, người ta sẽ càng sống giả, đánh mất chính bản thân mình.

Thuận cố bày ra vẻ mặt tươi tỉnh nhất bắt chuyện với Nguyệt, ít nhất cũng không phải kiểu vừa gặp đã đánh.

- Nói chuyện chút nhé?

- Hi vọng đây là lần cuối chúng ta nói chuyện.

Nụ cười trên môi Thuận đã hơi cứng, lần đầu tiên xoắn quýt không biết mở đầu như thế nào, thận trọng đến nước này.

- Đầu tiên, tớ xin lỗi vì đã lừa dối cậu, đây là tớ và đám bạn cùng Thiện cá cược.

Có điều sau đó, mặc dù thắng, Thuận cũng không nhận lấy tiền hay sự vẻ vang trẻ con sau khi thắng cuộc, lại còn bốc đồng cãi nhau với Thiện một trận, suýt nữa thì dẫn đến trận chiến giữa đôi bên. Nhận tiền rồi chẳng khác nào thừa nhận tất cả mọi chuyện đều là giả dối. Không. Chí ít có một điều là thật. Ánh mắt Thuận trôi về phía xa xăm, môi cong lên một độ cong vừa đủ trìu mến:

- Tớ nói thật đấy, tớ thích cậu là thật. Lúc trước là giả, vậy thì từ bây giờ tớ sẽ thật lòng tán đổ cậu.

Nguyệt siết chặt quai cặp, không biết nên đặt mắt ở đâu cho được. Bởi vì thái độ kia quá đỗi chân thật, tính ra cũng giống như quyết tâm ngày trước, lại tựa hồ có gì đó khang khác. Vậy là ngày trước, những hành động lố lăng kia là cố ý rêu rao, cố ý đưa ra một tấm màn tràn ngập hoa văn trước mặt cô. Nguyệt mờ mịt, nhưng lời nói phát ra đã không còn bén nhọn như lúc nãy:

- Cậu biết tại sao chúng ta phải giữ một khoảng cách với mọi người không? Không phải tất cả mọi người đều hợp với mình, cũng giống như không phải tất cả các loại bánh đều cảm thấy ngon. Càng cố gắng thân thiết với nhiều người, chúng ta càng phải cố gắng cân bằng các mối quan hệ, uốn nắn bản thân, lươn lẹo đủ đường, cuối cùng, còn lại chỉ là một cái vỏ bọc trống rỗng, không có bản sắc. Nhắc đến tên, sẽ chẳng ai hình dung được tính cách của cậu là gì, chỉ thản nhiên thốt lên "À, hình như hắn chơi thân với mọi người lắm, không rõ thế nào, chắc là kiểu dễ làm thân". Thuận, cậu chính là một người như vậy. Nếu đã là một cái vỏ rỗng, vậy thì cậu đòi hỏi tôi phải thích cậu chỗ nào chứ?