Bão Mùa Hè

Chương 21: Một buổi trà chiều (3)




- Cậu có thôi đi không? Đầu tớ nặng lắm rồi, cổ cũng mỏi nữa. - Nguyệt gần như là bặm môi mà nói, tay chân cứ lóng ngóng khó hiểu.

- À, không được, tớ mà không giữ có khi cậu bị bọn đằng sau hất ra khỏi hàng đấy. Người cậu nhỏ bé thế này cơ mà. - Như phối hợp với lời nói, bàn tay trên đầu bỗng nhiên xoa xoa một cái làm da đầu cô tê ngứa run lên.

- Cậu cứ đứng như tượng Phật ở đằng sau thì ai mà đẩy lên được hả? - Phía sau có nguyên một ông thần Thiên lôi cao lớn, muốn bị đẩy cũng khó lắm.

- Hay tớ nắm tay cậu nhé?

Dứt lời bàn tay từ trên đầu liền trượt xuống mò chuẩn xác lấy bàn tay nhỏ không cầm ví. Cả bàn tay Nguyệt nằm gọn trong tay cậu. Bàn tay quanh năm chơi bóng rổ hơi chai sạn, nhiệt độ còn nóng bỏng da. Nguyệt mất tự nhiên cuộn tròn nắm đấm, mạnh mẽ rút ra. Biết cô ngại ngùng, Thuận chỉ hạ thấp tiếng cười của mình, nhưng dĩ nhiên là không thoát khỏi tai cô.

Lần đầu tiên Nguyệt nghe thấy điệu cười này từ cậu ta. Bình thường nếu không phải cười ha ha tự kỷ, hô hố làm màu, cười nhắng nhít nhí nhố trêu ghẹo, thì là cười toả sáng hấp dẫn, cười nam tính gợi tình. Còn điệu cười này thì khác. Là tiếng cười phản xạ thốt ra từ đáy lòng, ừm, khen cô đáng yêu, cưng chiều, còn có ý "Tớ biết tỏng cậu thích tớ rồi!".

Đột nhiên suy nghĩ điên khùng đó nhảy ra doạ cho Nguyệt ngơ ngác một hồi lâu, đến mức phía trên đã trống người nhưng mãi vẫn chưa di chuyển. Thuận chủ động đẩy cô về phía trước, ngừng lại một chút rồi tựa cằm lên đầu cô, hai tay đút túi quần, cả trọng tâm hầu như đổ lên người Nguyệt.

- Cậu làm gì thế? Nặng quá!

- Là do cậu không tập trung xếp hàng. Tớ biết cậu lại nghĩ lung tung về tớ, nhưng vẫn phải xếp hàng nhanh rồi lên lớp, nếu không chúng ta đứng đây tán tỉnh nhau đến hết ngày nhé?

Nguyệt lại cạn lời. Thôi kệ vậy, tư thế này còn đỡ hơn là nắm tay. Nhưng ngược lại còn gây chú ý hơn trong trường. Nguyệt muốn cúi đầu thật thấp để che giấu mặt nhưng khổ nỗi đầu bị đè cứng nhắc, di chuyển còn chẳng được.

Cô có thể nhận thấy tâm trạng cậu rất tốt, gần như là tốt hơn mức bình thường. Thân người cao lêu nghêu không hề cảm thấy mỏi vì thế đứng kỳ quặc. Lưng cô dán sát vào bờ ngực đằng sau, cứ đi một bước thì người phía sau cũng di chuyển theo không rời, y như miếng kẹo cao su bám trên lưng.

- Mấy chữ trên sách đã đọc chưa?

- Rồi.

Nguyệt không dám thở mạnh, nhưng cô rõ ràng cảm nhận được hàm răng trên đầu đang rục rịch lên tiếng. Không nhìn thấy mặt ngược lại phóng đại thính giác của cô, chưa bao giờ để ý rằng giọng nói trầm ấm này lại là của cậu.

- Ừ, đã xóa chưa? - Thuận cố ý viết bằng bút chì, nếu không thích có thể tẩy xóa đi, cũng không sao cả.

- Vẫn chưa xóa.

Cậu nhếch môi:

- Cảm nghĩ thế nào?

- Đây là đang làm văn nghị luận? Nêu cảm nhận về bài thơ cậu viết hả? - Cô buồn cười, viết bậy bạ lại còn đòi người khác nêu cảm nghĩ.

- Chẳng lẽ không được nêu cảm nghĩ về mấy thứ hay ho sao? Lời tớ viết hay hơn mấy bài văn khô khan trong sách nhiều. Nào, lớp phó học tập, thể hiện chút trình độ văn vẽ của mình đi.

Cũng may đã tới phiên Nguyệt mua bánh mì, Thuận biết điều vội vàng đứng thẳng người dậy, tỏ ra chín chắn trước mặt người lớn. Thoát khỏi kiếp nạn, cô thở phào, nói liến thoắng máy móc rồi cầm đồ ăn bỏ về lớp, mặc kệ cậu ta có đuổi kịp không. Dĩ nhiên là Thuận đuổi kịp, chân cậu ta rất dài.

- Cậu còn chưa trả lời tớ. - Thuận cố ý đi lùi, đón đầu cô, muốn dùng biểu cảm trêu đùa của mình để khích Nguyệt trả lời.

- Không có cảm nghĩ gì đặc biệt. Tình yêu không hợp với những học sinh như tớ.

Mắt thấy đã sắp vào lớp, mấy giáo viên đã rục rịch ra khỏi phòng nghỉ, Nguyệt bước nhanh chân hơn, biểu cảm cũng lạnh lùng hơn.

- Cậu thật đúng là mình đồng da sắt đấy Nguyệt. Người đầu tiên mà tớ chủ động theo đuổi lại khó theo đuổi đến thế.

Giọng điệu hơi trào phúng khác thường của Thuận khiến cô phải ngừng lại, dời tầm mắt về phía cậu. Ngay lập tức cậu đã thay thế bằng một biểu cảm nghiêm chỉnh:

- Tuy nhiên, thái độ của cậu không ảnh hưởng đến tiến độ tán tỉnh của tớ. Dù có vắt khô sức trai đời này, tớ cũng nhất định khiến phương trình của cậu chỉ có thể có một nghiệm là tớ, khiến đường parabol của cậu phải thay đổi hệ số từ âm sang dương.

Buổi sáng ngày hôm đó có lẽ sẽ khiến Thuận khó mà quên được. Ánh mắt cô không còn tránh né và lạnh nhạt như bình thường nữa, hàng mi chớp chớp chập chờn. Cô nói khẽ: "Mỏi mắt mong chờ" dịu dàng một cách bất ngờ. Thuận hơi bị "khớp".

Sân trường gần giờ vào lớp chỉ lác đác vài người cũng không đủ làm cho không khí bớt khô. Nguyệt đứng đón nắng mặt trời, làn da tái nhợt do lâu ngày ở trong nhà dường như tỏa sáng, sáng đến mức cậu còn thấy cả nốt ruồi li ti trên cánh mũi cô. Cánh môi mím chặt hơi hé khi nói chuyện nhưng chưa bao giờ cười. Hay nói đúng hơn nụ cười của cô chưa từng dành cho Thuận, dù cô cũng hay cười nói với bạn bè trong lớp. Nhưng cậu vẫn biết rằng ẩn sau đó là hàm răng đều đặn trắng tinh.

Không biết có phải do ảo giác hay không mà từ sau ngày bày tỏ gấp gáp dưới sân trường, thái bộ của Nguyệt đối với cậu khang khác. Tuy không chắc chắn được là khác chỗ nào, nhưng vẫn là cứ khác, khác theo chiều hướng tích cực.

Hôm nay cô giáo phát bài môn vật lý. Trong tất cả các môn, điểm vật lý của Thuận là thấp nhất, đây cũng là điểm yếu của cậu, nhưng dù thấp so với khả năng của cậu nhưng vẫn bỏ xa những bạn cùng trang lứa trong lớp. Cô giáo chỉ định lớp phó lên phát bài cho mọi người. Nếu là bình thường, Thuận sẽ phiền chán, hoặc là nói chuyện với bạn cùng bàn, hoặc là trực tiếp nằm dài ra ngủ, nhưng bây giờ cậu lại cực kì nghiêm túc ngồi thẳng lưng, chỉ có điều không phải là chăm chú nhìn cô sửa bài trên bảng mà là nhìn thân hình nhỏ nhắn kia cứ loay hoay đi quanh lớp phát bài kiểm tra.

Nhìn đến mức khiến Nguyệt ngại ngùng. Thuận chống cằm, khẽ cong môi. Dần dần các bạn trong lớp cũng thấy có gì đó mờ ám giữa hai người. Nhìn ánh mắt như phóng ra điện của cậu thì liền biết tới giờ rải thính của cậu ta rồi, vài người thì chỉ trích Thuận quá sỗ sàng, công khai nhìn chằm chằm con gái người ta, cũng may lớp phó còn cứng rắn chán.

Cuối cùng cũng đến lượt bài của Thuận. Nguyệt phá lệ nhìn qua một chút, thấy sai vài chỗ, chắc là do bất cẩn. Cô chậm chạp trả bài cho cậu. Tay vừa thu lại đã bị chụp lấy, Nguyệt nghi hoặc nhìn sang. Đám bạn của Thuận lại được dịp huýt sáo tưng bừng, nhưng cũng không dám làm quá, sợ giáo viên chú ý thì hỏng. Lũ học trò đúng là tinh ranh, mắt thì cứ dán lên bảng nhưng tai vểnh mở cực cao để hóng chuyện phía cuối lớp.

- Điểm lý cậu cao hơn tớ đúng không? Tớ sai vài chỗ, không biết sửa thế nào, cậu bày lại tớ nhé?

- Cô giáo sẽ sửa bài kiểm tra ngay mà. - Nguyệt thở dài, cái cớ này quá tệ.

- Cô giải thì cùng lắm giống trong tờ đáp án thôi, cậu đọc sách tham khảo có thể hiểu hết toàn bộ à? Nếu vậy thì không cần giáo viên nữa. Cô còn phải dành thời gian giảng cho những bạn yếu kém hơn. - Thuận hơi ngừng lại. Lập tức đám bạn của cậu gật đầu như phụ hoạ, đồng thời đưa một đống bài có điểm thấp lẹt đẹt cho cô xem. Quả đúng là thấp đến sầu bi.

Nguyệt có hơi do dự.

Mối quan hệ của bọn họ không biết từ khi nào đã không chịu sự khống chế như ban đầu của Nguyệt mà dần trở nên biến chất. Thuận thường dùng những lý do nhạt nhẽo để nhắn tin làm phiền, đến khi cô không chịu nổi nữa thì lại đưa ra mấy bài tập vật lý nhờ giải hộ. Nguyệt biết tỏng là cậu ta cố ý, bởi vì những bài này rất dễ, bài mẫu đều có trong sách tham khảo, thế nhưng vẫn không có cách từ chối trả lời. Giải xong rồi lại hỏi thêm mấy vấn đề lan man về bài học rồi thể nào cũng lảng sang những chuyện khác. Thăm dò sở thích, thăm dò thói quen, ngay cả địa chỉ nhà cũng "vô tình" đề cập tới.

Dần dà, Nguyệt cũng không biết từ lúc nào đã vu vơ hỏi cậu ấy một vài vấn đề khác trên lớp, ví dụ như hoạt động thể thao, hoạt động cắm trại toàn khối, đối đáp tự nhiên, loại bỏ hoàn toàn vẻ gượng gạo lúc trước. Thuận không biết từ lúc nào đã sắm thêm một chiếc xe đạp mới, cùng Nguyệt đi một đoạn đường dài rồi cả hai mới tách ra. Nguyệt không biết thật sự là cùng đường hay là cậu cố ý đeo bám cô nữa.

Nguyệt không phải cố tình trốn tránh chuyện yêu đương trường lớp, mà là cô thấy Thuận chỉ là công tử đùa vui, chơi chán rồi thì bỏ cuộc thôi, ai ngờ cậu ấy lại theo cô suốt cả học kì, ngay cả tượng đá cũng phải mềm lòng chứ đừng nói Nguyệt đã bị vẻ ngoài của cậu ta đả kích. Nguyệt luôn không hiểu được suy nghĩ của Thuận, cũng không biết gương mặt sau nụ cười kia là thật là giả. Cho đến một ngày nọ trước khi thi học kì hai lớp mười một, Nguyệt nghe được một câu chuyện.

Lúc đó Nguyệt đang trên đường về lớp học, sau khi kết thúc buổi họp ban cán sự tổng kết cuối năm trên văn phòng, Yến có việc bận đi đâu đó nên nhờ Nguyệt đi hộ. Sân trường vắng người, chỉ lai rai vài ban cán sự đang bàn tán đoán đề văn năm nay sẽ ra những gì, có người bất đồng ý kiến, cho rằng nhà trường đã xén bớt tiền thưởng văn nghệ của bọn họ, vân vân. Nguyệt không quá thân quen với bọn họ, hai ba bước đã đi đến dưới chân cầu thang.